Chương 40
2024-08-21 21:02:14
Ở trường xã, quan hệ giữa Tần Thanh Chước cùng Chu Trì và Tôn Việt càng ngày càng tốt, ba người thường xuyên ra vào có nhau.
Chu Trì: “Tần huynh, ngày mai ta phải về nhà, ngươi muốn xem sách gì, ta giúp ngươi mang tới.”
Trong nhà Chu Trì mua không ít sách, Tần Thanh Chước muốn mượn xem một chút.
“Cảm ơn Chu huynh.”
“Chúng ta là huynh đệ, đừng khách sáo như vậy.” Con ngươi Chu Trì chuyển động: “Ngươi chỉ cần giúp ta giảng《Luận Ngữ》 là được, hôm nay lên lớp, ta có vài câu nghe không hiểu.”
Tần Thanh Chước là hạng nhất đếm ngược, nhưng không hiểu sao Chu Trì lại có cảm giác rất tin tưởng Tần Thanh Chước, dù sao người này cũng là người có thể làm cho Phùng Hoa và Lạc xuyên tâm phục khẩu phục.
Hơn nữa trong lúc đi học, hắn nghe Lục phu tử giảng bài, còn nghe rất nghiêm túc.
Tần Thanh Chước: “Chu huynh, bài giảng của Lục phu tử, ta cũng chưa có hoàn toàn nắm bắt, nếu giảng không tốt, Chu huynh cũng đừng trách ta.”
“Đây là đương nhiên, ta sẽ không trách.” Chu Trì vỗ ngực bảo đảm.
Tần Thanh Chước bắt đầu giảng giải, Chu Trì phát hiện Tần Thanh Chước giảng giải khác hẳn với Lục phu tử giảng giải, Tần Thanh Chước giảng giải càng thêm trắng ra, hấp dẫn người nghe. Còn Lục phu tử thì giảng giải quá mức cao thâm, Tần Thanh Chước giảng lại rất đơn giản, nhưng vẫn có thể hiểu được tri thức trong đó.
Tôn Việt nghe được vài câu, yên lặng nằm trên giường nghe hết.
Chu Trì nghe xong, trong lòng kinh hỉ nói: “Tần huynh, ngươi giảng rất hay, ta nghe đều hiểu.”
Tần Thanh Chước cười nói: “Nghe hiểu là tốt rồi.”
Chu Trì: “Nhưng ta quên hết rồi.”
Tần Thanh Chước: “……”
--------------------------------
Sáng sớm hôm sau, trường xã nghỉ. Tần Thanh Chước cầm vải dệt trước đó mua bỏ vào trong túi quần áo, mang theo bạc mua sắm vật dụng trong nhà.
“Xin hỏi muối thô bán thế nào?”
“30 văn một bình nhỏ.”
Tần Thanh Chước: “Cho một bình nhỏ.”
“Đây, công tử.”
Tần Thanh Chước mua xong muối ăn, lại đi tiệm gạo.
Gạo trắng ba văn một cân.
“Đại tỷ, bán cho ta năm cân gạo trắng.”
“Được, công tử.”
Tần Thanh Chước mua xong dầu, muối, tương dấm, liền đi tiệm thịt heo.
Hắn hỏi giá cả trước.
“Thịt heo mười hai văn một cân.”
Tần Thanh Chước nghĩ đến ở nhà đều ăn rau xanh, hắn lộ ra vẻ mặt khó xử. Hắn không ghét ăn rau xanh, nhưng mỗi bữa đều ăn liền có chút chịu không nổi.
Ngay sau đó hắn hô: “Ba cân thịt heo.”
Đồ tể thuần thục cắt thịt cho Tần Thanh Chước.
“Xương sườn này bán thế nào?”
“Mười lăm văn một cân.”
Xương sườn còn mắc hơn cả thịt heo.
Tần Thanh Chước nghĩ nghĩ: “Vị đại ca này, cho ta hai cân xương sườn đi.”
Đồ tể sảng khoái lên tiếng.
Tần Thanh Chước cõng bao lớn bao nhỏ ở một bên chờ xe bò, trong lòng có chút cao hứng.
Mua nhiều đồ vật như vậy, có thể cải thiện cuộc sống trong nhà, còn có thể trả hết nợ lúc hắn thành thân đi mượn.
“Đi thôn Thanh Tuyền đây, ba văn tiền là có thể lên xe.” Có người thét to.
Tần Thanh Chước đưa ba văn tiền, sau đó lên xe bò ngồi.
Chu Trì: “Tần huynh, ngày mai ta phải về nhà, ngươi muốn xem sách gì, ta giúp ngươi mang tới.”
Trong nhà Chu Trì mua không ít sách, Tần Thanh Chước muốn mượn xem một chút.
“Cảm ơn Chu huynh.”
“Chúng ta là huynh đệ, đừng khách sáo như vậy.” Con ngươi Chu Trì chuyển động: “Ngươi chỉ cần giúp ta giảng《Luận Ngữ》 là được, hôm nay lên lớp, ta có vài câu nghe không hiểu.”
Tần Thanh Chước là hạng nhất đếm ngược, nhưng không hiểu sao Chu Trì lại có cảm giác rất tin tưởng Tần Thanh Chước, dù sao người này cũng là người có thể làm cho Phùng Hoa và Lạc xuyên tâm phục khẩu phục.
Hơn nữa trong lúc đi học, hắn nghe Lục phu tử giảng bài, còn nghe rất nghiêm túc.
Tần Thanh Chước: “Chu huynh, bài giảng của Lục phu tử, ta cũng chưa có hoàn toàn nắm bắt, nếu giảng không tốt, Chu huynh cũng đừng trách ta.”
“Đây là đương nhiên, ta sẽ không trách.” Chu Trì vỗ ngực bảo đảm.
Tần Thanh Chước bắt đầu giảng giải, Chu Trì phát hiện Tần Thanh Chước giảng giải khác hẳn với Lục phu tử giảng giải, Tần Thanh Chước giảng giải càng thêm trắng ra, hấp dẫn người nghe. Còn Lục phu tử thì giảng giải quá mức cao thâm, Tần Thanh Chước giảng lại rất đơn giản, nhưng vẫn có thể hiểu được tri thức trong đó.
Tôn Việt nghe được vài câu, yên lặng nằm trên giường nghe hết.
Chu Trì nghe xong, trong lòng kinh hỉ nói: “Tần huynh, ngươi giảng rất hay, ta nghe đều hiểu.”
Tần Thanh Chước cười nói: “Nghe hiểu là tốt rồi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chu Trì: “Nhưng ta quên hết rồi.”
Tần Thanh Chước: “……”
--------------------------------
Sáng sớm hôm sau, trường xã nghỉ. Tần Thanh Chước cầm vải dệt trước đó mua bỏ vào trong túi quần áo, mang theo bạc mua sắm vật dụng trong nhà.
“Xin hỏi muối thô bán thế nào?”
“30 văn một bình nhỏ.”
Tần Thanh Chước: “Cho một bình nhỏ.”
“Đây, công tử.”
Tần Thanh Chước mua xong muối ăn, lại đi tiệm gạo.
Gạo trắng ba văn một cân.
“Đại tỷ, bán cho ta năm cân gạo trắng.”
“Được, công tử.”
Tần Thanh Chước mua xong dầu, muối, tương dấm, liền đi tiệm thịt heo.
Hắn hỏi giá cả trước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thịt heo mười hai văn một cân.”
Tần Thanh Chước nghĩ đến ở nhà đều ăn rau xanh, hắn lộ ra vẻ mặt khó xử. Hắn không ghét ăn rau xanh, nhưng mỗi bữa đều ăn liền có chút chịu không nổi.
Ngay sau đó hắn hô: “Ba cân thịt heo.”
Đồ tể thuần thục cắt thịt cho Tần Thanh Chước.
“Xương sườn này bán thế nào?”
“Mười lăm văn một cân.”
Xương sườn còn mắc hơn cả thịt heo.
Tần Thanh Chước nghĩ nghĩ: “Vị đại ca này, cho ta hai cân xương sườn đi.”
Đồ tể sảng khoái lên tiếng.
Tần Thanh Chước cõng bao lớn bao nhỏ ở một bên chờ xe bò, trong lòng có chút cao hứng.
Mua nhiều đồ vật như vậy, có thể cải thiện cuộc sống trong nhà, còn có thể trả hết nợ lúc hắn thành thân đi mượn.
“Đi thôn Thanh Tuyền đây, ba văn tiền là có thể lên xe.” Có người thét to.
Tần Thanh Chước đưa ba văn tiền, sau đó lên xe bò ngồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro