Chương 42
2024-08-21 21:02:14
Tần Thanh Chước liên tục giải thích với Bạch Uyển rằng lai lịch của số tiền này là chính đáng, Bạch Uyển mới vui vẻ tiếp nhận, tính toán đi trả tiền cho người ta trước.
“Thiếu tiền người khác, trong lòng luôn cảm thấy không yên.” Nói xong, Bạch Uyển liền cầm hai lượng bạc ra cửa.
Minh Nam Tri kêu một tiếng tướng công liền đi phòng bếp bận rộn.
Tần Thanh Chước cũng đem gạo, muối, tương dấm bỏ vào trong phòng bếp, trong phòng bếp chỉ còn lại hai người, không khí bắt đầu trở nên kỳ quái.
Minh Nam Tri rũ mắt, trong lòng có chút hối hận, hôm nay hắn căn bản là không có trang điểm, để tiện làm việc, trên người chỉ mặc một thân áo xám, ăn mặc quá sáng sủa, rất dễ bị dơ.
Buổi sáng ở nhà bếp bận rộn một hồi, trên người dính không ít tro bụi, tâm trạng của Minh Nam Tri có chút suy sụp.
Tần Thanh Chước mở ra lu gạo, quả nhiên lu gạo đã thấy đáy. Hắn đem gạo mua về đổ vào lu, một mảnh trắng bóng lấp đầy lu gạo.
Trong nhà căn bản là luyến tiếc ăn muối, mỗi lần Tần Thanh Chước ở nhà, ăn cơm đều không có mùi vị, giống như là đang ăn cơm tẻ vậy, có thể nghĩ được hắn đau khổ cỡ nào.
Tần Thanh Chước đem đồ vật xử lý gọn gàng, hắn thấy Minh Nam Tri đã rửa xong chậu, đang nấu nước nóng.
Minh Nam Tri cúi đầu, ngón tay trắng nõn, đầu ngón tay phiếm hồng. Hơn phân nửa tóc che khuất nửa bên mặt của hắn, lộ ra cánh môi hơi mỏng.
Tần Thanh Chước nghĩ đến cây vải trong sọt, ho nhẹ một tiếng.
Minh Nam Tri giống như đã chịu kinh hách vậy, hắn đem củi lửa đang cầm trên tay bỏ vào lòng bếp, sau đó rụt tay lại, kế tiếp không hề làm ra bất kỳ động tác nào, thoạt nhìn có vài phần ngoan ngoãn và dịu ngoan.
Tựa như đang chờ nghe Tần Thanh Chước nói chuyện.
Tần Thanh Chước đột nhiên cảm thấy cổ họng hơi khát, hắn mở miệng nói: “Sáng nay đi cửa hàng vải dệt nhìn thoáng qua, cảm thấy tấm vải này dùng làm quần áo sẽ rất thoải mái.”
Minh Nam Tri nghe vậy liền đứng dậy, cẩn thận vỗ tro bụi trên người nói, “Tướng công, trình độ may vá của ta chỉ bình thường, nhưng ta sẽ cố gắng may thật đẹp cho huynh.”
Nhìn hắn rất giống địa chủ phong kiến sao? Nghe đệ ấy nói vậy làm người ta cứ……
Tần Thanh Chước cứng họng: “Không phải may áo cho ta, ta không biết kích cỡ của đệ, cho nên mới mua vải về, đệ tự may cho mình một bộ quần áo mới đi, nếu không người trong thôn sẽ nghĩ ta bạc đãi đệ.”
Minh Nam Tri nhìn về phía vải dệt, trong lòng có chút không thể tin được, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tần Thanh Chước, trong lòng có chút ấm áp.
“Quần áo của ta đủ mặc rồi, vẫn là may cho tướng công một bộ đồ mới đi, như vậy, tướng công ở trấn trên đọc sách cũng có mặt mũi.”
Tần Thanh Chước nặng nề thở dài: “Ta đã cưới đệ, hai người chúng ta đã là một thể, nếu đệ ăn mặc không tốt, cũng sẽ làm ta mất mặt.”
Nhìn bộ dáng này của vai chính thụ, rõ ràng là một người rất đơn thuần, không hiểu sao sau khi đi theo vai chính công trở lại kinh thành, lại có thể ở trong hậu trạch của vai chính công đấu đá với người ta.
Minh Nam Tri đỏ mặt, hai mắt sáng lấp lánh.
“Cảm ơn tướng công.”
Một tiếng cảm ơn này, vừa nhẹ nhàng lại vừa êm tai, rốt cuộc vai chính thụ cũng là một đại mỹ nhân.
Hắn lập tức làm chính mình tỉnh táo lại, ra vẻ lãnh đạm nói: “Đệ thích là tốt rồi.”
Minh Nam Tri cầm vải dệt, vuốt ve nguyên liệu cảm thấy rất tốt, từ sau khi mẫu thân qua đời, hắn đã rất lâu rồi không có mặc qua y phục mới.
Huống chi nguyên liệu này sờ vào còn rất thoải mái, Minh Nam Tri lấy lại bình tĩnh, đem nước nóng đổ vào chậu rửa mặt nói: “Tướng công, huynh đi đường vất vả, rửa mặt trước đi.”
Tần Thanh Chước "Ừ" một tiếng, đi lấy khăn của mình, ai ngờ Minh Nam Tri đã đem khăn bỏ vào trong chậu rửa mặt.
Tần Thanh Chước: “……”
Hắn cầm khăn lung tung lau mặt.
Vai chính thụ cũng quá chu đáo rồi.
“Thiếu tiền người khác, trong lòng luôn cảm thấy không yên.” Nói xong, Bạch Uyển liền cầm hai lượng bạc ra cửa.
Minh Nam Tri kêu một tiếng tướng công liền đi phòng bếp bận rộn.
Tần Thanh Chước cũng đem gạo, muối, tương dấm bỏ vào trong phòng bếp, trong phòng bếp chỉ còn lại hai người, không khí bắt đầu trở nên kỳ quái.
Minh Nam Tri rũ mắt, trong lòng có chút hối hận, hôm nay hắn căn bản là không có trang điểm, để tiện làm việc, trên người chỉ mặc một thân áo xám, ăn mặc quá sáng sủa, rất dễ bị dơ.
Buổi sáng ở nhà bếp bận rộn một hồi, trên người dính không ít tro bụi, tâm trạng của Minh Nam Tri có chút suy sụp.
Tần Thanh Chước mở ra lu gạo, quả nhiên lu gạo đã thấy đáy. Hắn đem gạo mua về đổ vào lu, một mảnh trắng bóng lấp đầy lu gạo.
Trong nhà căn bản là luyến tiếc ăn muối, mỗi lần Tần Thanh Chước ở nhà, ăn cơm đều không có mùi vị, giống như là đang ăn cơm tẻ vậy, có thể nghĩ được hắn đau khổ cỡ nào.
Tần Thanh Chước đem đồ vật xử lý gọn gàng, hắn thấy Minh Nam Tri đã rửa xong chậu, đang nấu nước nóng.
Minh Nam Tri cúi đầu, ngón tay trắng nõn, đầu ngón tay phiếm hồng. Hơn phân nửa tóc che khuất nửa bên mặt của hắn, lộ ra cánh môi hơi mỏng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Thanh Chước nghĩ đến cây vải trong sọt, ho nhẹ một tiếng.
Minh Nam Tri giống như đã chịu kinh hách vậy, hắn đem củi lửa đang cầm trên tay bỏ vào lòng bếp, sau đó rụt tay lại, kế tiếp không hề làm ra bất kỳ động tác nào, thoạt nhìn có vài phần ngoan ngoãn và dịu ngoan.
Tựa như đang chờ nghe Tần Thanh Chước nói chuyện.
Tần Thanh Chước đột nhiên cảm thấy cổ họng hơi khát, hắn mở miệng nói: “Sáng nay đi cửa hàng vải dệt nhìn thoáng qua, cảm thấy tấm vải này dùng làm quần áo sẽ rất thoải mái.”
Minh Nam Tri nghe vậy liền đứng dậy, cẩn thận vỗ tro bụi trên người nói, “Tướng công, trình độ may vá của ta chỉ bình thường, nhưng ta sẽ cố gắng may thật đẹp cho huynh.”
Nhìn hắn rất giống địa chủ phong kiến sao? Nghe đệ ấy nói vậy làm người ta cứ……
Tần Thanh Chước cứng họng: “Không phải may áo cho ta, ta không biết kích cỡ của đệ, cho nên mới mua vải về, đệ tự may cho mình một bộ quần áo mới đi, nếu không người trong thôn sẽ nghĩ ta bạc đãi đệ.”
Minh Nam Tri nhìn về phía vải dệt, trong lòng có chút không thể tin được, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tần Thanh Chước, trong lòng có chút ấm áp.
“Quần áo của ta đủ mặc rồi, vẫn là may cho tướng công một bộ đồ mới đi, như vậy, tướng công ở trấn trên đọc sách cũng có mặt mũi.”
Tần Thanh Chước nặng nề thở dài: “Ta đã cưới đệ, hai người chúng ta đã là một thể, nếu đệ ăn mặc không tốt, cũng sẽ làm ta mất mặt.”
Nhìn bộ dáng này của vai chính thụ, rõ ràng là một người rất đơn thuần, không hiểu sao sau khi đi theo vai chính công trở lại kinh thành, lại có thể ở trong hậu trạch của vai chính công đấu đá với người ta.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Minh Nam Tri đỏ mặt, hai mắt sáng lấp lánh.
“Cảm ơn tướng công.”
Một tiếng cảm ơn này, vừa nhẹ nhàng lại vừa êm tai, rốt cuộc vai chính thụ cũng là một đại mỹ nhân.
Hắn lập tức làm chính mình tỉnh táo lại, ra vẻ lãnh đạm nói: “Đệ thích là tốt rồi.”
Minh Nam Tri cầm vải dệt, vuốt ve nguyên liệu cảm thấy rất tốt, từ sau khi mẫu thân qua đời, hắn đã rất lâu rồi không có mặc qua y phục mới.
Huống chi nguyên liệu này sờ vào còn rất thoải mái, Minh Nam Tri lấy lại bình tĩnh, đem nước nóng đổ vào chậu rửa mặt nói: “Tướng công, huynh đi đường vất vả, rửa mặt trước đi.”
Tần Thanh Chước "Ừ" một tiếng, đi lấy khăn của mình, ai ngờ Minh Nam Tri đã đem khăn bỏ vào trong chậu rửa mặt.
Tần Thanh Chước: “……”
Hắn cầm khăn lung tung lau mặt.
Vai chính thụ cũng quá chu đáo rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro