Chương 47
2024-08-21 21:02:14
Ba người tới cửa Tần gia, trong nhà vẫn còn ánh nến, bước chân Tần Thanh Chước khựng lại.
Tần phụ và Bạch Uyển thấy trong nhà có ánh sáng, lập tức đi vào.
Tần Thanh Chước đi vào nhà, nhìn thấy ánh nến trên bàn có chút ngây người.
Minh Nam Tri thấy bọn họ trở về, cao hứng nói: “Cha nương, mọi người trở về rồi à, để con đem cơm tối vẫn luôn hâm nóng cho mọi người ăn.”
Tần phụ đúng là có chút đói bụng.
Bạch Uyển và Minh Nam Tri cùng nhau đem đồ ăn bưng lên.
Đồ ăn nóng hôi hổi bưng lên bàn, Tần Thanh Chước cảm nhận được độ ấm, lúc này mới phục hồi tinh thần lại.
Minh Nam Tri đã chuẩn bị chén đũa, hắn đem đôi đũa đưa cho Tần Thanh Chước: “Tướng công cũng mệt rồi, ăn cơm đi.”
Minh Nam Tri, sao đệ lại chu đáo đến vậy!
Tần Thanh Chước tiếp nhận đũa, đột nhiên cảm thấy da đầu tê dại.
“Xương sườn là tướng công mua, hầm cả buổi chiều.” Minh Nam Tri chủ động giải thích.
Tần phụ và Bạch Uyển ăn một khối, nước sốt tràn ra, vị đậm đà thấm vào trong thịt, củ cải mềm mại ăn ngon miệng, một chút cũng không dính răng. Ăn xong một khối, toàn bộ cơn thèm đều mở rộng.
Tần phụ cùng Bạch Uyển đều giơ đũa gắp, Tần Thanh Chước cũng ăn mấy khối, xương sườn hầm đúng thời gian, rốt cuộc cũng không cần phải ăn chay nữa, Tần Thanh Chước xém chút nữa đã khóc ra tiếng.
Hắn ở cổ đại rốt cuộc cũng được ăn xương sườn!
Một bên là dưa muối cũng gãi đúng chỗ ngứa, còn có một đĩa thịt cà tím kho tàu, tràn ngập nước sốt, lớp ngoài của cà tím bị xào giòn giòn, nhưng cũng không có bị khô quắt.
Đôi đũa trên tay Tần Thanh Chước chưa từng dừng lại.
Sau khi ăn no, Tần Thanh Chước uống thêm một chén canh xương sườn, hắn cảm thấy hôm nay thật viên mãn.
Bạch Uyển không hề keo kiệt lên tiếng khích lệ: “Nam Tri, cũng may là con chu đáo, nếu không hôm nay chúng ta trở về còn phải đói bụng.”
Minh Nam Tri đáp: “Đây đều là chuyện con nên làm.”
Tần phụ buông chén đũa, ánh mắt lạnh xuống: “Tần Thanh Chước, ngươi có tiền liền xài như vậy đó hả? Không biết đem bạc để dành sao.”
Tần Thanh Chước: “……”
Ngài thật đúng là lão cha tốt của ta.
Bạch Uyển lôi kéo Minh Nam Tri đang có chút lo lắng đi nhà bếp dọn dẹp, nhường chỗ cho hai cha con nói chuyện.
Tần Thanh Chước: “……”
“Nương của ngươi ở trên đường đã nói với ta, ngươi có bạc cũng không thể xài như vậy, phải đem tiền cất đi, nếu như xảy ra chuyện, ngươi tiêu xài như vậy phải làm sao bây giờ?”
Tần phụ: “Đừng có đem tiền tiêu hết vào ăn uống.”
Tần Thanh Chước thật cẩn thận nói: “Nhưng mà cha, ta cũng chỉ có duy nhất một sở thích như vậy.”
Tần phụ nghe xong, không còn lời gì để nói.
-------------------------------
Ăn một trận phê bình, Tần Thanh Chước vẫn cứ tung tăng nhảy nhót. Minh Nam Tri không khỏi cảm thấy bội phục tâm thái của Tần Thanh Chước, hắn ở nhà bếp đều nghe thấy tiếng rống giận của Tần phụ, có thể thấy được huynh ấy chọc giận cha không nhẹ.
Tần Thanh Chước cầm đệm chăn của mình trải tốt, Minh Nam Tri có chút thẹn thùng cởi áo ngoài treo lên giá áo, bò lên giường.
Tần Thanh Chước ngủ ở bên ngoài, Minh Nam Tri ngủ ở bên trong, cho nên hắn phải đi qua người Tần Thanh Chước mới có thể vào trong.
Tim đột nhiên đập nhanh. mái tóc đen của Minh Nam Tri đảo qua chóp mũi Tần Thanh Chước. Tần Thanh Chước lập tức lật người, vùi đầu vào gối.
Minh Nam Tri: “……”
Tần phụ và Bạch Uyển thấy trong nhà có ánh sáng, lập tức đi vào.
Tần Thanh Chước đi vào nhà, nhìn thấy ánh nến trên bàn có chút ngây người.
Minh Nam Tri thấy bọn họ trở về, cao hứng nói: “Cha nương, mọi người trở về rồi à, để con đem cơm tối vẫn luôn hâm nóng cho mọi người ăn.”
Tần phụ đúng là có chút đói bụng.
Bạch Uyển và Minh Nam Tri cùng nhau đem đồ ăn bưng lên.
Đồ ăn nóng hôi hổi bưng lên bàn, Tần Thanh Chước cảm nhận được độ ấm, lúc này mới phục hồi tinh thần lại.
Minh Nam Tri đã chuẩn bị chén đũa, hắn đem đôi đũa đưa cho Tần Thanh Chước: “Tướng công cũng mệt rồi, ăn cơm đi.”
Minh Nam Tri, sao đệ lại chu đáo đến vậy!
Tần Thanh Chước tiếp nhận đũa, đột nhiên cảm thấy da đầu tê dại.
“Xương sườn là tướng công mua, hầm cả buổi chiều.” Minh Nam Tri chủ động giải thích.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần phụ và Bạch Uyển ăn một khối, nước sốt tràn ra, vị đậm đà thấm vào trong thịt, củ cải mềm mại ăn ngon miệng, một chút cũng không dính răng. Ăn xong một khối, toàn bộ cơn thèm đều mở rộng.
Tần phụ cùng Bạch Uyển đều giơ đũa gắp, Tần Thanh Chước cũng ăn mấy khối, xương sườn hầm đúng thời gian, rốt cuộc cũng không cần phải ăn chay nữa, Tần Thanh Chước xém chút nữa đã khóc ra tiếng.
Hắn ở cổ đại rốt cuộc cũng được ăn xương sườn!
Một bên là dưa muối cũng gãi đúng chỗ ngứa, còn có một đĩa thịt cà tím kho tàu, tràn ngập nước sốt, lớp ngoài của cà tím bị xào giòn giòn, nhưng cũng không có bị khô quắt.
Đôi đũa trên tay Tần Thanh Chước chưa từng dừng lại.
Sau khi ăn no, Tần Thanh Chước uống thêm một chén canh xương sườn, hắn cảm thấy hôm nay thật viên mãn.
Bạch Uyển không hề keo kiệt lên tiếng khích lệ: “Nam Tri, cũng may là con chu đáo, nếu không hôm nay chúng ta trở về còn phải đói bụng.”
Minh Nam Tri đáp: “Đây đều là chuyện con nên làm.”
Tần phụ buông chén đũa, ánh mắt lạnh xuống: “Tần Thanh Chước, ngươi có tiền liền xài như vậy đó hả? Không biết đem bạc để dành sao.”
Tần Thanh Chước: “……”
Ngài thật đúng là lão cha tốt của ta.
Bạch Uyển lôi kéo Minh Nam Tri đang có chút lo lắng đi nhà bếp dọn dẹp, nhường chỗ cho hai cha con nói chuyện.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Thanh Chước: “……”
“Nương của ngươi ở trên đường đã nói với ta, ngươi có bạc cũng không thể xài như vậy, phải đem tiền cất đi, nếu như xảy ra chuyện, ngươi tiêu xài như vậy phải làm sao bây giờ?”
Tần phụ: “Đừng có đem tiền tiêu hết vào ăn uống.”
Tần Thanh Chước thật cẩn thận nói: “Nhưng mà cha, ta cũng chỉ có duy nhất một sở thích như vậy.”
Tần phụ nghe xong, không còn lời gì để nói.
-------------------------------
Ăn một trận phê bình, Tần Thanh Chước vẫn cứ tung tăng nhảy nhót. Minh Nam Tri không khỏi cảm thấy bội phục tâm thái của Tần Thanh Chước, hắn ở nhà bếp đều nghe thấy tiếng rống giận của Tần phụ, có thể thấy được huynh ấy chọc giận cha không nhẹ.
Tần Thanh Chước cầm đệm chăn của mình trải tốt, Minh Nam Tri có chút thẹn thùng cởi áo ngoài treo lên giá áo, bò lên giường.
Tần Thanh Chước ngủ ở bên ngoài, Minh Nam Tri ngủ ở bên trong, cho nên hắn phải đi qua người Tần Thanh Chước mới có thể vào trong.
Tim đột nhiên đập nhanh. mái tóc đen của Minh Nam Tri đảo qua chóp mũi Tần Thanh Chước. Tần Thanh Chước lập tức lật người, vùi đầu vào gối.
Minh Nam Tri: “……”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro