Chương 54
2024-08-21 21:02:14
Tần Thanh Chước cầm thịt xuyến thật sâu thở dài, đúng là miệng hổ mà, hắn thấy Minh Nam Tri đang ở một bên cầm ấm nước đổ thêm vào ấm trà, lại bỏ cây Kim Ngân vào ngâm.
“Nam Tri, đệ ăn đi, đừng làm nữa.” Tần Thanh Chước lưu luyến đem xiên thịt đưa cho Minh Nam Tri.
Minh Nam Tri sửng sốt, cười nói: “Cảm ơn tướng công.”
Tần Thanh Chước nhìn chằm chằm Minh Nam Tri ăn lát thịt, hắn cúi đầu cắn một ngụm thức ăn chay, lại không biết lỗ tai của Minh Nam Tri đã đỏ ửng.
Tần Thanh Chước lơ đãng hỏi: “Nam Tri, đệ nói xem, nếu ngày mai họp chợ, chúng ta đi trấn trên bán xiên que sẽ thế nào?”
“Có thể bán, nhưng không biết người ở trấn trên có thích ăn không nữa.” Minh Nam Tri có chút động tâm, người nhà nông làm việc quanh năm suốt tháng cũng kiếm không được bao nhiêu tiền, nếu có thể bán xiên que, hẳn là có thể kiếm không ít tiền. Nhưng chuyện lớn như vậy, không phải hắn có thể làm chủ, chỉ có Tần Thanh Chước, Tần phụ và Bạch Uyển mới có thể đưa ra quyết định.
Hắn mới vừa gả tới đây, vẫn là phải hành sự cẩn thận.
Sống ở Minh gia nhiều năm như vậy, Minh Nam Tri cũng không phải là người ngây thơ. Tần Thanh Chước sẽ tốt với hắn, có thể là do còn cảm giác mới mẻ, không thể quá mức làm càn, nếu không, sẽ gánh không nổi hậu quả.
Dù sao hắn cũng là gả lần hai.
Tần Thanh Chước nghĩ nghĩ, rồi nói: “Ta là muốn đem đồ ăn làm thành xiên que để bán, như vậy sẽ có thể bán tốt hơn. Một xiên rau củ một văn tiền, còn xiên thịt, ta mua thịt heo không nhiều lắm, trước bán ba văn tiền một xiên đi. Chỉ cần bán xong xiên que, chúng ta liền có thể kết thúc công việc về nhà.”
Không tham nhiều, có thể kiếm được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Minh Nam Tri cảm thấy biện pháp này khá hay.
Tần phụ ở một bên nghe xong, cũng nói: “Chuyện này có thể làm, còn cần than đá và nguyên liệu ngao chế canh, ngày mai chúng ta cùng đi trấn trên đi.”
Bạch Nhất Hoằng cắn một lát cà tím nói: “Tụi con cũng có thể hỗ trợ.”
-----------------------------
Sáng sớm hôm sau, Bạch Uyển ở nhà trông ba đứa nhỏ, Minh Nam Tri cùng Tần Thanh Chước đi trấn trên bán xiên que, tối hôm qua cả nhà đều đã xiên xong, lát thịt cũng đã khử tanh.
Hiện tại chỉ cần chất lên xe bò là có thể đi được.
Tần Thanh Chước ngáp một cái: “Giờ này cũng quá sớm đi.”
Trời mới tờ mờ sáng, chỉ có thể thấy được một tia sáng le lói.
“Phải đi trấn trên sớm mới có thể chiếm được vị trí tốt, đi trễ sẽ không còn vị trí tốt.” Minh Nam Tri cõng đồ ăn, Tần Thanh Chước chủ động cõng nồi canh và than đá.
“Chật quá.” Trên xe bò đã ngồi đầy người, Tần Thanh Chước bị người đụng vài cái, lập tức bổ nhào vào trong ngực Minh Nam Tri.
“Đoạn đường này có chút lắc lư, tướng công cẩn thận chút.” Minh Nam Tri đỡ Tần Thanh Chước, giúp hắn vuốt phẳng các nếp gấp trên quần áo.
Hôm nay Minh Nam Tri vẫn như cũ ăn mặc tố y, tóc chỉ dùng một sợi dây buộc tóc màu xanh lơ cột lại, bởi vì vẻ ngoài quá xuất chúng, ăn mặc mộc mạc, ngược lại càng làm hắn thêm nổi bật.
Trên xe bò đã có không ít hán tử đang nhìn hắn.
“Nam Tri, đệ ăn đi, đừng làm nữa.” Tần Thanh Chước lưu luyến đem xiên thịt đưa cho Minh Nam Tri.
Minh Nam Tri sửng sốt, cười nói: “Cảm ơn tướng công.”
Tần Thanh Chước nhìn chằm chằm Minh Nam Tri ăn lát thịt, hắn cúi đầu cắn một ngụm thức ăn chay, lại không biết lỗ tai của Minh Nam Tri đã đỏ ửng.
Tần Thanh Chước lơ đãng hỏi: “Nam Tri, đệ nói xem, nếu ngày mai họp chợ, chúng ta đi trấn trên bán xiên que sẽ thế nào?”
“Có thể bán, nhưng không biết người ở trấn trên có thích ăn không nữa.” Minh Nam Tri có chút động tâm, người nhà nông làm việc quanh năm suốt tháng cũng kiếm không được bao nhiêu tiền, nếu có thể bán xiên que, hẳn là có thể kiếm không ít tiền. Nhưng chuyện lớn như vậy, không phải hắn có thể làm chủ, chỉ có Tần Thanh Chước, Tần phụ và Bạch Uyển mới có thể đưa ra quyết định.
Hắn mới vừa gả tới đây, vẫn là phải hành sự cẩn thận.
Sống ở Minh gia nhiều năm như vậy, Minh Nam Tri cũng không phải là người ngây thơ. Tần Thanh Chước sẽ tốt với hắn, có thể là do còn cảm giác mới mẻ, không thể quá mức làm càn, nếu không, sẽ gánh không nổi hậu quả.
Dù sao hắn cũng là gả lần hai.
Tần Thanh Chước nghĩ nghĩ, rồi nói: “Ta là muốn đem đồ ăn làm thành xiên que để bán, như vậy sẽ có thể bán tốt hơn. Một xiên rau củ một văn tiền, còn xiên thịt, ta mua thịt heo không nhiều lắm, trước bán ba văn tiền một xiên đi. Chỉ cần bán xong xiên que, chúng ta liền có thể kết thúc công việc về nhà.”
Không tham nhiều, có thể kiếm được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Minh Nam Tri cảm thấy biện pháp này khá hay.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần phụ ở một bên nghe xong, cũng nói: “Chuyện này có thể làm, còn cần than đá và nguyên liệu ngao chế canh, ngày mai chúng ta cùng đi trấn trên đi.”
Bạch Nhất Hoằng cắn một lát cà tím nói: “Tụi con cũng có thể hỗ trợ.”
-----------------------------
Sáng sớm hôm sau, Bạch Uyển ở nhà trông ba đứa nhỏ, Minh Nam Tri cùng Tần Thanh Chước đi trấn trên bán xiên que, tối hôm qua cả nhà đều đã xiên xong, lát thịt cũng đã khử tanh.
Hiện tại chỉ cần chất lên xe bò là có thể đi được.
Tần Thanh Chước ngáp một cái: “Giờ này cũng quá sớm đi.”
Trời mới tờ mờ sáng, chỉ có thể thấy được một tia sáng le lói.
“Phải đi trấn trên sớm mới có thể chiếm được vị trí tốt, đi trễ sẽ không còn vị trí tốt.” Minh Nam Tri cõng đồ ăn, Tần Thanh Chước chủ động cõng nồi canh và than đá.
“Chật quá.” Trên xe bò đã ngồi đầy người, Tần Thanh Chước bị người đụng vài cái, lập tức bổ nhào vào trong ngực Minh Nam Tri.
“Đoạn đường này có chút lắc lư, tướng công cẩn thận chút.” Minh Nam Tri đỡ Tần Thanh Chước, giúp hắn vuốt phẳng các nếp gấp trên quần áo.
Hôm nay Minh Nam Tri vẫn như cũ ăn mặc tố y, tóc chỉ dùng một sợi dây buộc tóc màu xanh lơ cột lại, bởi vì vẻ ngoài quá xuất chúng, ăn mặc mộc mạc, ngược lại càng làm hắn thêm nổi bật.
Trên xe bò đã có không ít hán tử đang nhìn hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro