Chương 60
2024-08-21 21:02:14
Sáng sớm hôm sau, Tần Thanh Chước liền ngồi xe bò đi trường xã.
“Mau ôn tập nhanh lên.” Chu Trì sốt ruột, cũng không có đi ra ngoài chơi.
Tôn Việt vẫn là bộ dáng mơ màng sắp ngủ, hắn cầm sách, nửa ngày cũng chưa lật một tờ.
Tần Thanh Chước trở lại ký túc xá cũng bắt đầu đọc sách, hắn đọc sách rất nhanh, chỉ xem trọng điểm, mấy cái khác một chút cũng không xem.
“Tần huynh, ngươi xem nhanh như vậy, có thể nhìn ra cái gì?” Chu Trì sắp bị tra tấn điên rồi, nhìn thấy thái độ trầm tĩnh của Tần Thanh Chước, tâm thái của hắn như muốn nứt ra.
“Ta xem trọng điểm trước, mấy phần còn lại rất ít điểm, ta có thể bỏ qua không làm. Nếu như quyển sách nào cũng đều xem hết, ngược lại mất nhiều hơn được.”
Chu Trì vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi: “Lỡ như đề thi xuất hiện nội dung mà ngươi không ôn tập thì sao?”
Tần Thanh Chước cười nói: “Vậy ta sẽ mất đi điểm số của câu đó, trọng điểm dù sao cũng là trọng điểm, đáp đúng vẫn là được rất nhiều điểm.”
Chu Trì: “……” Nói còn rất có lý nha.
Tôn Việt cũng lộ ra vẻ mặt như đang suy tư gì đó.
Mấy ngày sau, trường xã bắt đầu kiểm tra.
Tần Thanh Chước di chuyển bàn của mình cách xa những người khác.
Đây vẫn là lần đầu tiên hắn ở cổ đại thi cử, trong lòng Tần Thanh Chước có chút khẩn trương, nhưng khi hắn nhìn thấy đề mục trên bài thi, trong lòng đột nhiên không còn khẩn trương.
Hôm nay Lục phu tử là người giám sát.
Ông thấy có người vò đầu bứt tai, mặt ủ mày ê, có người trên mặt lộ vẻ vui mừng, còn Tần Thanh Chước ở phía cuối đã trầm ổn đặt bút.
Lục phu tử vuốt râu, đồ đệ của ông trước kia là hạng nhất đếm ngược, không biết lần này thi thế nào.
Tôn Việt làm xong vài đề mục liền ghé vào trên bàn ngủ. Điểm số của hắn vẫn luôn rất ổn định, mỗi lần đều là điểm cố định, xếp hạng cũng là cố định hạng ba đếm ngược.
Chu Trì là một trong những người vò đầu bứt tai.
Có người lật bài thi, phát ra âm thanh 'sàn sạt'.
Các thư sinh: “……” Mẹ kiếp! Có cần làm nhanh như vậy không!
Một lát sau, có hai người đứng dậy.
Tôn Việt đi ra phòng thi, những người khác đều đã quá quen, là hạng ba đếm ngược không ai để ý.
Sau Tôn Việt là Tần Thanh Chước cũng đi ra phòng thi.
Mọi người ngẩng đầu nhìn thoáng qua, hoá ra là hạng nhất đếm ngược, cũng không ai để ý.
Tần Thanh Chước đi ra phòng thi liền thả lỏng. Có vài đề hắn không nắm chắc, sợ mình làm không tốt bằng những người khác. Nhưng ra phòng thi sớm một chút, tâm tình cũng thoải mái hơn.
“Tần Thanh Chước, ngươi vẫn như cũ không viết được mấy đề đúng không?” Tần Chính Nghị nhìn thấy Tần Thanh Chước ngồi dưới cây liễu, trong mắt hắn hiện lên ác ý.
“Ta đều viết xong.” Tần Thanh Chước nghiêm túc sửa lại lời hắn.
Tần Chính Nghị hừ lạnh một tiếng: “Viết xong cũng không có nghĩa đều đúng. Ngươi chờ bị khuyên lui học đi!”
Tần Thanh Chước nói: “Nói vậy, lần này Chính Nghị huynh nhất định là thi được thành tích rất tốt.”
Tần Chính Nghị ngửa đầu kiêu ngạo nói: “Đây là đương nhiên, người như ta sao ngươi có thể so sánh được.”
Tần Thanh Chước đau lòng ôm ngực, đột nhiên hắn cảm thấy bản thân thật nhỏ yếu, vừa bất lực lại đáng thương.
“Mau ôn tập nhanh lên.” Chu Trì sốt ruột, cũng không có đi ra ngoài chơi.
Tôn Việt vẫn là bộ dáng mơ màng sắp ngủ, hắn cầm sách, nửa ngày cũng chưa lật một tờ.
Tần Thanh Chước trở lại ký túc xá cũng bắt đầu đọc sách, hắn đọc sách rất nhanh, chỉ xem trọng điểm, mấy cái khác một chút cũng không xem.
“Tần huynh, ngươi xem nhanh như vậy, có thể nhìn ra cái gì?” Chu Trì sắp bị tra tấn điên rồi, nhìn thấy thái độ trầm tĩnh của Tần Thanh Chước, tâm thái của hắn như muốn nứt ra.
“Ta xem trọng điểm trước, mấy phần còn lại rất ít điểm, ta có thể bỏ qua không làm. Nếu như quyển sách nào cũng đều xem hết, ngược lại mất nhiều hơn được.”
Chu Trì vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi: “Lỡ như đề thi xuất hiện nội dung mà ngươi không ôn tập thì sao?”
Tần Thanh Chước cười nói: “Vậy ta sẽ mất đi điểm số của câu đó, trọng điểm dù sao cũng là trọng điểm, đáp đúng vẫn là được rất nhiều điểm.”
Chu Trì: “……” Nói còn rất có lý nha.
Tôn Việt cũng lộ ra vẻ mặt như đang suy tư gì đó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mấy ngày sau, trường xã bắt đầu kiểm tra.
Tần Thanh Chước di chuyển bàn của mình cách xa những người khác.
Đây vẫn là lần đầu tiên hắn ở cổ đại thi cử, trong lòng Tần Thanh Chước có chút khẩn trương, nhưng khi hắn nhìn thấy đề mục trên bài thi, trong lòng đột nhiên không còn khẩn trương.
Hôm nay Lục phu tử là người giám sát.
Ông thấy có người vò đầu bứt tai, mặt ủ mày ê, có người trên mặt lộ vẻ vui mừng, còn Tần Thanh Chước ở phía cuối đã trầm ổn đặt bút.
Lục phu tử vuốt râu, đồ đệ của ông trước kia là hạng nhất đếm ngược, không biết lần này thi thế nào.
Tôn Việt làm xong vài đề mục liền ghé vào trên bàn ngủ. Điểm số của hắn vẫn luôn rất ổn định, mỗi lần đều là điểm cố định, xếp hạng cũng là cố định hạng ba đếm ngược.
Chu Trì là một trong những người vò đầu bứt tai.
Có người lật bài thi, phát ra âm thanh 'sàn sạt'.
Các thư sinh: “……” Mẹ kiếp! Có cần làm nhanh như vậy không!
Một lát sau, có hai người đứng dậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tôn Việt đi ra phòng thi, những người khác đều đã quá quen, là hạng ba đếm ngược không ai để ý.
Sau Tôn Việt là Tần Thanh Chước cũng đi ra phòng thi.
Mọi người ngẩng đầu nhìn thoáng qua, hoá ra là hạng nhất đếm ngược, cũng không ai để ý.
Tần Thanh Chước đi ra phòng thi liền thả lỏng. Có vài đề hắn không nắm chắc, sợ mình làm không tốt bằng những người khác. Nhưng ra phòng thi sớm một chút, tâm tình cũng thoải mái hơn.
“Tần Thanh Chước, ngươi vẫn như cũ không viết được mấy đề đúng không?” Tần Chính Nghị nhìn thấy Tần Thanh Chước ngồi dưới cây liễu, trong mắt hắn hiện lên ác ý.
“Ta đều viết xong.” Tần Thanh Chước nghiêm túc sửa lại lời hắn.
Tần Chính Nghị hừ lạnh một tiếng: “Viết xong cũng không có nghĩa đều đúng. Ngươi chờ bị khuyên lui học đi!”
Tần Thanh Chước nói: “Nói vậy, lần này Chính Nghị huynh nhất định là thi được thành tích rất tốt.”
Tần Chính Nghị ngửa đầu kiêu ngạo nói: “Đây là đương nhiên, người như ta sao ngươi có thể so sánh được.”
Tần Thanh Chước đau lòng ôm ngực, đột nhiên hắn cảm thấy bản thân thật nhỏ yếu, vừa bất lực lại đáng thương.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro