Phu Nhân, Áo Vest Của Ngài Lại Rơi Rồi
Bài Viết
Nhất Lộ Phiền Hoa
2024-07-09 06:01:58
Lý lịch của Tần Nhiễm, Lâm Kỳ đã xem qua.
Cô gái này bản chất lưu manh, thành tích ở trường học xếp cuối cùng không nói, ẩu đả đánh nhau kể hết được, nghỉ học một năm. Lý do bị đình chỉ học cũng không rõ ràng.
Xem ra Nhất Trung xem trọng tỷ lệ trúng tuyển, nhưng lịch sử điểm các môn học của Tần Nhiễm lại quá kém, chủ nhiệm Đinh mơ hồ không muốn nhận cô vào trường.
Biết rằng Tần Nhiễm có thể kém, ai biết được cô ấy lại có thể kém đến mức chủ nhiệm Đinh cũng không chấp nhận nổi như thế này.
Ông ta đơn giản là chỉ muốn tìm cho cô một trường tư thục.
Bây giờ thật là kỳ lạ.
Tần Ngữ cười một tiếng “Phù”, quay người sang nhìn Tần Nhiễm “Chị nói…. Chị có thư giới thiệu của Hiệu trưởng trường chúng tôi?”
Nhất Trung là ngôi trường nổi tiếng và lâu đời, có thể vào được vị trí Hiệu trường, thủ đoạn của gia đình đó tuyệt đối không hề yếu, đặc biệt là hiệu trưởng đương nhiệm của Nhất Trung, nghe nói là Thần long thấy đầu không thấy đuôi.
Đến cả Lâm Kỳ trước đây đi tìm cũng chỉ gặp được chủ nhiệm Đinh.
Sự xuất hiện của Tần Nhiễm không phải là bí mật, ở một vùng quê nghèo xa xôi làm gì có cơ hội tiếp cận được với Hiệu trưởng trường Nhất Trung?
“Đúng” Tần Nhiễm ngước mắt lên, nói ngắn gọn và súc tích.
Cô dựa người về phía sau, cái balo màu đen đang treo lơ lửng phía sau chiếc ghế cô ấy đang ngồi, cô đưa tay vào trong lấy ra một chiếc phong bì màu trắng.
“Đủ rồi!” Ninh Thanh đập bàn, sắc mặt dữ tợn, trong lòng tràn ngập sự tức giận “Ai đã dạy cô mở miệng nói dối? Không biết xấu hổ?”
Bà không thể ngờ được, bà vì Tần Nhiễm mà bỏ qua sự mất mặt đến cầu xin Lâm Kỳ, đối phương lại không biết tốt xấu.
Cũng không có gì hơn thế, bùn không thể đỡ được tường.
“Mẹ, mẹ đừng tức giận, không tốt cho sức khỏe” Tần Ngữ quay người trở lại, vỗ nhẹ lưng an ủi Ninh Thanh, do dự nói “Có lẽ thứ chị gái đang cầm thật sự là Hiệu trưởng trường chúng con….”
Ninh Thanh cười lạnh, “Cô ta đã làm nhiều chuyện vô lý hoang đường như vậy, con không cần phải thay chị con nói chuyện.”
Vốn dĩ là vì bị Tần Hán Thu hăm dọa mới mang theo đến Vân Thành, trong lòng Ninh Thanh rất không vui.
Lâm Cẩm Hiên vừa trở về lúc sáng sớm, nhìn thấy tình cảnh này liền đảo mắt một chút, cười hỏi: “Đây là có chuyện gì vậy?”
Tần Ngữ liền dính lấy người Lâm Cẩm Hiên, kể hết chuyện vừa rồi cho anh ta nghe.
Tất cả những chuyện này đều vô lý.
Tần Nhiễm ăn xong cháo, bàn tay cầm lá thư và một chiếc ba lô nhỏ màu đen, từ trên ghế đứng lên “Tôi đến trường học đây.”
Cô ấy mặc một chiếc áo thun ngắn tay màu trắng tinh, khá rộng và để lộ ra làn da cực kỳ trắng. Không nhanh không chậm bước ra ngoài.
Không quan tâm đến náo động trong nhà, Ninh Thanh ở trong nhàđã tức đến điên lên rồi.
“Chị có thể đi đâu?” Tần Ngữ nói “Thực ra chỉ cần nhận sai, cũng không phải…….”
Lâm Cẩm Hiên đột nhiên mở miệng “Cô ấy không nói dối mọi người”
Lâm Kỳ, Tần Ngữ, tất cả những người ở đây đều không thể phản ứng lại.
Lâm Cẩm Hiên nhớ lại con dấu trên bức thư vừa rồi, anh ta xoa xoa huyệt thái dương, ánh mắt không rõ ràng “ Bìa trên bức thư đó có đóng dấu của Từ Hiệu trưởng, lúc trước con ở Hội học sinh có nhìn thấy qua.”
Tất cả mọi người đều im lặng.
Một người nãy giờ chưa lên tiếng như Lâm Kỳ cũng kinh ngạc thấy rõ.
Ninh Thanh nãy giờ vẫn đang ở đó, bà muốn mở miệng nhưng không biết nên nói gì, sự thay đổi này làm cho bà cảm thấy hoảng sợ, tâm tình phức tạp.
Vẫn chưa có phản ứng gì thì nghe thấy Lâm Kỳ nhẹ nhàng hỏi “Nhiễm Nhiễm quen biết với Hiệu trưởng trường Nhất Trung?”
Tần Ngữ nắm chặt cái ba lô trong tay, nhỏ giọng nói mấy câu sau đó quay người đi đến trường học, đôi mắt cụp xuống nhìn không rõ biểu tình.
____________________________________
Hằng Xuyên Nhất Trung.
Phòng làm việc của Hiệu trưởng.
Một ông lão đeo kính ngồi trước bàn làm việc, quần áo gọn gàng sạch sẽ, đôi mắt phía sau cặp kính nhìn rất sắc bén.
Một cô gái cùng với một người đàn ông trung niên đẩy cửa đi vào, cô gái nói giọng dè dặt “Từ Hiệu trưởng”
Cô gái lông mày hơi loạn, đôi mắt trắng dã, miệng hơi trễ xuống và trông có vẻ hơi xấu tính, không giống một người dễ gây vào.
Đây là chủ nhiệm lớp số một Cao San*, Lý Ái Dung. Nữ chủ nhiệm duy nhất của Nhất Trung.
*Cao San: Lớp mười hai
Từ Hiệu trưởng đặt cây bút trên tay xuống, ông liếc nhìn cô gái đang ngồi khoanh chân ở trong góc “Giáo viên Lý, ở đây có một học sinh, tôi muốn để cô ấy đến lớp số một.”
Từ Hiệu trưởng kể lại tình hình một cách ngắn gọn.
Rất hiếm khi gặp được người muốn chuyển lớp vào năm học lớp mười hai.
Lý Ái Dung nhận lấy hai phần lý lịch và xem xét, nhìn thấy thành tích đã qua, ánh mắt nheo lại.
“Học sinh này không phải là dự thính? Với điểm số này cũng được đưa vào học sao? Lý Ái Dung không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo, cũng không hề nhượng bộ “Học sinh như thế này để ở trong lớp chúng tôi cũng sẽ chỉ là một cây gỗ mục nát, ảnh hưởng đến không khí lớp học, Hiệu trưởng, ngài không đùa với tôi chứ?”
“Giáo viên Lý, có học sinh ở đây, cô nên chú ý cách dùng từ” Người đàn ông trung niên bên cạnh cau mày.
Người đàn ông này hơi mập, đôi mắt có chút nhỏ, luôn luôn nở nụ cười trên môi, nhìn giống như là Phật Di Lặc.
Đây là chủ nhiệm lớp số chín, Cao Dương.
Cao Dương biết nữ sinh ngồi trong góc rất có thể là học sinh sắp chuyển đến Nhất Trung.
Trước mặt học sinh đó nói người ta là “Cây gỗ mục nát”, những người có phẩm chất tinh thần kém một chút chắc chắn sẽ không thể chịu đựng được.
“Giáo viên Cao, cậu dạy lớp học phổ thông, Phùng Lương nói rất hay, đợi đến khi đưa bạn học sinh này vào lớp thầy, xem thầy còn điềm tĩnh được như vậy hay không? Có thời gian như vậy không bằng nên ngồi lại suy ngẫm xem làm thế nào để quản lý cho tốt học sinh, nâng cao tỷ lệ nhập học.” Lý Ái Dung tức giận.
Cô dạy dỗ là lớp học đặc biệt, đều là những học sinh nằm trong số 100 học sinh giỏi nhất trường.
Năm tới Lý Ái Dung đang muốn lấy được giải top mười giáo viên dạy giỏi nhất tỉnh, mà Vân Thành lại chỉ có một ngạch, trong lớp có nhiều thêm một người lạc hậu, kéo chân sau thì lý lịch của cô cũng sẽ không dễ nhìn, rủi ro rất cao.
“Nếu như là học sinh của tôi, tôi tự nhiên sẽ chịu trách nhiệm.” Cao Dương luôn không đồng tình với việc cô ấy đối xử khác biệt đối với học sinh.
Từ Hiệu trường ngồi trên ghế, cũng không nói chuyện.
Chỉ là dành thời gian nhìn cô gái ngồi trong góc kia, ánh mắt như đang dò hỏi.
Tần Nhiễm nhướng mi, bình tĩnh gật đầu.
Cô không lạnh lùng cũng không thờ ơ, nếu không phải trong đôi mắt ẩn giấu sự ngỗ nghịch không rõ ràng của người trẻ tuổi thì rất dễ bị đánh lừa.
Từ Hiệu trưởng thu lại ánh mắt.
Ông đưa tay chỉnh lại đôi kính, chỉ đạo Lý Ái Dung đưa lại lý lịch cho Cao Dương, “Giáo viên Cao, thầy có đồng ý thu nhận học sinh này không?”
Cao Dương đọc lướt qua ba dòng chữ, trong lòng cảm thấy vô cùng tự hào.
Anh muốn cứu rỗi cô gái đi lầm đường lạc lối này.
Thấy Cao Dương đồng ý rồi, Lý Ái Dung thở phào nhẹ nhõm cảm thấy như được sống rồi.
Tần Nhiễm cầm lấy ba lô màu đen của mình, chậm rãi đi theo phía sau Cao Dương, thân hình khá gầy và mảnh khảnh, Cao Dương hỏi thì cô ấy trả lời.
Lông mày cô cụp xuống một nửa, giọng nói nhẹ nhàng nhưng vẫn có ba phần hoang dã.
Cao Dương nghĩ thầm trong lòng: Thật sự là một học sinh ngoan ngoan và xinh đẹp!
Lý Ái Dung đứng trước mặt hai người, cô ấy đi giày cao gót, không nhìn Tần Nhiễm, chỉ nhìn sang Cao Dương, cô liếc nhìn từ trên xuống dưới rồi cười nhạt “Chẳng trách thầy Cao hơn hai mươi năm giảng dạy vẫn còn dậm chân tại chỗ.”
Cao Dương chỉ nhìn sang Tần Nhiễm cười nhẹ nhàng “Tần Nhiễm, đừng bỏ cuộc, vẫn còn một năm nửa, mọi việc đều có khả năng mà”
Tần Nhiễm gật đầu
“Cười cười” Lý Ái Dung nhếch môi, liếc sang một bên nhìn Tần Nhiễm, không giấu được vẻ khinh thường.
Cao Dương thực sự điên rồi.
Cô giẫm mạnh đôi giày cao gót rồi trực tiếp rời đi.
“Giáo viên Lý là người như vậy, cô ấy dạy tiếng anh cho lớp chúng ta…” Cao Dương cau mày, cũng không chú ý đến Lý Ái Dung, chuẩn bị đưa Tần Nhiễm đi nhận đồng phục cùng sách vở.
Tần Nhiễm hỏi thầy địa chỉ phòng y tế của trường.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện.
Cao Dương có chút lo lắng, bởi vì thành tích này quá kém không biết nên bắt đầu từ đâu.
“Giáo viên Cao, phải giữ lấy” giọng nói của Từ Hiệu trưởng từ phía sau truyền đến, ông ấy cầm kính lão “Ở đây tôi có một bài viết muốn thầy xem một chút.”
_________________________Phân cách tuyến____________________
Nhiễm gia: Bạn trai của tôi không làm tốt công việc kinh doanh, tôi phải làm sao đây?
Tuyển gia: Bạn gái của tôi không thích học hành, tôi phải làm sao đây?
Cô gái này bản chất lưu manh, thành tích ở trường học xếp cuối cùng không nói, ẩu đả đánh nhau kể hết được, nghỉ học một năm. Lý do bị đình chỉ học cũng không rõ ràng.
Xem ra Nhất Trung xem trọng tỷ lệ trúng tuyển, nhưng lịch sử điểm các môn học của Tần Nhiễm lại quá kém, chủ nhiệm Đinh mơ hồ không muốn nhận cô vào trường.
Biết rằng Tần Nhiễm có thể kém, ai biết được cô ấy lại có thể kém đến mức chủ nhiệm Đinh cũng không chấp nhận nổi như thế này.
Ông ta đơn giản là chỉ muốn tìm cho cô một trường tư thục.
Bây giờ thật là kỳ lạ.
Tần Ngữ cười một tiếng “Phù”, quay người sang nhìn Tần Nhiễm “Chị nói…. Chị có thư giới thiệu của Hiệu trưởng trường chúng tôi?”
Nhất Trung là ngôi trường nổi tiếng và lâu đời, có thể vào được vị trí Hiệu trường, thủ đoạn của gia đình đó tuyệt đối không hề yếu, đặc biệt là hiệu trưởng đương nhiệm của Nhất Trung, nghe nói là Thần long thấy đầu không thấy đuôi.
Đến cả Lâm Kỳ trước đây đi tìm cũng chỉ gặp được chủ nhiệm Đinh.
Sự xuất hiện của Tần Nhiễm không phải là bí mật, ở một vùng quê nghèo xa xôi làm gì có cơ hội tiếp cận được với Hiệu trưởng trường Nhất Trung?
“Đúng” Tần Nhiễm ngước mắt lên, nói ngắn gọn và súc tích.
Cô dựa người về phía sau, cái balo màu đen đang treo lơ lửng phía sau chiếc ghế cô ấy đang ngồi, cô đưa tay vào trong lấy ra một chiếc phong bì màu trắng.
“Đủ rồi!” Ninh Thanh đập bàn, sắc mặt dữ tợn, trong lòng tràn ngập sự tức giận “Ai đã dạy cô mở miệng nói dối? Không biết xấu hổ?”
Bà không thể ngờ được, bà vì Tần Nhiễm mà bỏ qua sự mất mặt đến cầu xin Lâm Kỳ, đối phương lại không biết tốt xấu.
Cũng không có gì hơn thế, bùn không thể đỡ được tường.
“Mẹ, mẹ đừng tức giận, không tốt cho sức khỏe” Tần Ngữ quay người trở lại, vỗ nhẹ lưng an ủi Ninh Thanh, do dự nói “Có lẽ thứ chị gái đang cầm thật sự là Hiệu trưởng trường chúng con….”
Ninh Thanh cười lạnh, “Cô ta đã làm nhiều chuyện vô lý hoang đường như vậy, con không cần phải thay chị con nói chuyện.”
Vốn dĩ là vì bị Tần Hán Thu hăm dọa mới mang theo đến Vân Thành, trong lòng Ninh Thanh rất không vui.
Lâm Cẩm Hiên vừa trở về lúc sáng sớm, nhìn thấy tình cảnh này liền đảo mắt một chút, cười hỏi: “Đây là có chuyện gì vậy?”
Tần Ngữ liền dính lấy người Lâm Cẩm Hiên, kể hết chuyện vừa rồi cho anh ta nghe.
Tất cả những chuyện này đều vô lý.
Tần Nhiễm ăn xong cháo, bàn tay cầm lá thư và một chiếc ba lô nhỏ màu đen, từ trên ghế đứng lên “Tôi đến trường học đây.”
Cô ấy mặc một chiếc áo thun ngắn tay màu trắng tinh, khá rộng và để lộ ra làn da cực kỳ trắng. Không nhanh không chậm bước ra ngoài.
Không quan tâm đến náo động trong nhà, Ninh Thanh ở trong nhàđã tức đến điên lên rồi.
“Chị có thể đi đâu?” Tần Ngữ nói “Thực ra chỉ cần nhận sai, cũng không phải…….”
Lâm Cẩm Hiên đột nhiên mở miệng “Cô ấy không nói dối mọi người”
Lâm Kỳ, Tần Ngữ, tất cả những người ở đây đều không thể phản ứng lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Cẩm Hiên nhớ lại con dấu trên bức thư vừa rồi, anh ta xoa xoa huyệt thái dương, ánh mắt không rõ ràng “ Bìa trên bức thư đó có đóng dấu của Từ Hiệu trưởng, lúc trước con ở Hội học sinh có nhìn thấy qua.”
Tất cả mọi người đều im lặng.
Một người nãy giờ chưa lên tiếng như Lâm Kỳ cũng kinh ngạc thấy rõ.
Ninh Thanh nãy giờ vẫn đang ở đó, bà muốn mở miệng nhưng không biết nên nói gì, sự thay đổi này làm cho bà cảm thấy hoảng sợ, tâm tình phức tạp.
Vẫn chưa có phản ứng gì thì nghe thấy Lâm Kỳ nhẹ nhàng hỏi “Nhiễm Nhiễm quen biết với Hiệu trưởng trường Nhất Trung?”
Tần Ngữ nắm chặt cái ba lô trong tay, nhỏ giọng nói mấy câu sau đó quay người đi đến trường học, đôi mắt cụp xuống nhìn không rõ biểu tình.
____________________________________
Hằng Xuyên Nhất Trung.
Phòng làm việc của Hiệu trưởng.
Một ông lão đeo kính ngồi trước bàn làm việc, quần áo gọn gàng sạch sẽ, đôi mắt phía sau cặp kính nhìn rất sắc bén.
Một cô gái cùng với một người đàn ông trung niên đẩy cửa đi vào, cô gái nói giọng dè dặt “Từ Hiệu trưởng”
Cô gái lông mày hơi loạn, đôi mắt trắng dã, miệng hơi trễ xuống và trông có vẻ hơi xấu tính, không giống một người dễ gây vào.
Đây là chủ nhiệm lớp số một Cao San*, Lý Ái Dung. Nữ chủ nhiệm duy nhất của Nhất Trung.
*Cao San: Lớp mười hai
Từ Hiệu trưởng đặt cây bút trên tay xuống, ông liếc nhìn cô gái đang ngồi khoanh chân ở trong góc “Giáo viên Lý, ở đây có một học sinh, tôi muốn để cô ấy đến lớp số một.”
Từ Hiệu trưởng kể lại tình hình một cách ngắn gọn.
Rất hiếm khi gặp được người muốn chuyển lớp vào năm học lớp mười hai.
Lý Ái Dung nhận lấy hai phần lý lịch và xem xét, nhìn thấy thành tích đã qua, ánh mắt nheo lại.
“Học sinh này không phải là dự thính? Với điểm số này cũng được đưa vào học sao? Lý Ái Dung không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo, cũng không hề nhượng bộ “Học sinh như thế này để ở trong lớp chúng tôi cũng sẽ chỉ là một cây gỗ mục nát, ảnh hưởng đến không khí lớp học, Hiệu trưởng, ngài không đùa với tôi chứ?”
“Giáo viên Lý, có học sinh ở đây, cô nên chú ý cách dùng từ” Người đàn ông trung niên bên cạnh cau mày.
Người đàn ông này hơi mập, đôi mắt có chút nhỏ, luôn luôn nở nụ cười trên môi, nhìn giống như là Phật Di Lặc.
Đây là chủ nhiệm lớp số chín, Cao Dương.
Cao Dương biết nữ sinh ngồi trong góc rất có thể là học sinh sắp chuyển đến Nhất Trung.
Trước mặt học sinh đó nói người ta là “Cây gỗ mục nát”, những người có phẩm chất tinh thần kém một chút chắc chắn sẽ không thể chịu đựng được.
“Giáo viên Cao, cậu dạy lớp học phổ thông, Phùng Lương nói rất hay, đợi đến khi đưa bạn học sinh này vào lớp thầy, xem thầy còn điềm tĩnh được như vậy hay không? Có thời gian như vậy không bằng nên ngồi lại suy ngẫm xem làm thế nào để quản lý cho tốt học sinh, nâng cao tỷ lệ nhập học.” Lý Ái Dung tức giận.
Cô dạy dỗ là lớp học đặc biệt, đều là những học sinh nằm trong số 100 học sinh giỏi nhất trường.
Năm tới Lý Ái Dung đang muốn lấy được giải top mười giáo viên dạy giỏi nhất tỉnh, mà Vân Thành lại chỉ có một ngạch, trong lớp có nhiều thêm một người lạc hậu, kéo chân sau thì lý lịch của cô cũng sẽ không dễ nhìn, rủi ro rất cao.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nếu như là học sinh của tôi, tôi tự nhiên sẽ chịu trách nhiệm.” Cao Dương luôn không đồng tình với việc cô ấy đối xử khác biệt đối với học sinh.
Từ Hiệu trường ngồi trên ghế, cũng không nói chuyện.
Chỉ là dành thời gian nhìn cô gái ngồi trong góc kia, ánh mắt như đang dò hỏi.
Tần Nhiễm nhướng mi, bình tĩnh gật đầu.
Cô không lạnh lùng cũng không thờ ơ, nếu không phải trong đôi mắt ẩn giấu sự ngỗ nghịch không rõ ràng của người trẻ tuổi thì rất dễ bị đánh lừa.
Từ Hiệu trưởng thu lại ánh mắt.
Ông đưa tay chỉnh lại đôi kính, chỉ đạo Lý Ái Dung đưa lại lý lịch cho Cao Dương, “Giáo viên Cao, thầy có đồng ý thu nhận học sinh này không?”
Cao Dương đọc lướt qua ba dòng chữ, trong lòng cảm thấy vô cùng tự hào.
Anh muốn cứu rỗi cô gái đi lầm đường lạc lối này.
Thấy Cao Dương đồng ý rồi, Lý Ái Dung thở phào nhẹ nhõm cảm thấy như được sống rồi.
Tần Nhiễm cầm lấy ba lô màu đen của mình, chậm rãi đi theo phía sau Cao Dương, thân hình khá gầy và mảnh khảnh, Cao Dương hỏi thì cô ấy trả lời.
Lông mày cô cụp xuống một nửa, giọng nói nhẹ nhàng nhưng vẫn có ba phần hoang dã.
Cao Dương nghĩ thầm trong lòng: Thật sự là một học sinh ngoan ngoan và xinh đẹp!
Lý Ái Dung đứng trước mặt hai người, cô ấy đi giày cao gót, không nhìn Tần Nhiễm, chỉ nhìn sang Cao Dương, cô liếc nhìn từ trên xuống dưới rồi cười nhạt “Chẳng trách thầy Cao hơn hai mươi năm giảng dạy vẫn còn dậm chân tại chỗ.”
Cao Dương chỉ nhìn sang Tần Nhiễm cười nhẹ nhàng “Tần Nhiễm, đừng bỏ cuộc, vẫn còn một năm nửa, mọi việc đều có khả năng mà”
Tần Nhiễm gật đầu
“Cười cười” Lý Ái Dung nhếch môi, liếc sang một bên nhìn Tần Nhiễm, không giấu được vẻ khinh thường.
Cao Dương thực sự điên rồi.
Cô giẫm mạnh đôi giày cao gót rồi trực tiếp rời đi.
“Giáo viên Lý là người như vậy, cô ấy dạy tiếng anh cho lớp chúng ta…” Cao Dương cau mày, cũng không chú ý đến Lý Ái Dung, chuẩn bị đưa Tần Nhiễm đi nhận đồng phục cùng sách vở.
Tần Nhiễm hỏi thầy địa chỉ phòng y tế của trường.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện.
Cao Dương có chút lo lắng, bởi vì thành tích này quá kém không biết nên bắt đầu từ đâu.
“Giáo viên Cao, phải giữ lấy” giọng nói của Từ Hiệu trưởng từ phía sau truyền đến, ông ấy cầm kính lão “Ở đây tôi có một bài viết muốn thầy xem một chút.”
_________________________Phân cách tuyến____________________
Nhiễm gia: Bạn trai của tôi không làm tốt công việc kinh doanh, tôi phải làm sao đây?
Tuyển gia: Bạn gái của tôi không thích học hành, tôi phải làm sao đây?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro