Xuân Cung Đồ (Hơi H)
Nhai Vi
2024-07-05 12:17:12
Tô Bất Mộc vừa dọn dẹp xong thư phòng trở về, đã bị một đám nha hoàn vây quanh, đôi mắt của họ đều mở to, như thể họ đã phát hiện ra bí mật gì đó to lớn.
Tô Bất Mộc bị dọa sợ, điên cuồng nuốt nước bọt: "Các ngươi nhìn ta làm gì?"
Không lẽ lúc nãy nàng ăn vụng bánh ngọt trong thư phòng bị phát hiện?
Làm sao có thể phát hiện được? Rõ ràng nàng nhìn xung quanh không thấy ai nên mới dám ăn vụng mà? Hơn nữa nàng chỉ ăn ba miếng thôi, chắc cũng không nhiều lắm phải không?
Tô Bất Mộc im lặng thu nhỏ cơ thể, hy vọng giấu đi mọi sơ hở, nhưng một nha hoàn đã túm lấy cổ áo nàng và buộc nàng phải ngẩng đầu lên.
"Ngươi đang làm gì vậy?” Tô Bất Mộc run rẩy hỏi.
Một người trong đó hạ giọng, nháy mắt ra hiệu, hưng phấn nói: "Bất Mộc, ngươi thật lợi hại, lại có thể thu phục tướng quân!"
Tô Bất Mộc bối rối: "Hả?"
"Đừng giả vờ nữa, bọn ta đã biết hết rồi. Có phải ngươi và tướng quân đã xảy ra chuyện gì trong thư phòng không?"
"Ta, ta..." Tô Bất Mộc lắp bắp nửa ngày, cũng không thể nói rõ ràng.
Mọi người đều đã biết chuyện nàng đổ canh bổ lên người tướng quân.
Tô Bất Mộc không còn cách nào khác ngoài thừa nhận điều đó.
Mấy nữ nhân còn lại rầu rĩ không vui xoay người, nhặt hành lý trên giường lên, "Đã vậy thì ta sẽ rời đi."
Các nàng vào phủ tướng quân đã lâu. Nhưng lại chưa bao giờ được tới gần tướng quân, hơn nữa tướng quân và Tô Bất Mộc ở trong thư phòng rất vui vẻ, nếu ở lại các nàng chỉ càng thêm phiền muộn.
Tống tướng quân quả thực là một nam nhân tuấn tú, nhưng đáng tiếc nam nhân tuấn tú này chỉ là một đầu gỗ, ngay cả một cơ hội cũng không cho bọn họ.
Các nàng cũng không phải sài lang hổ báo gì, ở đây không tìm được phu quân như ý vậy thì đi nơi khác!
Đám nữ nhân thu dọn đồ đạc rồi lần lượt rời khỏi phòng.
Chỉ còn lại Tô Bất Mộc và nha hoàn vừa nói chuyện kia.
Tô Bất Mộc không hiểu tại sao các nàng lại rời đi, thấy không ai nhắc đến việc nàng lén ăn bánh nữa thì vỗ nhẹ vào ngực.
Nha hoàn kia nắm lấy tay nàng, kéo nàng ngồi xuống, "Bất Mộc, có phải tướng quân rất khỏe không?"
Tô Bất Mộc nhớ tới tướng quân đẩy mình ngã ngồi xổm xuống trên đất, nàng vội vàng gật đầu: “Ngài ấy rất khỏe, hơn nữa trên người tướng quân còn có một cây gậy sắt, rất cứng.”
Nha hoàn Tạ Uyển Nguyệt nghe xong, liền cười lớn, "Gậy sắt gì chứ, đó là của tướng quân... à, bảo bối."
Tô Bất Mộc bối rối, nàng chưa kịp phản ứng thì Tạ Uyển Nguyệt đã tới gần nàng và nói một cách thần bí: "Bất Mộc, ngươi có thích không?"
"Thích cái gì?"
Tạ Uyển Nguyệt cười híp mắt nói: “Ngươi có thích bảo bối của tướng quân đâm ngươi không?"
Tô Bất Mộc lắc đầu, "Nó quá cứng, chọc vào ta rất đau."
Nàng mập mạp, lòng bàn tay cũng nhiều thịt, cách lớp y phục Tô Bất Mộc cảm thấy cây gậy có thể chọc thủng một lỗ trong lòng bàn tay mình.
Tạ Uyển Nguyệt lại muốn cười, nước mắt cũng sắp trào ra.
Sau đó nàng ta đứng dậy và lấy mấy quyển tập tranh đưa cho Tô Bất Mộc, "Ngươi cũng không còn nhỏ nữa, xem những bức tranh xuân cung đồ này cũng chẳng có hại gì."
Tạ Uyển Nguyệt khuyến khích Tô Bất Mộc mở nó ra xem.
Tập tranh sặc sỡ muôn màu muôn vẻ, Tô Bất Mộc thích xem tranh ảnh nhất, nghe vậy lập tức mở ra, lật trang đầu tiên, nàng nhìn thấy một bức tranh khiêu dâm kiều diễm.
Những gì nàng nhìn thấy là hai nam nhân và nữ nhân cả người trần trụi dây dưa cùng một chỗ, với những tư thế kỳ lạ và ngượng ngùng khiến nàng đỏ mặt, tim đập thình thịch.
Trên người nam nhân có một que thịt màu đỏ đen, phía trên còn có lông, toàn bộ đều cắm vào chỗ đi tiểu của nữ nhân.
Đôi môi đỏ mọng của nữ nhân hơi hé ra, lông mày nhíu lại, như đang đau đớn nhưng cũng như đang sảng khoái.
Tô Bất Mộc nhìn, không hiểu sao mặt nàng đỏ bừng, hơi thở trở nên gấp gáp, khi nhận ra Tạ Uyển Nguyệt vẫn còn ở kế bên, Tô Bất Mộc vội vàng đóng tập tranh lại, tim đập thình thịch.
Thật ra nàng còn muốn xem tiếp, Tô Bất Mộc cắn môi, dự định đợi lát nữa sẽ chui vào chăn xem.
Tạ Uyển Nguyệt che miệng, "Sao thế? Ngươi và tướng quân có làm tình như họ không?"
Tô Bất Mộc hoàn toàn nghe không hiểu lời nói của Tạ Uyển Nguyệt, trong đầu nàng bây giờ toàn là nam nhân và nữ nhân trong tập tranh, nàng nhịn không được lén lút kẹp hai chân rồi chỉ qua loa gật đầu.
Tô Bất Mộc bị dọa sợ, điên cuồng nuốt nước bọt: "Các ngươi nhìn ta làm gì?"
Không lẽ lúc nãy nàng ăn vụng bánh ngọt trong thư phòng bị phát hiện?
Làm sao có thể phát hiện được? Rõ ràng nàng nhìn xung quanh không thấy ai nên mới dám ăn vụng mà? Hơn nữa nàng chỉ ăn ba miếng thôi, chắc cũng không nhiều lắm phải không?
Tô Bất Mộc im lặng thu nhỏ cơ thể, hy vọng giấu đi mọi sơ hở, nhưng một nha hoàn đã túm lấy cổ áo nàng và buộc nàng phải ngẩng đầu lên.
"Ngươi đang làm gì vậy?” Tô Bất Mộc run rẩy hỏi.
Một người trong đó hạ giọng, nháy mắt ra hiệu, hưng phấn nói: "Bất Mộc, ngươi thật lợi hại, lại có thể thu phục tướng quân!"
Tô Bất Mộc bối rối: "Hả?"
"Đừng giả vờ nữa, bọn ta đã biết hết rồi. Có phải ngươi và tướng quân đã xảy ra chuyện gì trong thư phòng không?"
"Ta, ta..." Tô Bất Mộc lắp bắp nửa ngày, cũng không thể nói rõ ràng.
Mọi người đều đã biết chuyện nàng đổ canh bổ lên người tướng quân.
Tô Bất Mộc không còn cách nào khác ngoài thừa nhận điều đó.
Mấy nữ nhân còn lại rầu rĩ không vui xoay người, nhặt hành lý trên giường lên, "Đã vậy thì ta sẽ rời đi."
Các nàng vào phủ tướng quân đã lâu. Nhưng lại chưa bao giờ được tới gần tướng quân, hơn nữa tướng quân và Tô Bất Mộc ở trong thư phòng rất vui vẻ, nếu ở lại các nàng chỉ càng thêm phiền muộn.
Tống tướng quân quả thực là một nam nhân tuấn tú, nhưng đáng tiếc nam nhân tuấn tú này chỉ là một đầu gỗ, ngay cả một cơ hội cũng không cho bọn họ.
Các nàng cũng không phải sài lang hổ báo gì, ở đây không tìm được phu quân như ý vậy thì đi nơi khác!
Đám nữ nhân thu dọn đồ đạc rồi lần lượt rời khỏi phòng.
Chỉ còn lại Tô Bất Mộc và nha hoàn vừa nói chuyện kia.
Tô Bất Mộc không hiểu tại sao các nàng lại rời đi, thấy không ai nhắc đến việc nàng lén ăn bánh nữa thì vỗ nhẹ vào ngực.
Nha hoàn kia nắm lấy tay nàng, kéo nàng ngồi xuống, "Bất Mộc, có phải tướng quân rất khỏe không?"
Tô Bất Mộc nhớ tới tướng quân đẩy mình ngã ngồi xổm xuống trên đất, nàng vội vàng gật đầu: “Ngài ấy rất khỏe, hơn nữa trên người tướng quân còn có một cây gậy sắt, rất cứng.”
Nha hoàn Tạ Uyển Nguyệt nghe xong, liền cười lớn, "Gậy sắt gì chứ, đó là của tướng quân... à, bảo bối."
Tô Bất Mộc bối rối, nàng chưa kịp phản ứng thì Tạ Uyển Nguyệt đã tới gần nàng và nói một cách thần bí: "Bất Mộc, ngươi có thích không?"
"Thích cái gì?"
Tạ Uyển Nguyệt cười híp mắt nói: “Ngươi có thích bảo bối của tướng quân đâm ngươi không?"
Tô Bất Mộc lắc đầu, "Nó quá cứng, chọc vào ta rất đau."
Nàng mập mạp, lòng bàn tay cũng nhiều thịt, cách lớp y phục Tô Bất Mộc cảm thấy cây gậy có thể chọc thủng một lỗ trong lòng bàn tay mình.
Tạ Uyển Nguyệt lại muốn cười, nước mắt cũng sắp trào ra.
Sau đó nàng ta đứng dậy và lấy mấy quyển tập tranh đưa cho Tô Bất Mộc, "Ngươi cũng không còn nhỏ nữa, xem những bức tranh xuân cung đồ này cũng chẳng có hại gì."
Tạ Uyển Nguyệt khuyến khích Tô Bất Mộc mở nó ra xem.
Tập tranh sặc sỡ muôn màu muôn vẻ, Tô Bất Mộc thích xem tranh ảnh nhất, nghe vậy lập tức mở ra, lật trang đầu tiên, nàng nhìn thấy một bức tranh khiêu dâm kiều diễm.
Những gì nàng nhìn thấy là hai nam nhân và nữ nhân cả người trần trụi dây dưa cùng một chỗ, với những tư thế kỳ lạ và ngượng ngùng khiến nàng đỏ mặt, tim đập thình thịch.
Trên người nam nhân có một que thịt màu đỏ đen, phía trên còn có lông, toàn bộ đều cắm vào chỗ đi tiểu của nữ nhân.
Đôi môi đỏ mọng của nữ nhân hơi hé ra, lông mày nhíu lại, như đang đau đớn nhưng cũng như đang sảng khoái.
Tô Bất Mộc nhìn, không hiểu sao mặt nàng đỏ bừng, hơi thở trở nên gấp gáp, khi nhận ra Tạ Uyển Nguyệt vẫn còn ở kế bên, Tô Bất Mộc vội vàng đóng tập tranh lại, tim đập thình thịch.
Thật ra nàng còn muốn xem tiếp, Tô Bất Mộc cắn môi, dự định đợi lát nữa sẽ chui vào chăn xem.
Tạ Uyển Nguyệt che miệng, "Sao thế? Ngươi và tướng quân có làm tình như họ không?"
Tô Bất Mộc hoàn toàn nghe không hiểu lời nói của Tạ Uyển Nguyệt, trong đầu nàng bây giờ toàn là nam nhân và nữ nhân trong tập tranh, nàng nhịn không được lén lút kẹp hai chân rồi chỉ qua loa gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro