Phu Nhân Lại Rơi Áo Choàng Rồi

Anh trai Tần Nhiễm

Nhất Lộ Phiền Hoa

2024-09-05 14:58:09

Nghe câu trước Ninh Tình khóe miệng còn đang cười, nghe được lời phía sau, nụ cười đã thu lại, bà ta vừa suy nghĩ vừa mở miệng: "Chuyện này để mẹ lo, con đừng quan tâm."

Nghe thấy Ninh Tình nói như vậy, Tần Ngữ hơi mím môi.

Cô ta cúi đầu ăn một miếng cơm.

Nhìn dáng vẻ của Ninh Tình, hiển nhiên là không định nói chuyện này trên bàn cơm.

Ăn cơm tối xong, Tần Ngữ cố ý dõi theo động tĩnh của Ninh Tình, thấy bà ta ra bên ngoài gọi điện thoại, nghĩ một chút liền đi theo.

Ninh Tình gọi cho Tần Nhiễm hai cuộc điện thoại, đối phương đều không nghe, bà ta nhíu lông mày, cực kỳ không muốn mà gọi cuộc thứ ba.

Rốt cuộc Tần Nhiễm cũng nghe, giọng điệu ủ dột, nói chuyện ngắn gọn tóm tắt: "Có việc gì?"

"Thứ bảy là họp phụ huynh" Ninh Tình ấn ấn huyệt thái dương, "Mẹ phải đi họp cho Ngữ nhi, con gọi điện thoại cho dì nhỏ, đến lúc đó bảo dì con đi họp phụ huynh cho con."

Chuyện đi họp phụ huynh thế này đều có liên quan đến thành tích, tác phong của học sinh. Ninh Tình đã từng đi họp phụ huynh cho Tần Ngữ rất nhiều lần, đó là hồi lớp 10 còn chưa chia lớp, trong lớp Lý Ái Dung có mấy học sinh thành tích không tốt, mấy phụ huynh đều bị Lý Ái Dung điểm danh.

Nghĩ về tác phong và thành tích của Tần Nhiễm ngày bình thường, Ninh Tình nhất định sẽ không đi họp phụ huynh cho cô.

Bà ta là mẹ của Tần Ngữ, biểu hiện của Tần Ngữ ở trường tốt, danh tiếng cũng rất cao, đi trên đường đều có thể thấy mọi người chỉ bà ta là mẹ của Tần Ngữ.

Mỗi lần họp phụ huynh cho Tần Ngữ đều thu được sự chú ý của nhà khác.

Việc phải chọn một trong hai, Ninh Tình chắc chắn sẽ không đi họp phụ huynh cho Tần Nhiễm.

Tần Ngữ đứng ở cửa nghe được câu này, ngón tay cô ta nắm chặt, nói thật, so với Ninh Tình, cô ta càng hy vọng là Lâm Kỳ hoặc Lâm Cẩm Hiên giúp cô ta đi họp phụ huynh.

Ai ngờ Ninh Tình còn không cần cân nhắc cho Tần Nhiễm một chút nào.

Trong lòng Tần Ngữ bực tức, những lúc này, cô ta lại hi vọng Tần Nhiễm không kém đến vậy.

**

Tần Nhiễm không kiên nhẫn cúp điện thoại của Ninh Tình, đối với lời nói của đối phương, cô chỉ trào phúng cong khóe môi.

Nhà dì nhỏ có hai đứa bé cũng đang đi học, chồng của dì ở bệnh viện, ngày bình thường đến cả thời gian đi thăm bà ngoại cũng phải hết sức tranh thủ, Tần Nhiễm không hề nghĩ sẽ để cho dì đến họp phụ huynh.

Cô cầm bình giữ nhiệt đã xếp gọn đi về phía phòng học, ánh mắt âm trầm, sắc mặt rất xấu, toàn thân trên dưới đều tản ra hơi lạnh.

Điều này cũng không ảnh hưởng đến người khác nhìn cô, hoặc là nhỏ giọng thảo luận về cô.

Đến trường học chưa được mấy ngày, Mộc Doanh đã cảm nhận được độ nổi tiếng của Tần Nhiễm, bất kể là trên diễn đàn hay trên đường, trên cơ bản là chủ đề đều xoay quanh Tần Nhiễm, Tần Ngữ thì ngược lại, không có nhiều người thảo luận về cô ta.

Dù sao Tần Nhiễm cũng là học sinh mới, ngoại hình còn nghiền ép Tần Ngữ, dáng dấp của Tần Ngữ tuy rằng cũng không tệ, nhưng những người này nhìn hai năm, dù sao cũng cảm thấy có chút nhàm chất, nhất là khi so sánh với nhac sắc của Tần Nhiễm.

Mộc Doanh là học sinh mới, còn đang học huấn luyện quân sự, buổi tối sau khi cơm nước xong còn phải tiếp tục huấn luyện, hôm nay bọn họ phải quét dọn sân bóng.

Một đám người đi trên đường, chủ đề nói chuyện lúc nào cũng có liên quan đến Tần Nhiễm.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Mộc Doanh, mau nhìn kìa, chị họ hoa khôi của cậu kìa!" Lý Ngọc Hàm nắm lấy cánh tay của Mộc Doanh, nhỏ giọng nói, biểu cảm kích động.

Mộc Doanh ngẩng đầu một cái, quả nhiên thấy Tần Nhiễm, cô ta lập tức vẫy tay, cất giọng kêu: "Chị Nhiễm Nhiễm!"

Mới vừa nói chuyện điện thoại với Ninh Tình xong, tâm trạng Tần Nhiễm không hề tốt, Mộc Doanh ở cách đó không xa gọi cô, cô mới ngẩng đầu, sắc mặt hơi thu liễm.

Cô gật nhẹ đầu, đổi một tay cầm bình, liếc mắt qua, "Làm quen với lớp thế nào?"

"Bạn học mới đều rất tốt." Mộc Doanh cười nói, cô ta nhìn chiếc bình trong tay Tần Nhiễm, bởi vì có nam một vòng đá nhìn rất giống kim cương ở trên nắp, nó tỏa sáng lấp lánh, nhìn vừa tinh xảo vừa đẹp mắt.

Không khỏi nhìn thêm một cái.

Tần Nhiễm gật gật đầu, bởi vì cô dừng lại trong chốc lát, ánh mắt xung quanh càng rõ ràng hơn.

"Tần Nhiễm, chờ tớ một chút." Cách đó không xa, Kiều Thanh cầm bóng rổ đang chầm chậm đi tới, đến bên người Tần Nhiễm, kéo vạt áo lau mồ hôi.

Nam sinh này vì ưa thích chơi bóng rổ, đường cong bắp thịt dưới bụng rất đẹp mắt.

Ngoại hình đẹp trai, lại là công tử nhà giàu nổi tiếng trong trường học, ánh mắt nhìn về phía này càng nhiều, Mộc Doanh nghe thấy cách đó không xa có ai đó gọi "Kiều Thanh".

Đương nhiên Mộc Doanh biết rõ Kiều Thanh, cô ta không nhịn được mà nhìn thoáng qua Kiều Thanh, quả nhiên là nhân vật nổi danh trong trường học.

"Giúp tôi mua một chai Cocacola" Kiều Thanh nói với đàn em, rồi lại nghiêng đầu hỏi Tần Nhiễm, "Cậu uống cái gì?"

Tần Nhiễm lắc đầu.

"Được thôi" Kiều Thanh ước lượng quả bóng trong tay, lại nhìn mấy người Mộc Doanh, cười: "Quen nhau à?"

"Ừ, em họ" Một tay Tần Nhiễm cầm túi, cụp mắt nhìn Mộc Doanh, uể oải mở miệng, biểu cảm rất phách lối: "Chị vào lớp, có việc gì thì đến lớp 9 tìm chị."

"Đúng vậy, em họ, có việc đến tìm anh." Kiều Thanh cầm bóng rổ đi theo đằng sau Tần Nhiễm, nhếch miệng cười một tiếng với Mộc Doanh, sau đó chạy hai ba bước lên sóng vai cùng Tần Nhiễm.

Bị Tần Nhiễm đạp ra cũng không giận.

Không ngờ Kiều Thanh và Tần Nhiễm thân nhau như vậy, so với Tần Ngữ còn thân hơn nhiều.

"Mộc Doanh, cậu là người nhà của hoa khôi à?" Nam sinh trong lớp Mộc Doanh ngạc nhiên nhìn cô ta, "Còn quen cả Kiều Thanh, đều là các anh chị rất nổi tiếng ở khối 12 đó."

Nữ sinh trong lớp cũng đều hâm mộ nhìn Mộc Doanh.

Mộc Doanh nhớ kỹ logo trên cốc của Tần Nhiễm, trong lúc nhặt rác trên bãi tập, cô ta lấy điện thoại di động ra lên mạng tra, chiếc bình giữ nhiệt xinh đẹp kia thế nhưng lại là một món xa xỉ phẩm.

Cô ta không tìm được loại giống Tần Nhiễm, chỉ thấy bình của nhãn hiệu này rẻ nhất cũng bốn nghìn.

Gần bằng một tháng tiền lương của Ninh Vi.

Chẳng phải nghe nói nhà họ Lâm không thích chị sao? Tại sao còn mua cho chị ấy cái bình đắt như vậy?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


**

Trong hẻm nhỏ yên tĩnh bên cạnh trường học.

Phong Từ nhìn nữ sinh đối diện, ấn xuống mi tâm, "Vì sao lại muốn chuyển ra khỏi nhà họ Phong?"

Phan Minh Nguyệt cúi đầu, nhỏ giọng mở miệng: "Lớp mười hai em muốn tập trung học cho giỏi."

"Học cho giỏi?" Phong Từ nhíu mày: "Em không muốn nói cũng đừng lừa anh được không?"

Phan Minh Nguyệt ngẩng đầu, nhìn anh ta một cái, quay người muốn rời đi.

Lại bị người kia kéo cổ tay, vòng lấy eo cô từ phía sau lưng, người đàn ông đỡ bả vai cô, nhận thua: "Chúng ta đã mấy tháng không gặp được nhau, trở về rồi em còn lạnh lùng như vậy."

"Lớp 12..." Phan Minh Nguyệt há miệng.

Phong Từ cắt đứt lời cô, "Muốn học tập thật giỏi đúng không, thành tích của em thừa sức đỗ vào Đại học Kinh Thành."

Phan Minh Nguyệt thở dài: "Anh Phong, em thật sự không phải thiên tài."

Cách đó không xa có tiếng học sinh đang nói chuyện, Phan Minh Nguyệt là học bá, còn rất nổi tiếng, Phong Từ lưu luyến không rời buông tay ra.

"Đến cùng quan hệ giữa em và ba anh là thế nào?" Phong Từ liếc nhìn cô ấy một cái, bóp mặt: "Sẽ không thực sự là con gái riêng đấy chứ?"

Cho tới bây giờ Phan Minh Nguyệt cũng chưa từng đề cập đến ba mẹ cô ấy, Phong Từ cũng muốn điều tra, nhưng không có manh mối gì, dường như Phong Lâu Thành đã cố tình che giấu.

Lúc đầu Phan Minh Nguyệt còn muốn nói chuyện ngày mai họp phụ huynh, Phong Từ nói về cái này, cô ấy lại nuốt lại lời nói đã đến miệng, cúi đầu, mặt mày ảm đạm.

**

Thứ bảy, khối 12 họp phụ huynh.

Họp phụ huynh nhưng học sinh cũng cần phải có mặt, chỉ là học sinh đứng ở hành lang hoặc là cuối phòng học, phụ huynh ngồi ở trên ghế học sinh.

Hôm nay Ninh Tình đặc biệt đổi một bộ trang phục mới, Tần Ngữ bám tay bà ta xuống xe.

BMW màu đen, bị che giấu bởi chiếc Cayenne phía trước, cũng không làm người khác chú ý nhiều.

Khắp nơi trong sân trường đều là học sinh lớp mười hai đi cùng phụ huynh.

Ninh Tình nghiêm túc.

Bà ta từng đi họp phụ huynh cho Tần Ngữ, trên cơ bản là mỗi năm một lần, lần nào bà ta mang theo Tần Ngữ đến trường học hầu như đều trở thành tâm điểm chú ý.

Dắt Tần Ngữ đến cửa trường học, nụ cười trên mặt bà ta mới vừa đeo lên đã nghe được giọng nói cách đó không xa: "Cha mẹ Tần Nhiễm không đến, mẹ, con còn muốn dẫn mẹ đi gặp bố vợ tương lai hoặc là mẹ vợ!"

"Ba, Tần Nhiễm chính là bạn hoa khôi mà con đã nói với ba đó, chờ một lát nữa tan họp con dẫn ba đi nhìn bảng tin cực đỉnh của lớp 9, chính là bạn ấy tìm người làm!"

Sau đó, biển người xôn xao, đằng sau còn có một học sinh chen lên, dồn hai người Ninh Tình sang một bên, cầm điện thoại di động trong tay, kích động hô lên như nhìn thấy ngôi sao mình hâm mộ: "Thực sự là anh trai Tần Nhiễm sao? Anh trai của cô ấy trông thế nào?"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Phu Nhân Lại Rơi Áo Choàng Rồi

Số ký tự: 0