Phu Nhân Lại Rơi Áo Choàng Rồi

Đại lão nhận đơn

Nhất Lộ Phiền Hoa

2024-09-05 14:58:09

Lục Chiếu Ảnh cầm dao giải phẫu, đứng ở một bên lấy tay ước lượng.

Cười.

Ninh Tình tỉnh táo lại, đây là bạn của Tần Nhiễm?

Bà ta không quen biết bạn bè của Tần Nhiễm, phần lớn đều không đứng đắn như vậy.

Nhưng lại rất dọa người.

"Tôi..." Bà ta dường như không còn sợ như vậy, mở miệng.

Chỉ là dao giải phẫu lại lắc bên cạnh, tinh thần bà ta còn căng chặt.

"Nhớ kỹ phải nói xin lỗi với cô ấy." Trình Tuyển cụp mắt.

Đúng lúc này, thang máy "Đinh" một tiếng.

Trong con ngươi Ninh Tình hiện lên ánh sáng.

Bà ta bỗng nhiên quay đầu.

Nhìn thấy cửa thang máy mở ra, bên trong là viện trưởng và chủ nhiệm.

"Viện trưởng Giang, ông tới thật đúng lúc!" Bà ta giống như tìm được chỗ dựa, vội vội vàng vàng quay người.

Nào ngờ, viện trưởng lại không nhìn bà ta, đến cả khóe mắt cũng không thèm liếc, chỉ khiêm tốn nhìn về phía Trình Tuyển: "Tuyển gia, ngài đã xong việc chưa? Tất cả mọi người đang chờ..."

Máu trên người Ninh Tình dường như đều đông lại.

Trình Tuyển lắc đầu, điện thoại di động vang lên một lần, anh không nhìn điện thoại.

Chỉ nhìn Ninh Tình, lặp lại một lần nữa: "Nhớ kỹ, nói xin lỗi."

Ninh Tình lúc này còn dám nói cái gì, vội vàng gật đầu.

"Được." Trình Tuyển thu hồi ánh mắt, đến cả nụ cười trên mặt đều nhạt đi.

Anh nghĩ đến cả người Ninh Tình đều là quần áo cao cấp thiết kế riêng, túi cầm trên tay mặc dù không phải bản số lượng có hạn, nhưng một cái túi cũng đến mấy vạn.

Chiếc vòng nạm kim cương trên cổ tay kia lại càng không cần phải nói.

Từ đầu đến chân gần trăm vạn.

Lại nhớ lại quần áo trên người Tần Nhiễm, rất sạch sẽ, nhưng nhìn được đã cũ, rất bình thường.

Anh không quá tin tưởng người đàn bà trước mặt này lại là mẹ Tần Nhiễm.

"Về sau còn nghe thấy bà nói với cô ấy ba chữ kia, biết hậu quả không?" Trình Tuyển đốt thuốc lá, không cười.

Ngày bình thường anh đều uể oải, lúc này nghiêm túc lại, bên trong cặp mắt đào hoa xinh đẹp kia có lệ khí sắc bén đổ ập xuống, lạnh lẽo như băng, sắc bén như dao.

Toàn bộ hành lang đều bị bao phủ dưới của áp suất thấp Trình công tử, đến cả viện trưởng cũng không dám thở mạnh.

Ninh Tình không biết Trình Tuyển là ai, thế nhưng Trình Tuyển rõ ràng không hề dễ chọc, lúc này ngay cả lời cũng không nói ra được, chỉ có thể gật đầu.

Lục Chiếu Ảnh thu dao, nghiêng người nhường ra một con đường, "Cút đi."

Đầu Ninh Tình cũng không dám ngoái lại, bước thẳng đến phòng bệnh của Trần Thục Lan.

Chạy trối chết.

"Tuyển gia, phòng họp bên này..." Viện trưởng nhìn về phía Trình Tuyển, ông ta cũng không hỏi có chuyện gì xảy ra, chỉ nắm vuốt ngón tay hỏi Trình Tuyển.

Ánh mắt chờ mong.

Trình công tử lại không tỏ vẻ hứng thú gì, thờ ơ mở miệng: "Sắp xếp cụ thể thế nào để cho Lục Chiếu Ảnh bàn giao với các người, tôi về trước."

Hôm nay là cuộc phẫu thuật một tháng một lần của Trình Tuyển, bệnh nhân là một vị đại gia, nghe được tin Trình Tuyển không ở Kinh Thành, cũng không chê phiền phức, vội vàng sắp xếp phòng bệnh tại thành phố Vân.

Trình Tuyển đến để thương lượng phương án giải phẫu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Không ngờ lại vô tình gặp được Tần Nhiễm.

Lục Chiếu Ảnh đang mải suy nghĩ về Ninh Tình, nghe vậy chỉ chỉ vào lỗ mũi mình, không dám tin: "Cậu để cho tôi nói chuyện?"

Trình Tuyển ngả người sang bên cạnh, anh cắn thuốc lá, sương mù nhàn nhạt khiến khuôn mặt anh mờ ảo, cười: "Không thì sao?"

"...Tôi biết rồi." Lục Chiếu Ảnh có chút ủ rũ.

Trình Tuyển không nói nữa, đưa tay bấm thang máy, trực tiếp đi xuống tầng hầm.

Hôm nay anh vẫn lái chiếc xe bình thường màu đen kia.

Đi ngang qua trạm xe buýt, thấy được một nữ sinh ngồi trên ghế chơi game, hai chân bắt chéo, dáng vẻ du côn vô cùng, có lẽ là đang chờ xe.

Anh ngừng xe, hỏi: "Đi đâu?"

Giọng nói uể oải, có chút lơ đãng và lười biếng.

Nghe được giọng nói này, Mộc Doanh ngẩng đầu lên nhanh nhất.

Cửa xe hạ xuống, cô ta nhìn qua, một khuôn đẹp mắt xuất hiện, Mộc Doanh nhất thời nói không ra lời, ngây ngốc đứng tại chỗ.

Tần Nhiễm cũng nghe thấy.

Rốt cục cô cũng ngẩng đầu, không còn cắm cúi chơi game nữa, giao thông công cộng chưa đến, cô nghĩ nghĩ, nghiêng đầu hỏi Ninh Vi địa chỉ trước, sau đó lặp lại một lần với Trình Tuyển.

"Lên đây đi." Đầu ngón tay anh gõ tay lái.

"Đây là..." Ninh Vi có chút sững sờ, không biết nên nói gì.

"Lên xe trước." Tần Nhiễm không biết phải chờ bao lâu nữa giao thông công cộng mới đến, mở cửa sau xe để hai người Ninh Vi đi vào.

Mộc Doanh nhìn Tần Nhiễm ngồi lên ghế lái phụ, còn tự nhiên vươn tay ra phía trước mò được hai viên kẹo bạc hà đưa cho các cô, cô ta biết đây là Tần Nhiễm bằng hữu.

Cô ta có chút sững sờ mà ngồi dựa vào cửa sổ xe.

Chiếc xe này cô ta biết, là một hãng xe bình thường.

Ninh Vi ở bên trong một cái hẻm cũ, không có đèn, rất tối, xe cũng không vào được.

Tần Nhiễm xuống xe đi vào cùng các cô.

Trình Tuyển đỗ xe ở đầu ngõ.

"Chị họ, vừa rồi là bạn chị sao?" Mộc Doanh không nhịn được hỏi một câu.

"Coi như thế, tôi đang làm công cho anh ấy." Ngón tay Tần Nhiễm cắm trong túi quần.

Cũng không nói gì thêm, Mộc Doanh há hốc mồm, cuối cùng chuyển chủ đề, "Chị họ, mấy ngày nữa em và Mộc Nam sẽ vào Nhất Trung."

Tần Nhiễm gật đầu, Mộc Doanh nhỏ hơn cô ba tuổi, cô ta và Mộc Nam là chị em sinh đôi khác trứng, thành tích đều không tệ.

Năm nay hình như lên cấp ba.

Chất lượng giáo dục trong thôn Ninh Hải quả thực không được tốt, nếu không Ninh Vi cũng sẽ không dẫn bọn họ đến thành phố Vân.

Tòa nhà cho học sinh năm nhất của Nhất Trung vừa mới xây xong, cho nên khai giảng năm học năm nay diễn ra muộn hơn, mười lăm tháng chín mới đi học, chỉ còn vài ngày.

"Nhất Trung thế nào ạ?" Mộc Doanh nhìn Tần Nhiễm, có chút chờ mong mở miệng, "Chị Tần Ngữ cũng ở Nhất Trung đúng không, em nghe mẹ nói thành tích chị ấy trong top 5 cả khối, là có thể thi vào đại học Kinh Thành."

Mộc Doanh biết thành tích của mình ở thôn Ninh Hải cũng tính là ưu tú, nhưng chưa từng nghĩ sẽ thi đỗ đại học Kinh Thành, nhưng Mộc Nam lại có khả năng.

"Trường học cũng bình thường" Tần Nhiễm khoát khoát tay, mập mờ mở miệng: "Đến lúc đó em đi sẽ biết, dì nhỏ, cháu về đây."

"Chú ý an toàn." Ninh Vi cũng không để cho Tần Nhiễm vào nhà, hôm nay bọn họ mới đến, đồ đạc cũng chưa gọn gàng.

Để cho Tần Nhiễm vào nhất định cô sẽ muốn giúp đỡ.

Chờ Tần Nhiễm đi rồi, Mộc Doanh vừa quay đầu, mắt nhìn theo chiếc xe rời đi, không nhịn được mà nói: "Mẹ, mẹ nghĩ sao chị họ quen nhiều bạn vậy? Dường như đều rất giàu."

Ở trong suy nghĩ của cô ta, có xe coi như có tiền.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ba ba là người thực vật, tiền chăm sóc mỗi ngày đều không ít, trong nhà chỉ có mình mẹ cô đi làm, thu nhập không đủ chi tiêu.

Đừng nói xe, nhà bọn họ muốn mua bộ quần áo cũng rất khó khăn.

Mộc Doanh và Tần Nhiễm đã hơn một năm không gặp, nhưng cô ta nhớ kỹ, từ nhỏ đến lớn, chỉ có Tần Nhiễm và bà ngoại sẽ mua kẹo cho cô và em trai, cũng sẽ không giống như những thân thích khác, xem thường nhà bọn họ.

"Bạn của chị họ con, ngoại hình cũng đẹp." Ninh Vi nghĩ nghĩ, sau đó nói.

Mộc Doanh không nói tiếp, suy nghĩ một chút việc bản thân rốt cuộc đến được thành phố Vân, còn sắp vào Nhất Trung, có chút hưng phấn, "Mẹ, quần áo của con và Mộc Nam đều chật rồi, có thể mua quần áo mới không?"

Giọng của Ninh Vi dừng lại một chút, sau đó cười: "Được, ngày mai mẹ đưa hai đứa đi."

Mộc Nam nghe được tiếng động, mở cửa để cho hai người vào nhà.

Người nhà họ Ninh ngoại hình đều không xấu, con cái của Ninh Vi dĩ nhiên cũng vậy, Mộc Nam có một khuôn mặt tuấn tú, thậm chí so với Mộc Doanh còn dễ nhìn hơn.

Chỉ là rất lạnh lùng.

Nghe vậy, lạnh lùng mở miệng: "Không cần, mẹ mua cho Mộc Doanh là được, quần áo của con không chật."

Ninh Vi nhìn xuống mắt cá chân bị lộ ra, nhíu lông mày: "Mộc Nam..."

"Cứ như vậy đi, con đi đọc sách." Mộc Nam quay người trở về phòng mình, đóng cửa.

Ninh Vi nhìn chung quanh một chút, đồ đạc trong phòng Mộc Nam đã thu xếp xong hết.

"Mẹ, vì sao hôm nay mẹ không muốn nhận tiền của bác?" Mộc Doanh nhìn phòng của cô ta và Ninh Vi.

Ninh Vi lắc đầu, "Bác con tuy là có tiền, nhưng mọi người đều nói cứu được nhất thời không cứu được mãi, bác con không có nghĩa vụ gánh vác sinh hoạt của chúng ta. Huống chi năm đó cha con bị tai nạn xe cộ, nếu không có bác con, hiện tại người đã mất rồi, làm sao mẹ có thể nhận tiền thêm nữa. Doanh Doanh, con phải nhớ kỹ, bác con có tiền vậy cũng là dựa nhiều vào nhà họ Lâm, mẹ kế không dễ làm, về sau bác cho cái gì con cũng đừng nhận, biết không?"

Mộc Doanh mím môi, "Con biết rồi."

Ninh Vi thở dài.

Bà chỉnh trang lại những đồ vụn vắt khác.

Mộc Doanh giúp đỡ bà chỉnh lý, hận không thể khai giảng ngại lập tức, "Nghe nói chị hai là hoa khôi của Nhất Trung, chị ấy kéo violon rất êm tai, người ngoài trường cũng biết rõ, ở Nhất Trung còn có một giáo thảo*, hình như họ Từ, là người quen của chị hai..."

Anh trai một người bạn học của cô ta là học sinh Nhất Trung, lúc nghỉ hè đã từng nghe bạn học nói qua về Nhất Trung, còn tìm kiếm ảnh chụp Nhất Trung, biết rõ Nhất Trung rất to lớn rất xinh đẹp.

**

Bên này, Tần Nhiễm trở về.

Lại phát hiện Trình Tuyển vẫn chờ cô cách đó một khoảng không xa không gần.

Đợi cô đến rồi, mới bóp tắt thuốc lá, quay người.

Trình Tuyển ngồi lên ghế lái.

Tần Nhiễm kéo cửa chỗ ngồi phía sau, Trình Tuyển dùng khóe mắt liếc cô một cái, thu hồi ánh mắt, vặn chìa khoá.

Anh không lái về trường học ngay, mà tiện đường đi bệnh viện một chuyến trước, đón Lục Chiếu Ảnh.

Đầu tiên Lục Chiếu Ảnh ghé vào trên ghế dựa ghế lái phụ nhìn Tần Nhiễm chơi trò chơi một hồi, sau đó gãi gãi đầu: "Chị đại...Tần Nhiễm, vì sao cô thiếu tiền vậy?"

Tần Nhiễm không muốn trả lời, thế là mặt không thay đổi nhìn anh ta, mắt sắc sáng lên, vênh váo lại hung hăng.

Lục Chiếu Ảnh ngay lập tức sợ: "Ngài không cần trả lời đâu, thật sự không cần."

Anh ta vừa quay đầu, vừa lấy điện thoại chuẩn bị chơi trò chơi với Tần Nhiễm.

Vừa mới mở trò chơi, đúng lúc nhìn thấy tin tức vừa nhận được trên màn hình điện thoại di động.

Anh ta trợn to mắt, giọng nói cũng đang run rẩy: "Mẹ kiếp! Tuyển gia...Người kia...Vị đại lão kia, nhận đơn rồi!"

"Kítt —— "

Tiếng ma sát chói tai.

Xe đột nhiên dừng lại.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Phu Nhân Lại Rơi Áo Choàng Rồi

Số ký tự: 0