Phu Nhân Lại Rơi Áo Choàng Rồi

Đánh Vào Mặt

Nhất Lộ Phiền Hoa

2024-09-05 14:58:09

Trong khoảnh khắc, một khoảng không trầm mặc.

Giọng của Tần Ngữ không thấp, mấy người bên cạnh Kiều Thanh đều nghe thấy hết, ngây ngốc nhìn nhau, mấy người đi đường đều nhìn sang xem náo nhiệt.

“Phạm tội, Tần Ngữ, làm sao cậu biết?”

“Chết tiệt, bị bắt lại rồi sao?”

“Đã phạm phải tội gì vậy, vậy mà lại bị nhốt lại rồi?”

Tần Nhiễm là người nổi tiếng ở trong trường, đặc biệt là đoạn thời gian này, là ngọn gió làm lu mờ Kiều Thanh và những người khác, những người xung quanh đều bàn tán về cô ấy.

Bị nhốt vào cục cảnh sát, đây không phải là chuyện nhỏ.

Nếu như việc cứ phát triển theo chiều hướng này, không tới một buổi sáng, chuyện này sẽ truyền đi hết từ lớp 10 đến lớp 12.

Tần Ngữ đi phía bên phải Kiều Thanh, ở gần lề đường nhất, trong miệng Kiều Thanh đang ngậm kẹo cũng không cử động nửa, quay sang một bên nhìn Tần Ngữ, nhíu mày hỏi: “Tình hình thế nào?”

“Bị vướng vào một vụ án hình sự” Tần Ngữ nói mơ hồ không rõ, cảm giác ánh mắt của những người xung quanh đều bắn về phía này, cô nhỏ tiếng nói “Ước chừng không thể ra ngoài trong một khoảng thời gian ngắn, haizza, các cậu đừng hỏi nửa, tôi không muốn nói……….”

Một câu cô ta nói chưa xong, một chai nước khoáng rỗng đột nhiên đập vào bên cạnh chân cô ta.

“Pầng___________” Trên mặt đất vang lên một tiếng động lớn, đập mạnh vào cái cây cách cô ta mấy bước lại bật ngược trở lại vào bên chân cô ta.

Vốn dĩ vẫn còn những người hay bát quái đều thuận theo phương hướng chai nước khoáng rỗng nhìn qua.

Tần Nhiễm đang đứng cách đó mười mấy mét, một tay đút túi, không đếm xỉa đến mọi người, trực tiếp đối diện nhìn về hướng này.

Cô hơi híp mắt lại, lông mày nhếch lên, một cái nhìn cà lơ phất phơ quen thuộc mang theo biểu tình có chút sa sút.

Lông mày nhăn lại, hôm nay xem ra oán khí có vẻ nặng, giờ ra chơi của trường đông đúc như vậy, nhưng cách cô ấy trong vòng bán kính một mét, không ai dám lại gần.

Kiều Thanh sửng sốt nhìn cô ấy “Tần Nhiễm?”

Tần Nhiễm dùng âm thanh xì mũi đáp lại anh ta, sau đó ngẩng đầu “Có chuyện?”

Vẫn là biểu tình quen thuộc, cô mặc một cái áo khoác hơi dài rất tự nhiên buông xuống che hơn nửa tay trái, chỉ có một phần nhỏ băng gạc lộ ra không rõ ràng.

“Không có chuyện gì.” Khuôn mặt Kiều Thanh không có tình cảm liếc Tần Ngữ một cái, cắn kẹo đường thành từng miếng nhỏ, sau đó cười cười “Nghe nó cô bị nhốt vào cục cảnh sát rồi, tôi đang chuẩn bị đi cứu cô đây.”

Hai tay anh ta đút túi, hơi nghiêng người qua nói với Từ Diêu Quang một câu không đi căn tin nửa.

“Sao chị ra ngoài rồi?” Tần Ngữ không dám tin nhìn sang phía Tần Nhiễm.

Bởi vì việc của Tần Nhiễm, hôm qua Ninh Tình đã đợi người để thương lượng rất lâu, đều không tìm ra được đầu mối, chỉ có thể đợi hôm nay đi tìm người thử xem.

Dựa theo thái độ hung hăng của người Hứa gia tối hôm qua, ước tính ít nhất Tần Nhiễm cũng phải bị nhốt hai ba ngày.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ai biết được mới qua một buổi tối, lại có thể nhìn thấy cô ta ở trường rồi?

Tay Tần Nhiễm đút túi trực tiếp quay người rời đi.

Kiều Thanh nói với Từ Diêu Quang một câu liền bám sát theo sau cô ấy.

“Không phải cô ấy nói Tần Nhiễm phạm tội bị nhốt lại, còn phải bị nhốt mấy ngày nửa sao?”

“Phù…làm sao bị nhốt lại mà bây giờ thì ra ngoài chứ.”

“Vậy…..”

Đợi sau khi Tần Nhiễm và Kiều Thanh rời đi, ánh mắt những người này đều quét qua người Tần Ngữ bàn luận xì xầm.

“Trong giọng điệu còn mang theo mấy phần kỳ lạ và nghi ngờ, Tần Ngữ ở trường học lâu vậy rồi, đã bao giờ bị loại ánh mắt này nhìn qua, cô ta mở miệng, miễn cưỡng cười.

Trong lòng có chút thấp thỏm lo âu.

Ngẩng đầu lên lại nhìn thấy Từ Diêu Quang bình tĩnh nhìn cô ta, ánh sáng và bóng đêm khi tỏ khi mờ.

Tần Ngữ vô ý thức vén tóc xõa trên mặt ra sau tai, mím môi.

**

Phong gia.

Lâm Uyển và Lâm Cẩm Hiên đến cùng nhau.

Phong phu nhân khá nhiệt tình tiếp đãi, còn hỏi mấy câu về Tần Ngữ.

Trên lầu, Phong Lâu Thành cầm điện thoại di động đi xuống.

Lâm Uyển và Lâm Cẩm Hiên đang ngồi trên sofa lập tức đứng dậy.

Gần đây chỉ có một thông tin mà mọi người đều biết, Phong Lâu Thành dường như muốn chuyển đi nơi khác, còn về việc ở đâu thì không có một thông tin nào rõ ràng.

Lâm Uyển đối diện với Phong phu nhân có thể nói như là cá gặp nước.

Nhưng đối diện với Phong Lâu Thành, bà ta ít nhiều cũng có chút thận trọng, nếu không phải bởi vì Lâm Cẩm Hiên và Phong Từ quen thuộc, bọn họ cũng chưa chắc đã có thể gặp được Phong Lâu Thành.

“Thị trưởng Phong.” Lâm Uyển đứng dậy, đôi mắt của Phong Lâu Thành làm cho người khác giống như không thể giấu mình, đến bà ta cũng phải cẩn trọng.

Lâm Cẩm Hiên cũng chào một câu.

Phong Lâu Thành nhìn hai người, biểu tình trên mặt không đổi, bảo Phong phu nhân và Phong Từ tiếp đãi hai người thật tốt, nụ cười lịch sự, “Tôi còn có việc, không tiếp đãi được rồi.”

“Ngài có việc thì cứ đi đi ạ.” Lâm Uyển mở miệng.

Thị trưởng một thành phố đương nhiên bận, bà ta làm sao dám bảo Phong Lâu Thành tiếp đãi bọn họ?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hôm nay có thể gặp được Phong Lâu Thành đã là sự việc ngoài mong đợi của Lâm Uyển rồi.

Những ngày thường bọn họ cũng chỉ có thể nhìn thấy Phong Lâu Thành ở trên bản tin thời sự hoặc là trên báo.

Nhưng mà Phong Lâu Thành này thực ra không dễ giao kết.

Phong Lâu Thành gật đầu, đưa điện thoại lên một bên tai, sải bước bước ra ngoài.

Ở xa xa, Lâm Uyển cùng Lâm Cẩm hiên đều thấp thoáng nghe thấy một âm thanh “Tần tiểu thư.”

Lâm Uyển dừng một chút, nghĩ rằng ở Vân Thành này có gia đình lớn nào lại mang họ “Tần”, nghĩ cả nửa ngày cũng không nghĩ ra, rồi lấy lại tinh thần cùng Phong phu nhân nói chuyện.

Hai người chưa nói được bao lâu thì đi ra cửa.

**

Bên này, Phong Lâu Thành không đến phòng làm việc.

Mà dừng xe ở cửa nhà bếp.

Biển số xe của ông ta mặc dù là được bố trí rất đặc biệt, nhưng bởi vì bình thường làm việc khiêm tốn nên người ở Vân Thành biết biển số xe của ông không nhiều.

Đứng đợi khoảng hai mươi phút, một chiếc xe taxi dừng ở cửa, một nữ sinh mặc áo sơ mi kẻ sọc mỏng xuống xe từ cửa sau.

Trên tai đối phương đeo tai nghe, mắt nhìn xuống vừa thờ ơ lại ngang ngạnh.

Phong Lâu Thành chỉnh lại biểu cảm của mình, mở cửa xuống xe đi qua đó.

“Tần tiểu thư.” Ông ấy lại mở lời trước, giọng điệu cẩn trọng và nghiêm túc, nghe kỹ hơn còn có mấy phần trịnh trọng.

Ông không cảm thấy có gì không đúng khi gọi mô nữ sinh nhỏ hơn mình hai mươi tuổi một tiếng “Tần tiểu thư”.

“Chú Phong.” Tần Nhiễm bỏ một bên tai nghe xuống, chớp mắt nhìn Phong Lâu Thành, hơi gật đầu: “Gọi tên cháu là được rồi.”

Phong Lâu Thành cười cười nhưng cũng không nói lại.

Tần Nhiễm rõ ràng là kỳ lạ, không nói gì liền quay người đi vào trước: “Chúng ta đi vào rồi nói.”

Phong Lâu Thành đi sau cô nửa bước, giúp cô ấy mở cửa lớn.

Phía đối diện cách đó không xa, một tiếng phanh xe vô cùng sắc bén.

Một chiếc xe BMW màu đen dừng lại.

“Sao vậy?” Lâm Uyển ngồi ở ghế lái phụ đang tô son, bởi vì xe dừng đột ngột, son môi suýt chút nửa tô lên tận mũi.

Lâm Cẩm Hiên lắc đầu lại nhìn sang phía đối diện: “Dì nhỏ, dì xem người đó có phải là Tần Nhiễm không?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Phu Nhân Lại Rơi Áo Choàng Rồi

Số ký tự: 0