Phu Nhân Lại Rơi Áo Choàng Rồi
Gặp lại
Nhất Lộ Phiền Hoa
2024-09-05 14:58:09
Cao Dương là tổ trưởng tổ toán học của Hành Xuyên Nhất Trung.
Năm ngoái đã từng dạy một lớp chuyên toán cấp 3 năm thứ nhất.
"Hiệu trưởng" Cao Dương đẩy cửa đi vào, trên khuôn mặt mập mạp có vẻ chần chờ, hỏi ông ta, "Ngài cần tôi chấm giúp bài thi gì vậy?"
Hiệu trưởng Từ mở ngăn kéo vuông ô thứ nhất, lấy từ bên trong ra một quyển sách.
Là cuốn [ The Kite Runner ].
Bên cạnh sách có một dấu vết đỏ sậm, trông giống như là vết máu khô.
Hiệu trưởng Từ đưa tay phủi phủi trang bìa.
Hơi cúi đầu, ngón tay đặt trên bìa cuốn sách, sau đó rút từ trong sách ra một tập bài thi, đầu ngón tay dường như còn lộ ra một vẻ ảm đạm không rõ ràng.
"Cậu thử nhìn xem." Hiệu trưởng Từ đưa bài thi cho Cao Dương.
Bài thi được xếp chồng lên nhau rất chỉnh tề, nhìn hơi cũ.
Mở quyển sách ra, mặt sau có những nếp gấp rất nhỏ không ép phẳng lại được, hình như đã từng bị ai vò thành một cục.
Cao Dương đọc bài thi này, rõ ràng là rất sững sờ.
Đây là bài giải của cuộc thi Olympic Toán học năm ngoái, năm vừa rồi Cao Dương dạy lớp chuyên toán ôn thi Olympic, đã làm không ít đề, tập bài thi này ông từng phải vừa giải vừa đối chiếu đáp án đến ba lần mới hiểu được rõ ràng.
Thứ đầu tiên ông nhìn vào là chữ, tràn đầy khí thế, ngang dọc đan xen, các nét chữ to nhỏ rõ ràng, nét mực thẳng hay cong cũng đều lưu loát, tất cả hội tụ lại thể hiện ra tài năng trong con chữ.
Từ trong ra ngoài đều vô cùng tự do, không gò bó.
Cho dù là cách một tờ bài thi, Cao Dương dường như cũng có thể thấy người viết bài cầm bút như thế nào. Người đó vừa lạnh nhạt lại vừa ngạo nghễ ngang tàng, ở phía xa nở nụ cười với ông.
Đề Olympic này là đề thi Olympic toán học quốc tế năm ngoái, không được lưu truyền trên mạng.
Năm ngoái Cao Dương đã nghiên cứu bộ bài thi này nên giờ đọc qua rất nhanh, có một phần rất lớn ý tưởng giải đề không giống với đáp án ông từng xem, có điều nhìn chung hướng đi là đúng.
Trong bài thi không có nhiều đề mục, nhưng thời gian Cao Dương đọc thật sự rất lâu.
"Tôi không hiểu nhiều về đề thi Olympic, cho nên nhờ cậu nhận xét thử xem đứa bé kia làm thế nào." Hiệu trưởng Từ rót cho Cao Dương một chén trà, đưa tới.
Cao Dương nhận chén nhưng không uống ngay lập tức, chỉ cầm tập bài thi, cẩn thận đọc lại một lúc lâu.
"Hiệu trưởng Từ, đây là ai làm vậy? Là học sinh trường chúng ta sao?"
Hiệu trưởng Từ không trả lời, ông ta cầm chén trà, nhẹ giọng hỏi mà tựa như thở dài: "Làm tốt không?"
"Đâu chỉ là tốt" Cao Dương nói, giọng điệu vừa tiếc nuối, vừa mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu, "Nếu hai năm trước để tôi thấy được em học sinh này, nhất định có thể mang huy chương vàng cuộc thi Olympic toán học về đấy chứ."
Hiệu trưởng Từ cười cười, không trả lời nữa.
Cao Dương không nhịn được lại hỏi, "Là học sinh trường chúng ta sao?"
Học sinh có thành tích môn toán xuất sắc nhất trong trường học phải kể đến Từ Diêu Quang ở lớp bọn họ, ngoài ra còn có Lâm Cẩm Hiên đã tốt nghiệp mấy năm trước, nhưng cũng đều không sánh nổi với người làm bài thi này.
Nếu đây là học sinh của trường bọn họ, thành tích lại sắp lên một tầm cao mới.
Nhưng nghĩ lại một lát, khả năng cũng không lớn, dù sao ông cũng chưa từng nghe qua.
**
Phòng y tế học đường.
Khung cửa màu xám rất đơn giản, cánh cửa hơi mở ra.
Cách đó không xa, một đám nữ sinh vốn tham gia tiết thể dục đang vừa trêu chọc lẫn nhau vừa nhìn vào trong phòng y tế học đường.
Cứ như thể nơi này có bảo bối gì.
Lục Chiếu Ảnh sờ lên chiếc khuyên lấp lánh trên tai trái, sau khi mỉm cười đuổi nữ sinh thứ hai mươi ba trong buổi sáng hôm nay đi, quay về phía Trình Tuyển nằm trên ghế sa lon bên cạnh cười, "Tuyển gia, giá thị trường của anh vẫn hệt như trước đây..."
Trình Tuyển quấn chặt cái chăn trên người.
Giọng mũi còn mang theo vẻ ngủ không ngon, vừa buồn ngủ vừa không kiên nhẫn: "Im miệng, đừng có nói chuyện ồn ào."
Lục Chiếu Ảnh làm dấu kéo khóa miệng mình lại.
Mắt vừa ngước lên, "Mẹ kiếp, cô bạn này xinh thật!"
Lục Chiếu Ảnh sửa sang lại áo khoác trắng của mình.
Lấy chiếc bút màu đen trung tính ra, kéo dài giọng chào hỏi, vừa cợt nhả vừa xấu xa, "Em gái nhỏ, khó chịu ở đâu?"
Ánh mắt Tần Nhiễm lướt qua anh ta, nhìn về phía thuốc trong tủ kính, "Có thuốc ngủ không?"
Không lạnh cũng không nhạt.
"Thuốc ngủ?" Sáng nay có quá nhiều nữ sinh lấy cớ bị bệnh, nhưng thực ra là đến ngắm Trình Tuyển, đây là người đầu tiên thật sự đến mua thuốc.
Lục Chiếu Ảnh cũng thấy hiếm có, "Thuốc ngủ là thuốc cần kê đơn, anh không thể cho..."
Lại bất ngờ có một giọng nói ngái ngủ ngắt lời anh ta: "Muốn mấy viên?"
Lục Chiếu Ảnh ngạc nhiên quay đầu.
Trên người Trình Tuyển còn đang quấn một tầng chăn, lười biếng đứng dựa vào bên cửa kính tủ thuốc, ngón tay thon dài sạch sẽ đang đặt trên hộp thuốc ngủ, ngẩng đầu nhìn Tần Nhiễm.
Anh ngáp một cái, vẫn còn buồn ngủ, dường như trong mắt đã bắt đầu tụ thành một tầng hơi nước.
"Mười viên." Cô nhìn hộp thuốc ấy.
Trình Tuyển gật gật đầu, đếm mười viên thuốc, gói kỹ lại bằng giấy trắng rồi đưa cho Tần Nhiễm.
Tần Nhiễm nhận lấy.
Không ngờ lại thuận lợi như vậy, cô nắm gói thuốc, dừng một chút, nhìn về phía Trình Tuyển, "Cảm ơn."
Cô chậm rãi cất kỹ thuốc, gương mặt cực kì xinh đẹp không có biểu cảm gì, mặt mày tinh xảo không giấu được vẻ cứng đầu.
Trong tròng trắng mắt có nhiều tơ máu rất nhỏ nổi lên, rõ ràng không thuần túy là màu trắng, hơi mơ hồ, nhìn qua có thêm mấy phần ngỗ ngược hung ác.
Cô mặc áo phông trắng tinh, xương quai xanh như ẩn như hiện ở nơi gần cổ áo, trắng đến chói mắt, có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh nhạt.
Trình Tuyển nghiêng người nhìn cô, vẫn buồn ngủ vô cùng.
Anh nói: "Không có gì, lấy thuốc kê đơn cần phải kí tên."
Anh đẩy một tờ bệnh án ra.
Tần Nhiễm cầm bút tay trái, ký tên.
Trình Tuyển cúi đầu nhìn qua.
Chờ người đi rồi, Lục Chiếu Ảnh mới phản ứng kịp, "Anh biết cô ấy à?"
Trình Tuyển híp nửa mắt, "Eo nhỏ."
"Sao cơ?"
Trình Tuyển không nói gì nữa.
"Tuyển gia? Sao anh lại lấy thuốc cho cô bé này?" Lục Chiếu Ảnh sờ cằm, cười rất đáng khinh.
Trình Tuyển nhìn mấy chữ rõ ràng là không đẹp lắm trên tờ bệnh án, hời hợt mở miệng, "Tôi là nhân viên của phòng y tế học đường, làm theo chức trách."
Lục Chiếu Ảnh: "..." Bây giờ đã nhớ ra mình mới là bác sĩ nơi này à?
Một nhóm nữ sinh cạnh cửa lớn màu xám đùn đẩy nhau từ bên ngoài bước vào.
Lục Chiếu Ảnh nhìn về phía Trình Tuyển.
Chỉ thấy Tuyển gia lại uể oải ngáp một cái, anh quấn chặt chăn trên người lại, lần thứ hai nằm lún vào trên ghế sô pha mềm mại, chỉ để ngón tay lộ ra ngoài chăn, trông có vẻ trắng và lạnh dưới ánh mặt trời.
Sau đó là ba chữ thờ ơ còn mang giọng mũi: "Đừng làm phiền."
Lục Chiếu Ảnh: "..."
Anh ta nhìn thoáng qua phía Tần Nhiễm rời đi, đối phương trừ gương mặt xinh đẹp muốn chết kia, không nhìn ra có gì đặc biệt, chữ còn xấu nữa.
Tuyển gia không đến mức mặc kệ biết bao cô gái theo đuổi anh khắp thủ đô, lại đi vừa ý cô gái kia đấy chứ?
** . Kiếm Hiệp Hay
Lớp 9 khối 12, vàng thau lẫn lộn.
Dãy cuối cùng.
Thiếu niên đầu đinh dựa trên bàn, nhỏ giọng mở miệng, "Cậu Từ, nghe ngóng được rồi, sáng nay hoa khôi Tần không vui là bởi vì chị gái của cô ấy. Anh nói xem chú Lâm nghĩ gì mà lại muốn đưa cô ta vào Nhất Trung chứ, hoa khôi Tần sẽ xấu hổ biết bao?" Sờ cằm một cái, lại nói, "Thấy bảo là đánh nhau nên bị đình chỉ học một năm, anh nói xem cô ta tệ đến mức nào?"
Nhất Trung cũng có từng có chị đại trong trường, cả người đều là cơ thịt, còn mạnh hơn so với mấy cậu trai cơ bắp, khác hoàn toàn so với hình tượng con gái xinh xắn theo thẩm mỹ bình thường.
Thiếu niên đầu đinh cúi đầu cười, "Hình như là vừa đến thành phố Vân, chắc là thấy hoa khôi Tần ở Nhất Trung nên cô ta mới sống chết đòi vào."
Từ Diêu Quang lấy vở ra, "bộp" một tiếng ném lên trên mặt bàn, nhàn nhạt mở miệng, "Vẽ hổ không được lại thành chó."
Tiếng chuông còn chưa vang.
Cao Dương cầm giáo án vào lớp từ sớm, vui mừng hớn hở, "Hôm nay lớp 9 chúng ta có một thành viên mới gia nhập, mọi người hãy cùng hoan nghênh nào!"
- ----- lời nói với người lạ ------
Nhiễm gia: Em có bệnh.
Tuyển gia: Anh có thuốc.
Truyện mới vẫn còn là một bảo bối nhỏ, hi vọng mọi người nhắn lại nhiều hơn bình luận nhiều hơn và ủng hộ nhiều hơn nha!
Lời editor: Mọi người mà thấy có lỗi type hay lỗi chính tả nào mà mình lỡ bỏ sót thì cứ comment ngay đó nha, mình sẽ sửa sớm nhất có thể sau khi đọc được. Yêu <3 (❍ᴥ❍ʋ)
Năm ngoái đã từng dạy một lớp chuyên toán cấp 3 năm thứ nhất.
"Hiệu trưởng" Cao Dương đẩy cửa đi vào, trên khuôn mặt mập mạp có vẻ chần chờ, hỏi ông ta, "Ngài cần tôi chấm giúp bài thi gì vậy?"
Hiệu trưởng Từ mở ngăn kéo vuông ô thứ nhất, lấy từ bên trong ra một quyển sách.
Là cuốn [ The Kite Runner ].
Bên cạnh sách có một dấu vết đỏ sậm, trông giống như là vết máu khô.
Hiệu trưởng Từ đưa tay phủi phủi trang bìa.
Hơi cúi đầu, ngón tay đặt trên bìa cuốn sách, sau đó rút từ trong sách ra một tập bài thi, đầu ngón tay dường như còn lộ ra một vẻ ảm đạm không rõ ràng.
"Cậu thử nhìn xem." Hiệu trưởng Từ đưa bài thi cho Cao Dương.
Bài thi được xếp chồng lên nhau rất chỉnh tề, nhìn hơi cũ.
Mở quyển sách ra, mặt sau có những nếp gấp rất nhỏ không ép phẳng lại được, hình như đã từng bị ai vò thành một cục.
Cao Dương đọc bài thi này, rõ ràng là rất sững sờ.
Đây là bài giải của cuộc thi Olympic Toán học năm ngoái, năm vừa rồi Cao Dương dạy lớp chuyên toán ôn thi Olympic, đã làm không ít đề, tập bài thi này ông từng phải vừa giải vừa đối chiếu đáp án đến ba lần mới hiểu được rõ ràng.
Thứ đầu tiên ông nhìn vào là chữ, tràn đầy khí thế, ngang dọc đan xen, các nét chữ to nhỏ rõ ràng, nét mực thẳng hay cong cũng đều lưu loát, tất cả hội tụ lại thể hiện ra tài năng trong con chữ.
Từ trong ra ngoài đều vô cùng tự do, không gò bó.
Cho dù là cách một tờ bài thi, Cao Dương dường như cũng có thể thấy người viết bài cầm bút như thế nào. Người đó vừa lạnh nhạt lại vừa ngạo nghễ ngang tàng, ở phía xa nở nụ cười với ông.
Đề Olympic này là đề thi Olympic toán học quốc tế năm ngoái, không được lưu truyền trên mạng.
Năm ngoái Cao Dương đã nghiên cứu bộ bài thi này nên giờ đọc qua rất nhanh, có một phần rất lớn ý tưởng giải đề không giống với đáp án ông từng xem, có điều nhìn chung hướng đi là đúng.
Trong bài thi không có nhiều đề mục, nhưng thời gian Cao Dương đọc thật sự rất lâu.
"Tôi không hiểu nhiều về đề thi Olympic, cho nên nhờ cậu nhận xét thử xem đứa bé kia làm thế nào." Hiệu trưởng Từ rót cho Cao Dương một chén trà, đưa tới.
Cao Dương nhận chén nhưng không uống ngay lập tức, chỉ cầm tập bài thi, cẩn thận đọc lại một lúc lâu.
"Hiệu trưởng Từ, đây là ai làm vậy? Là học sinh trường chúng ta sao?"
Hiệu trưởng Từ không trả lời, ông ta cầm chén trà, nhẹ giọng hỏi mà tựa như thở dài: "Làm tốt không?"
"Đâu chỉ là tốt" Cao Dương nói, giọng điệu vừa tiếc nuối, vừa mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu, "Nếu hai năm trước để tôi thấy được em học sinh này, nhất định có thể mang huy chương vàng cuộc thi Olympic toán học về đấy chứ."
Hiệu trưởng Từ cười cười, không trả lời nữa.
Cao Dương không nhịn được lại hỏi, "Là học sinh trường chúng ta sao?"
Học sinh có thành tích môn toán xuất sắc nhất trong trường học phải kể đến Từ Diêu Quang ở lớp bọn họ, ngoài ra còn có Lâm Cẩm Hiên đã tốt nghiệp mấy năm trước, nhưng cũng đều không sánh nổi với người làm bài thi này.
Nếu đây là học sinh của trường bọn họ, thành tích lại sắp lên một tầm cao mới.
Nhưng nghĩ lại một lát, khả năng cũng không lớn, dù sao ông cũng chưa từng nghe qua.
**
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phòng y tế học đường.
Khung cửa màu xám rất đơn giản, cánh cửa hơi mở ra.
Cách đó không xa, một đám nữ sinh vốn tham gia tiết thể dục đang vừa trêu chọc lẫn nhau vừa nhìn vào trong phòng y tế học đường.
Cứ như thể nơi này có bảo bối gì.
Lục Chiếu Ảnh sờ lên chiếc khuyên lấp lánh trên tai trái, sau khi mỉm cười đuổi nữ sinh thứ hai mươi ba trong buổi sáng hôm nay đi, quay về phía Trình Tuyển nằm trên ghế sa lon bên cạnh cười, "Tuyển gia, giá thị trường của anh vẫn hệt như trước đây..."
Trình Tuyển quấn chặt cái chăn trên người.
Giọng mũi còn mang theo vẻ ngủ không ngon, vừa buồn ngủ vừa không kiên nhẫn: "Im miệng, đừng có nói chuyện ồn ào."
Lục Chiếu Ảnh làm dấu kéo khóa miệng mình lại.
Mắt vừa ngước lên, "Mẹ kiếp, cô bạn này xinh thật!"
Lục Chiếu Ảnh sửa sang lại áo khoác trắng của mình.
Lấy chiếc bút màu đen trung tính ra, kéo dài giọng chào hỏi, vừa cợt nhả vừa xấu xa, "Em gái nhỏ, khó chịu ở đâu?"
Ánh mắt Tần Nhiễm lướt qua anh ta, nhìn về phía thuốc trong tủ kính, "Có thuốc ngủ không?"
Không lạnh cũng không nhạt.
"Thuốc ngủ?" Sáng nay có quá nhiều nữ sinh lấy cớ bị bệnh, nhưng thực ra là đến ngắm Trình Tuyển, đây là người đầu tiên thật sự đến mua thuốc.
Lục Chiếu Ảnh cũng thấy hiếm có, "Thuốc ngủ là thuốc cần kê đơn, anh không thể cho..."
Lại bất ngờ có một giọng nói ngái ngủ ngắt lời anh ta: "Muốn mấy viên?"
Lục Chiếu Ảnh ngạc nhiên quay đầu.
Trên người Trình Tuyển còn đang quấn một tầng chăn, lười biếng đứng dựa vào bên cửa kính tủ thuốc, ngón tay thon dài sạch sẽ đang đặt trên hộp thuốc ngủ, ngẩng đầu nhìn Tần Nhiễm.
Anh ngáp một cái, vẫn còn buồn ngủ, dường như trong mắt đã bắt đầu tụ thành một tầng hơi nước.
"Mười viên." Cô nhìn hộp thuốc ấy.
Trình Tuyển gật gật đầu, đếm mười viên thuốc, gói kỹ lại bằng giấy trắng rồi đưa cho Tần Nhiễm.
Tần Nhiễm nhận lấy.
Không ngờ lại thuận lợi như vậy, cô nắm gói thuốc, dừng một chút, nhìn về phía Trình Tuyển, "Cảm ơn."
Cô chậm rãi cất kỹ thuốc, gương mặt cực kì xinh đẹp không có biểu cảm gì, mặt mày tinh xảo không giấu được vẻ cứng đầu.
Trong tròng trắng mắt có nhiều tơ máu rất nhỏ nổi lên, rõ ràng không thuần túy là màu trắng, hơi mơ hồ, nhìn qua có thêm mấy phần ngỗ ngược hung ác.
Cô mặc áo phông trắng tinh, xương quai xanh như ẩn như hiện ở nơi gần cổ áo, trắng đến chói mắt, có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh nhạt.
Trình Tuyển nghiêng người nhìn cô, vẫn buồn ngủ vô cùng.
Anh nói: "Không có gì, lấy thuốc kê đơn cần phải kí tên."
Anh đẩy một tờ bệnh án ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Nhiễm cầm bút tay trái, ký tên.
Trình Tuyển cúi đầu nhìn qua.
Chờ người đi rồi, Lục Chiếu Ảnh mới phản ứng kịp, "Anh biết cô ấy à?"
Trình Tuyển híp nửa mắt, "Eo nhỏ."
"Sao cơ?"
Trình Tuyển không nói gì nữa.
"Tuyển gia? Sao anh lại lấy thuốc cho cô bé này?" Lục Chiếu Ảnh sờ cằm, cười rất đáng khinh.
Trình Tuyển nhìn mấy chữ rõ ràng là không đẹp lắm trên tờ bệnh án, hời hợt mở miệng, "Tôi là nhân viên của phòng y tế học đường, làm theo chức trách."
Lục Chiếu Ảnh: "..." Bây giờ đã nhớ ra mình mới là bác sĩ nơi này à?
Một nhóm nữ sinh cạnh cửa lớn màu xám đùn đẩy nhau từ bên ngoài bước vào.
Lục Chiếu Ảnh nhìn về phía Trình Tuyển.
Chỉ thấy Tuyển gia lại uể oải ngáp một cái, anh quấn chặt chăn trên người lại, lần thứ hai nằm lún vào trên ghế sô pha mềm mại, chỉ để ngón tay lộ ra ngoài chăn, trông có vẻ trắng và lạnh dưới ánh mặt trời.
Sau đó là ba chữ thờ ơ còn mang giọng mũi: "Đừng làm phiền."
Lục Chiếu Ảnh: "..."
Anh ta nhìn thoáng qua phía Tần Nhiễm rời đi, đối phương trừ gương mặt xinh đẹp muốn chết kia, không nhìn ra có gì đặc biệt, chữ còn xấu nữa.
Tuyển gia không đến mức mặc kệ biết bao cô gái theo đuổi anh khắp thủ đô, lại đi vừa ý cô gái kia đấy chứ?
** . Kiếm Hiệp Hay
Lớp 9 khối 12, vàng thau lẫn lộn.
Dãy cuối cùng.
Thiếu niên đầu đinh dựa trên bàn, nhỏ giọng mở miệng, "Cậu Từ, nghe ngóng được rồi, sáng nay hoa khôi Tần không vui là bởi vì chị gái của cô ấy. Anh nói xem chú Lâm nghĩ gì mà lại muốn đưa cô ta vào Nhất Trung chứ, hoa khôi Tần sẽ xấu hổ biết bao?" Sờ cằm một cái, lại nói, "Thấy bảo là đánh nhau nên bị đình chỉ học một năm, anh nói xem cô ta tệ đến mức nào?"
Nhất Trung cũng có từng có chị đại trong trường, cả người đều là cơ thịt, còn mạnh hơn so với mấy cậu trai cơ bắp, khác hoàn toàn so với hình tượng con gái xinh xắn theo thẩm mỹ bình thường.
Thiếu niên đầu đinh cúi đầu cười, "Hình như là vừa đến thành phố Vân, chắc là thấy hoa khôi Tần ở Nhất Trung nên cô ta mới sống chết đòi vào."
Từ Diêu Quang lấy vở ra, "bộp" một tiếng ném lên trên mặt bàn, nhàn nhạt mở miệng, "Vẽ hổ không được lại thành chó."
Tiếng chuông còn chưa vang.
Cao Dương cầm giáo án vào lớp từ sớm, vui mừng hớn hở, "Hôm nay lớp 9 chúng ta có một thành viên mới gia nhập, mọi người hãy cùng hoan nghênh nào!"
- ----- lời nói với người lạ ------
Nhiễm gia: Em có bệnh.
Tuyển gia: Anh có thuốc.
Truyện mới vẫn còn là một bảo bối nhỏ, hi vọng mọi người nhắn lại nhiều hơn bình luận nhiều hơn và ủng hộ nhiều hơn nha!
Lời editor: Mọi người mà thấy có lỗi type hay lỗi chính tả nào mà mình lỡ bỏ sót thì cứ comment ngay đó nha, mình sẽ sửa sớm nhất có thể sau khi đọc được. Yêu <3 (❍ᴥ❍ʋ)
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro