Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Thì ra là chị e...
Nam Chi Tình
2025-02-28 06:48:53
Hai tay Hạ Nhất Độ tùy ý đặt lên tay lái, nở nụ cười: "Hôm qua bạn cô ấy vừa mở miệng là mấy chục triệu, vô cùng bình tĩnh ở một nơi như Thiên Khuyết, sao hôm nay lại đáng thương đến độ đi mua quần áo hai mươi tệ rồi? Hai mươi tệ thì có thể mặc à?"
Hai mươi tệ còn không đủ để bọn họ uống một chai nước.
Lục Thừa Châu chống cằm, khẽ giương đuôi mắt mang theo chút lạnh lẽo, nếu cười rộ lên thì chỉ sợ là câu hồn đoạt phách (1).
(1) Câu hồn đoạt phách (勾魂夺魄): đẹp và mị hoặc đến mức cướp đi hồn phách người ta, đến khiến người ta nín thở.
Anh ta không chút để ý mà mở miệng: "Xinh đẹp.''
Tần Phóng và Hạ Nhất Độ gật đầu hết sức đồng ý, khi hai người nhìn nhau, đáy mắt lóe lên một tia chế giễu.
Xem ra anh Thừa đã hơi động lòng rồi.
''Đáng tiếc là đã làm mẹ." Tần Phóng tiếc nuối nói.
Đèn xanh vừa đến, Hạ Nhất Độ đạp chân ga.
……
Cố Tứ chọn quần áo giống Cố Mang như đúc.
Không đen thì trắng.
Quần áo màu đen và trắng có thể mặc được trong cửa hàng đều bị mang xuống hết toàn bộ, đi tính tiền.
Mua hơn hai trăm bộ quần áo, mặt bà chủ đều nở nụ cười, đưa bọn họ đến cửa.
Bên cạnh còn có một cái balo giảm giá.
Cố Tứ tùy tiện chọn một cái màu đen, nhét toàn bộ quần áo đã mua vào trong, động tác vung ra sau lưng một cách điên cuồng.
Hai người đi bộ đến trung tâm mua sắm nổi tiếng nhất Minh Thành.
Cố Tứ ngửa đầu nhìn tòa nhà nguy nga lộng lẫy: "Chị, chị dẫn em tới đây làm gì?''
Nhiều người quá.
Chị cậu ta ghét nhất là nhiều người.
Cố Mang nói: "Ăn cơm."
Nhà hàng đắt nhất trung tâm thương mại, bình quân đầu người là bốn nghìn bảy.
Cố Tứ nhìn một bàn đầy tôm hùm thịt bò thịt dê, đồ ăn tinh xảo, khóe mắt giật giật.
Tất cả những thứ đắt tiền nhất trong cửa hàng đều nằm trên bàn này!
"Chị, chị đột nhiên dẫn em đi ăn ngon như vậy, em còn hoài nghi đêm nay không phải là chị đưa em đi học, mà là tiễn em lên đường đấy." Cậu ta gian nan nuốt một ngụm nước miếng, vẻ mặt phức tạp nói: "Cơm chặt đầu?"
Tay áo Cố Mang xắn lên mấy đoạn, cổ tay trắng nõn xinh đẹp chống cằm, tay kia tùy ý ma sát ly trà sữa.
Dưới ánh đèn, đường viền hình dạng mắt trong veo xinh đẹp quá đỗi, khóe miệng như cười như không, vừa tà ma vừa hoang dã: "Cũng không khác cơm chặt đầu cho lắm."
Thịt trên đũa Cố Tứ rơi lộp bộp vào bát.
Cố Mang cười: "Ăn đi, ăn nhiều một chút để còn lên đường.''
Cố Tứ bĩu môi, một lần nữa gắp thịt lên nhét vào miệng: "Em không tin chị bỏ được em, em ngoan như vậy, chị đi đâu tìm được một em trai cục cưng tốt như vậy đây!"
"Em trai? Cậu ta không phải con trai của cô à?" Một giọng nam đột ngột xông vào.
Khóe miệng đang hơi cong của Cố Mang ngừng lại, đôi mắt lạnh lẽo hơi lệch đi.
Hai người Tần Phóng, Hạ Nhất Độ đi phía trước.
Lục Thừa Châu ở phía sau, bước chân nhẹ nhàng tùy ý, một tay đút túi, khí thế nhiếp người.
Tóc ngắn gọn gàng, mày kiếm mắt sao, mặc áo sơ mi viền vàng màu đen, cổ áo phóng đãng cởi ra hai cúc, để lộ một chút đường nét xương quai xanh.
Không hổ là thiếu gia Lục tiếng tăm lừng lẫy, phong thái không tệ.
Tần Phóng vuốt cằm suy tư: "Thì ra không phải mẹ con, là chị em, trông giống nhau thật.''
''Nói nhảm!" Cố Tứ trợn trắng mắt, cậu ta không giống chị mình thì giống ai!
Hạ Nhất Độ không khách sáo cười ra tiếng: "Bạn nhỏ phách lối lắm."
''Tần Phóng, Hạ Nhất Độ, hai người biết bọn họ?''
Bên cạnh ba người là một người phụ nữ, một thân hàng hiệu, khí chất đoan trang, cử chỉ tao nhã hào phóng.
Thiên kim đại tiểu thư của quý tộc danh môn.
Vu Xu ở trên dùng ánh mắt cực kỳ khó hiểu nhìn xuống lướt qua Cố Mang một cái.
Tần Phóng: "Xem như là đã từng gặp đi."
Cố Mang: "Không biết."
Hai người gần như là mở miệng cùng lúc.
Bầu không khí có hơi xấu hổ.
Tần Phóng sờ sờ mũi.
Hạ Nhất Độ hả hê cười khẽ một tiếng, giải thích với Vu Xu: "Gặp qua vài lần, chưa từng bắt chuyện, không quen biết."
Vu Xu gật đầu, khóe miệng bất giác mím mím.
Không quen sao?
Hai mươi tệ còn không đủ để bọn họ uống một chai nước.
Lục Thừa Châu chống cằm, khẽ giương đuôi mắt mang theo chút lạnh lẽo, nếu cười rộ lên thì chỉ sợ là câu hồn đoạt phách (1).
(1) Câu hồn đoạt phách (勾魂夺魄): đẹp và mị hoặc đến mức cướp đi hồn phách người ta, đến khiến người ta nín thở.
Anh ta không chút để ý mà mở miệng: "Xinh đẹp.''
Tần Phóng và Hạ Nhất Độ gật đầu hết sức đồng ý, khi hai người nhìn nhau, đáy mắt lóe lên một tia chế giễu.
Xem ra anh Thừa đã hơi động lòng rồi.
''Đáng tiếc là đã làm mẹ." Tần Phóng tiếc nuối nói.
Đèn xanh vừa đến, Hạ Nhất Độ đạp chân ga.
……
Cố Tứ chọn quần áo giống Cố Mang như đúc.
Không đen thì trắng.
Quần áo màu đen và trắng có thể mặc được trong cửa hàng đều bị mang xuống hết toàn bộ, đi tính tiền.
Mua hơn hai trăm bộ quần áo, mặt bà chủ đều nở nụ cười, đưa bọn họ đến cửa.
Bên cạnh còn có một cái balo giảm giá.
Cố Tứ tùy tiện chọn một cái màu đen, nhét toàn bộ quần áo đã mua vào trong, động tác vung ra sau lưng một cách điên cuồng.
Hai người đi bộ đến trung tâm mua sắm nổi tiếng nhất Minh Thành.
Cố Tứ ngửa đầu nhìn tòa nhà nguy nga lộng lẫy: "Chị, chị dẫn em tới đây làm gì?''
Nhiều người quá.
Chị cậu ta ghét nhất là nhiều người.
Cố Mang nói: "Ăn cơm."
Nhà hàng đắt nhất trung tâm thương mại, bình quân đầu người là bốn nghìn bảy.
Cố Tứ nhìn một bàn đầy tôm hùm thịt bò thịt dê, đồ ăn tinh xảo, khóe mắt giật giật.
Tất cả những thứ đắt tiền nhất trong cửa hàng đều nằm trên bàn này!
"Chị, chị đột nhiên dẫn em đi ăn ngon như vậy, em còn hoài nghi đêm nay không phải là chị đưa em đi học, mà là tiễn em lên đường đấy." Cậu ta gian nan nuốt một ngụm nước miếng, vẻ mặt phức tạp nói: "Cơm chặt đầu?"
Tay áo Cố Mang xắn lên mấy đoạn, cổ tay trắng nõn xinh đẹp chống cằm, tay kia tùy ý ma sát ly trà sữa.
Dưới ánh đèn, đường viền hình dạng mắt trong veo xinh đẹp quá đỗi, khóe miệng như cười như không, vừa tà ma vừa hoang dã: "Cũng không khác cơm chặt đầu cho lắm."
Thịt trên đũa Cố Tứ rơi lộp bộp vào bát.
Cố Mang cười: "Ăn đi, ăn nhiều một chút để còn lên đường.''
Cố Tứ bĩu môi, một lần nữa gắp thịt lên nhét vào miệng: "Em không tin chị bỏ được em, em ngoan như vậy, chị đi đâu tìm được một em trai cục cưng tốt như vậy đây!"
"Em trai? Cậu ta không phải con trai của cô à?" Một giọng nam đột ngột xông vào.
Khóe miệng đang hơi cong của Cố Mang ngừng lại, đôi mắt lạnh lẽo hơi lệch đi.
Hai người Tần Phóng, Hạ Nhất Độ đi phía trước.
Lục Thừa Châu ở phía sau, bước chân nhẹ nhàng tùy ý, một tay đút túi, khí thế nhiếp người.
Tóc ngắn gọn gàng, mày kiếm mắt sao, mặc áo sơ mi viền vàng màu đen, cổ áo phóng đãng cởi ra hai cúc, để lộ một chút đường nét xương quai xanh.
Không hổ là thiếu gia Lục tiếng tăm lừng lẫy, phong thái không tệ.
Tần Phóng vuốt cằm suy tư: "Thì ra không phải mẹ con, là chị em, trông giống nhau thật.''
''Nói nhảm!" Cố Tứ trợn trắng mắt, cậu ta không giống chị mình thì giống ai!
Hạ Nhất Độ không khách sáo cười ra tiếng: "Bạn nhỏ phách lối lắm."
''Tần Phóng, Hạ Nhất Độ, hai người biết bọn họ?''
Bên cạnh ba người là một người phụ nữ, một thân hàng hiệu, khí chất đoan trang, cử chỉ tao nhã hào phóng.
Thiên kim đại tiểu thư của quý tộc danh môn.
Vu Xu ở trên dùng ánh mắt cực kỳ khó hiểu nhìn xuống lướt qua Cố Mang một cái.
Tần Phóng: "Xem như là đã từng gặp đi."
Cố Mang: "Không biết."
Hai người gần như là mở miệng cùng lúc.
Bầu không khí có hơi xấu hổ.
Tần Phóng sờ sờ mũi.
Hạ Nhất Độ hả hê cười khẽ một tiếng, giải thích với Vu Xu: "Gặp qua vài lần, chưa từng bắt chuyện, không quen biết."
Vu Xu gật đầu, khóe miệng bất giác mím mím.
Không quen sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro