Phu Nhân Sát Thủ Của Trùm Xã Hội Đen
Ngoại truyện 4:...
WynyuLee
2024-11-11 23:30:30
Khách sạn sáu sao Royal.....
Một chiếc Range Rover đen bí ẩn dừng lại bên kia đường... Một ánh mắt lạnh lùng dõi theo dòng người trang phục lộng lẫy đang tiến vào bên trong đại sảnh....
" Hôm nay sẽ là nhiệm vụ cuối cùng nhỉ...." Một cô gái có mái tóc nâu xoăn nhẹ dài ngang hông lên tiếng, cô xinh đẹp thanh tú, đầy vẻ dịu dàng nhưng trên tay cô lại đang cầm một thứ không tương quan đến ngoại hình của cô... là súng ngắn loại tiên tiến nhất.
" Liêu tổng của tập đoàn Liêu Hưng... bốn mươi lăm tuổi cao một mét tám nặng bảy lăm cân. Là một tay ăn chơi trác táng... hống hách kiêu ngạo... kẻ thù của rất nhiều người... vệ sĩ 24/24 độ an toàn tương đối... có khả năng tự vệ tốt... thể lực tốt..." Một cô gái có mái tóc xoăn đen tuyền dài ngang lưng, đang múa tay trên bàn phím, đọc vanh vách thông tin mà cô biết về đối tượng hôm nay.
" Khó xơi nhỉ...." Cô gái tóc nâu chép miệng.
" Haha.... nản à?" Cô gái tóc đen cười to, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình laptop.
" Cậu điên à?"
" Xong..... cả tòa nhà này giờ nằm trong tay X9 này". X9 Tô Khả Vân dừng tay, vươn vai một cái rồi ngả người ra ghế. Cô nhìn cô gái đang bình thản ngồi trước mặt rồi nhìn hai khẩu súng được móc vào sợi dây nịt ngay bắp đùi và bắp chân , nghĩ nghĩ rồi lên tiếng:
" Hàng mới à?"
" Ừ... ra lò ba ngày trước... đạn cực nhỏ... khi trúng mục tiêu sẽ phát nổ nhỏ... sát thương rất cao... thế nào?"
" Hàng của X8 Diệp Thiên mà... "
X8 không nói gì nữa... Cô lấy ra một cái đầm dạ hội màu đen đã được X9 cải tiến, mặc vào. Cô tô lại son môi, xoa xoa mái tóc xoăn, đeo cái hoa tay kiêm thiết bị liên lạc vào, đeo nơ cài áo có gắn camera, kiểm tra mọi thứ một lần nữa rồi hít một hơi và mở cửa xe, tao nhã bước xuống.
" Cẩn thận...." X9 nói với theo, chăm chú theo dõi nhất cử nhất động của X8.
X8 bước lại cửa, đưa thiệp mời cho vệ sĩ, vệ sĩ cho cô qua. Tới chỗ quét an toàn, X8 mỉm cười quyến rũ, bình thản bước vào. Máy quét qua một lượt, báo an toàn, X8 được phép vào đại sảnh.
" Máy móc như thế mà cũng ra oai... X9 ta đây chỉ cần đụng một ngón tay là vô hiệu hóa được nó" Tiếng X9 vang lên trong thiết bi liên lạc.
X8 không đáp lại, cô nhanh chóng lướt nhìn xung quanh. Cô phải tìm được đối tượng và giải quyết nhanh gọn.
Giờ này còn sớm... tất nhiên chủ nhân buổi tiệc sẽ chưa đến. X8 thản nhiên đi qua dòng người, dễ dàng tránh được các camera giám sát, thuận lợi tiến lên lầu hai.
Có hai tên vệ sĩ đang đi ngược lại với cô, trong chốc lát bọn chúng nhìn cô với ánh mắt đề phòng, tay đặt lên hông.
" Xin hỏi vị tiểu thư này....."
Người vệ sĩ chưa nói hết câu, X8 cười nhạt một cái. Chỉ nghe hai tiếng bụp bụp... hai tên đã nằm lăn lóc dưới sàn. Một tên bị ngất, một tên còn tỉnh. Hắn định dùng bộ đàm báo động cho mọi người thì bộ đàm đã bị X8 cầm trên tay tự lúc nào.
" Nói... Liêu Hưng ở đâu?" X8 ngồi xổm xuống trước mặt hắn, lạnh lùng hỏi rồi thong thả lấy cây súng để ở bắp chân ra, đưa lên trán hắn.
" Không.... không biết...."
Bụp... một phát súng vào đùi hắn....
" Á.... ở lầu ba... lầu ba..."
X8 nhíu mày, ghí sát súng vào đầu hắn thêm chút.
" Ahhh.... phòng tổng thống ở lầu mười... "
X8 cười lạnh một tiếng rồi đánh ngất hắn ta. Cô kéo hai tên vào một góc khuất, cho bọn chúng thêm liều thuốc mê, rồi nhanh chóng đi lên lầu mười.
" Lầu mười...." Cô ngắn gọn nói với X9
" Ừ... đã biết..."
Bên đây... X9 sau khi biết được địa điểm, liền chuẩn bị vài thứ rồi bước xuống xe. Cô mặc một bộ đồ đen bó sát người, đeo một cái balo nhỏ. Cô chạy nhanh vào một góc khuất, nhắm lầu mười và bắn một phát. Phát súng mang theo một sợi dây siêu bền ghim chặt vào tường ở lầu mười. X9 thoăn thoắt bám theo sợi dây mà leo lên.
Bên trong.... X8 thuận lợi lên đến lầu mười. Có hơn chục tên vệ sĩ đứng ngoài cửa phòng.
" Mười tên vệ sĩ..." X8 nói với X9.
" Đã thấy.... đang ở đối diện cậu này... hệ thống camera đã bị kiểm soát và trong vòng hai mươi phút nữa họ sẽ phát hiện camera bị xâm nhập... chúng ta có hai mươi phút"
X8 và X9 đang ở hai đầu hành lang. X8 gật đầu ra hiệu cho X9 rồi đứng thẳng người, thong thả đi lại gần cửa phòng tổng thống.
" Vị tiểu thư ... cô không được lại đây..."
" Tôi biết chứ...." X8 nhướng mày nhìn bọn chúng, trong đầu thầm đếm "Một... hai.... ba..."
Bụp bụp bụp...
Ba tên trúng đạn... X9 tập kích từ xa...
Ba tên nằm gục xuống sàn.... X8 bắn ở cự li gần...
Tốc độ quá nhanh... quá đồng đều.... Bốn tên còn lại ngơ ngác quên mất nên làm gì.
Lật đật móc súng ra thì một tên bị X8 đá văng súng rồi bị thêm một cước sau gáy ngã xuống bất tỉnh, một tên bị bẽ gãy tay cũng ngất đi. Hai tên kia thì bị X9 xử bầm dập rồi bị bắn thuốc mê.
Họ chỉ giết người cần giết thôi... chẵng qua thuốc mê đó có thêm thuốc làm tê liệt thần kinh sẽ khiến bọn họ không nhớ được đoạn kí ức tối hôm nay... tất nhiên sẽ không lộ được diện mạo của X8 và X9 khét tiếng.
X9 nhanh chóng mở cửa phòng...
" Chào mừng X8 và X9....."
Một giọng nói lạnh lùng như băng ngàn năm thâm trầm vang lên...
Hai cô chấn động.... nhìn xung quanh... Làm sao ông ta biết mình bị truy sát.... tổ chức X làm việc không hề tùy tiện hay đúng hơn là hai cô làm việc chưa bao giờ lộ sơ hở. Nhưng tình huống không cho hai cô suy nghĩ về vấn đề này nữa.
Căn phòng đèn le lói, có thể nhìn thấy rất sang trọng. Giữa phòng có một ghế sofa dài... rất rõ ràng... trên đó có người ngồi.... một người đàn ông đang nhàn nhã thưởng rượu... chẵng có dáng vẻ của người sắp mất mạng đến nơi.
" Quá giỏi... giỏi hơn tôi tưởng..." Người đàn ông tiếp tục lên tiếng.
Đèn đột nhiên sáng rực lên.... X8 và X9 nhanh chóng cầm súng lên.
" Ai nha... đợi đã... chỉ cần cô nổ súng... cả căn phòng này... à không... có thể là cả tòa nhà này sẽ nổ tung đấy.... "
Cả hai cả kinh... định thần lại thì hai người phát hiện có mùi hương lạ khắp phòng.
" Axx đặc chế - Một chất có thể gây cháy nổ cực mạnh.... thế nào?" Người đàn ông đứng dậy đi lại gần hai cô.
" Ông tưởng có thể thoát sao?" X9 lạnh lùng hỏi.
" À... tất nhiên là không... nếu chỉ có mình tôi... hahaha." Ông ta cười to, lùi về sau vài bước.
Nếu chỉ có mình tôi.....
Ông ta có ý gì? Chẵng lẽ....
Hai cô vừa nghĩ ra gì đó, thì từ trong phòng trong, hơn chục tên vệ sĩ to lớn đi ra.
Trên tay chúng có vũ khí.
" Hahahha.... từ từ tận hưởng...." Liêu Hưng tiếp tục nhấp ngụm rượu. Ông ta cho rằng hơn chục tên to con này có thể tiêu diệt X8 và X9.
Nhưng ông ta đã lầm.....
Trong tay hai bọn họ có thuốc mê liều cao....
Chỉ trong vòng vài phút, đám người đã bị hai người xử lý gọn gàng.
Và Liêu Hưng... một dao trúng tim... chết ngay tại chỗ.
Khi chết... ông ta không nhắm mắt, mặt còn lộ rõ vẻ hoảng hốt. Chắc ngay cả ông ta cũng không hiểu mình đã bị đâm lúc nào và như thế nào... chỉ biết khoảnh khắc tên vệ sĩ cuối cùng ngã xuống thì ngay ngực trái của ông ta cũng chảy ra một thứ chất lỏng đỏ sệt... tên vệ sĩ ngã xuống hoàn toàn thì lộ ra một thân hình nhỏ nhắn nửa ngồi nửa quỳ, tay phải đưa về phía trước, chính là cánh vừa phóng ra dao chưa kịp thu về.
X8 phủi phủi tay đứng dậy, X9 bên cạnh gật gù tán thưởng....
" Chuồn thôi...."
X8 nói xong thì bọn họ nhanh chóng ra khỏi phòng.
" Gặp nhau ở dưới..." X9 dứt lời thì đã buông mình theo sợi dây cáp trượt xuống dưới.
X8 đi vào nhà vệ sinh, chỉnh trang lại y phục, lau sạch vết máu, trang điểm lại rồi từ tốn đi ra ngoài.
Thuận lợi đi xuống đại sảnh, X8 tiếp tục tránh né camera. Bởi vì bọn họ đã xử lý cái xác của Liêu Hưng bằng hóa chất làm cho quá trình đông cứng của xác chậm đi nửa giờ, cộng thêm việc camera giám sát bị X9 thao túng xóa đi tất cả hình ảnh liên quan đến cô và tạo ra hình ảnh ảo, cảnh sát sẽ không bao giờ tìm được hung thủ.
X8 xong xuôi mọi việc, nhìn xung quanh một lượt, cười lạnh một cái rồi quay đi.
Vừa khéo đụng phải một người.
" Ah... xin lỗi". Cô định thần lại thì đã nằm trong lòng một người đàn ông nào đó. Một mùi nước hoa nam tính xộc vào mũi cô, làm cô hơi choáng váng.
Cô vội đẩy người đó ra, cúi người xin lỗi rồi đi nhanh ra ngoài, mất khuất. Chẵng nhìn người đó lấy một lần.
Hành động của cô làm cho người đó ngẩn ra. Quá nhanh.... nếu không có mùi nước hoa và một dấu son môi dính trên vest anh có lẽ anh đã tưởng chuyện lúc nãy là ảo giác.
" Lão đại.... có cần đuổi theo không?"
" Không cần... gọi Huyền Vũ điều tra một chút đi"
" Vâng...."
Nhưng cuối cùng kết quả mà Huyền Vũ đem về là con số không. Camera không có bất cứ hình ảnh nào về cô gái đó, cả việc đụng mặt nhau của hai người đều không có trong camera, cứ như là chưa từng xảy ra.
Đúng là thú vị.... trên đời này lại có người mà Mặc gia không thể tìm ra.
Nhưng có câu " Có duyên ắt gặp lại"... và hai tháng sau đó... câu chuyện của chúng ta bắt đầu....
Một chiếc Range Rover đen bí ẩn dừng lại bên kia đường... Một ánh mắt lạnh lùng dõi theo dòng người trang phục lộng lẫy đang tiến vào bên trong đại sảnh....
" Hôm nay sẽ là nhiệm vụ cuối cùng nhỉ...." Một cô gái có mái tóc nâu xoăn nhẹ dài ngang hông lên tiếng, cô xinh đẹp thanh tú, đầy vẻ dịu dàng nhưng trên tay cô lại đang cầm một thứ không tương quan đến ngoại hình của cô... là súng ngắn loại tiên tiến nhất.
" Liêu tổng của tập đoàn Liêu Hưng... bốn mươi lăm tuổi cao một mét tám nặng bảy lăm cân. Là một tay ăn chơi trác táng... hống hách kiêu ngạo... kẻ thù của rất nhiều người... vệ sĩ 24/24 độ an toàn tương đối... có khả năng tự vệ tốt... thể lực tốt..." Một cô gái có mái tóc xoăn đen tuyền dài ngang lưng, đang múa tay trên bàn phím, đọc vanh vách thông tin mà cô biết về đối tượng hôm nay.
" Khó xơi nhỉ...." Cô gái tóc nâu chép miệng.
" Haha.... nản à?" Cô gái tóc đen cười to, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình laptop.
" Cậu điên à?"
" Xong..... cả tòa nhà này giờ nằm trong tay X9 này". X9 Tô Khả Vân dừng tay, vươn vai một cái rồi ngả người ra ghế. Cô nhìn cô gái đang bình thản ngồi trước mặt rồi nhìn hai khẩu súng được móc vào sợi dây nịt ngay bắp đùi và bắp chân , nghĩ nghĩ rồi lên tiếng:
" Hàng mới à?"
" Ừ... ra lò ba ngày trước... đạn cực nhỏ... khi trúng mục tiêu sẽ phát nổ nhỏ... sát thương rất cao... thế nào?"
" Hàng của X8 Diệp Thiên mà... "
X8 không nói gì nữa... Cô lấy ra một cái đầm dạ hội màu đen đã được X9 cải tiến, mặc vào. Cô tô lại son môi, xoa xoa mái tóc xoăn, đeo cái hoa tay kiêm thiết bị liên lạc vào, đeo nơ cài áo có gắn camera, kiểm tra mọi thứ một lần nữa rồi hít một hơi và mở cửa xe, tao nhã bước xuống.
" Cẩn thận...." X9 nói với theo, chăm chú theo dõi nhất cử nhất động của X8.
X8 bước lại cửa, đưa thiệp mời cho vệ sĩ, vệ sĩ cho cô qua. Tới chỗ quét an toàn, X8 mỉm cười quyến rũ, bình thản bước vào. Máy quét qua một lượt, báo an toàn, X8 được phép vào đại sảnh.
" Máy móc như thế mà cũng ra oai... X9 ta đây chỉ cần đụng một ngón tay là vô hiệu hóa được nó" Tiếng X9 vang lên trong thiết bi liên lạc.
X8 không đáp lại, cô nhanh chóng lướt nhìn xung quanh. Cô phải tìm được đối tượng và giải quyết nhanh gọn.
Giờ này còn sớm... tất nhiên chủ nhân buổi tiệc sẽ chưa đến. X8 thản nhiên đi qua dòng người, dễ dàng tránh được các camera giám sát, thuận lợi tiến lên lầu hai.
Có hai tên vệ sĩ đang đi ngược lại với cô, trong chốc lát bọn chúng nhìn cô với ánh mắt đề phòng, tay đặt lên hông.
" Xin hỏi vị tiểu thư này....."
Người vệ sĩ chưa nói hết câu, X8 cười nhạt một cái. Chỉ nghe hai tiếng bụp bụp... hai tên đã nằm lăn lóc dưới sàn. Một tên bị ngất, một tên còn tỉnh. Hắn định dùng bộ đàm báo động cho mọi người thì bộ đàm đã bị X8 cầm trên tay tự lúc nào.
" Nói... Liêu Hưng ở đâu?" X8 ngồi xổm xuống trước mặt hắn, lạnh lùng hỏi rồi thong thả lấy cây súng để ở bắp chân ra, đưa lên trán hắn.
" Không.... không biết...."
Bụp... một phát súng vào đùi hắn....
" Á.... ở lầu ba... lầu ba..."
X8 nhíu mày, ghí sát súng vào đầu hắn thêm chút.
" Ahhh.... phòng tổng thống ở lầu mười... "
X8 cười lạnh một tiếng rồi đánh ngất hắn ta. Cô kéo hai tên vào một góc khuất, cho bọn chúng thêm liều thuốc mê, rồi nhanh chóng đi lên lầu mười.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
" Lầu mười...." Cô ngắn gọn nói với X9
" Ừ... đã biết..."
Bên đây... X9 sau khi biết được địa điểm, liền chuẩn bị vài thứ rồi bước xuống xe. Cô mặc một bộ đồ đen bó sát người, đeo một cái balo nhỏ. Cô chạy nhanh vào một góc khuất, nhắm lầu mười và bắn một phát. Phát súng mang theo một sợi dây siêu bền ghim chặt vào tường ở lầu mười. X9 thoăn thoắt bám theo sợi dây mà leo lên.
Bên trong.... X8 thuận lợi lên đến lầu mười. Có hơn chục tên vệ sĩ đứng ngoài cửa phòng.
" Mười tên vệ sĩ..." X8 nói với X9.
" Đã thấy.... đang ở đối diện cậu này... hệ thống camera đã bị kiểm soát và trong vòng hai mươi phút nữa họ sẽ phát hiện camera bị xâm nhập... chúng ta có hai mươi phút"
X8 và X9 đang ở hai đầu hành lang. X8 gật đầu ra hiệu cho X9 rồi đứng thẳng người, thong thả đi lại gần cửa phòng tổng thống.
" Vị tiểu thư ... cô không được lại đây..."
" Tôi biết chứ...." X8 nhướng mày nhìn bọn chúng, trong đầu thầm đếm "Một... hai.... ba..."
Bụp bụp bụp...
Ba tên trúng đạn... X9 tập kích từ xa...
Ba tên nằm gục xuống sàn.... X8 bắn ở cự li gần...
Tốc độ quá nhanh... quá đồng đều.... Bốn tên còn lại ngơ ngác quên mất nên làm gì.
Lật đật móc súng ra thì một tên bị X8 đá văng súng rồi bị thêm một cước sau gáy ngã xuống bất tỉnh, một tên bị bẽ gãy tay cũng ngất đi. Hai tên kia thì bị X9 xử bầm dập rồi bị bắn thuốc mê.
Họ chỉ giết người cần giết thôi... chẵng qua thuốc mê đó có thêm thuốc làm tê liệt thần kinh sẽ khiến bọn họ không nhớ được đoạn kí ức tối hôm nay... tất nhiên sẽ không lộ được diện mạo của X8 và X9 khét tiếng.
X9 nhanh chóng mở cửa phòng...
" Chào mừng X8 và X9....."
Một giọng nói lạnh lùng như băng ngàn năm thâm trầm vang lên...
Hai cô chấn động.... nhìn xung quanh... Làm sao ông ta biết mình bị truy sát.... tổ chức X làm việc không hề tùy tiện hay đúng hơn là hai cô làm việc chưa bao giờ lộ sơ hở. Nhưng tình huống không cho hai cô suy nghĩ về vấn đề này nữa.
Căn phòng đèn le lói, có thể nhìn thấy rất sang trọng. Giữa phòng có một ghế sofa dài... rất rõ ràng... trên đó có người ngồi.... một người đàn ông đang nhàn nhã thưởng rượu... chẵng có dáng vẻ của người sắp mất mạng đến nơi.
" Quá giỏi... giỏi hơn tôi tưởng..." Người đàn ông tiếp tục lên tiếng.
Đèn đột nhiên sáng rực lên.... X8 và X9 nhanh chóng cầm súng lên.
" Ai nha... đợi đã... chỉ cần cô nổ súng... cả căn phòng này... à không... có thể là cả tòa nhà này sẽ nổ tung đấy.... "
Cả hai cả kinh... định thần lại thì hai người phát hiện có mùi hương lạ khắp phòng.
" Axx đặc chế - Một chất có thể gây cháy nổ cực mạnh.... thế nào?" Người đàn ông đứng dậy đi lại gần hai cô.
" Ông tưởng có thể thoát sao?" X9 lạnh lùng hỏi.
" À... tất nhiên là không... nếu chỉ có mình tôi... hahaha." Ông ta cười to, lùi về sau vài bước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu chỉ có mình tôi.....
Ông ta có ý gì? Chẵng lẽ....
Hai cô vừa nghĩ ra gì đó, thì từ trong phòng trong, hơn chục tên vệ sĩ to lớn đi ra.
Trên tay chúng có vũ khí.
" Hahahha.... từ từ tận hưởng...." Liêu Hưng tiếp tục nhấp ngụm rượu. Ông ta cho rằng hơn chục tên to con này có thể tiêu diệt X8 và X9.
Nhưng ông ta đã lầm.....
Trong tay hai bọn họ có thuốc mê liều cao....
Chỉ trong vòng vài phút, đám người đã bị hai người xử lý gọn gàng.
Và Liêu Hưng... một dao trúng tim... chết ngay tại chỗ.
Khi chết... ông ta không nhắm mắt, mặt còn lộ rõ vẻ hoảng hốt. Chắc ngay cả ông ta cũng không hiểu mình đã bị đâm lúc nào và như thế nào... chỉ biết khoảnh khắc tên vệ sĩ cuối cùng ngã xuống thì ngay ngực trái của ông ta cũng chảy ra một thứ chất lỏng đỏ sệt... tên vệ sĩ ngã xuống hoàn toàn thì lộ ra một thân hình nhỏ nhắn nửa ngồi nửa quỳ, tay phải đưa về phía trước, chính là cánh vừa phóng ra dao chưa kịp thu về.
X8 phủi phủi tay đứng dậy, X9 bên cạnh gật gù tán thưởng....
" Chuồn thôi...."
X8 nói xong thì bọn họ nhanh chóng ra khỏi phòng.
" Gặp nhau ở dưới..." X9 dứt lời thì đã buông mình theo sợi dây cáp trượt xuống dưới.
X8 đi vào nhà vệ sinh, chỉnh trang lại y phục, lau sạch vết máu, trang điểm lại rồi từ tốn đi ra ngoài.
Thuận lợi đi xuống đại sảnh, X8 tiếp tục tránh né camera. Bởi vì bọn họ đã xử lý cái xác của Liêu Hưng bằng hóa chất làm cho quá trình đông cứng của xác chậm đi nửa giờ, cộng thêm việc camera giám sát bị X9 thao túng xóa đi tất cả hình ảnh liên quan đến cô và tạo ra hình ảnh ảo, cảnh sát sẽ không bao giờ tìm được hung thủ.
X8 xong xuôi mọi việc, nhìn xung quanh một lượt, cười lạnh một cái rồi quay đi.
Vừa khéo đụng phải một người.
" Ah... xin lỗi". Cô định thần lại thì đã nằm trong lòng một người đàn ông nào đó. Một mùi nước hoa nam tính xộc vào mũi cô, làm cô hơi choáng váng.
Cô vội đẩy người đó ra, cúi người xin lỗi rồi đi nhanh ra ngoài, mất khuất. Chẵng nhìn người đó lấy một lần.
Hành động của cô làm cho người đó ngẩn ra. Quá nhanh.... nếu không có mùi nước hoa và một dấu son môi dính trên vest anh có lẽ anh đã tưởng chuyện lúc nãy là ảo giác.
" Lão đại.... có cần đuổi theo không?"
" Không cần... gọi Huyền Vũ điều tra một chút đi"
" Vâng...."
Nhưng cuối cùng kết quả mà Huyền Vũ đem về là con số không. Camera không có bất cứ hình ảnh nào về cô gái đó, cả việc đụng mặt nhau của hai người đều không có trong camera, cứ như là chưa từng xảy ra.
Đúng là thú vị.... trên đời này lại có người mà Mặc gia không thể tìm ra.
Nhưng có câu " Có duyên ắt gặp lại"... và hai tháng sau đó... câu chuyện của chúng ta bắt đầu....
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro