Phu Nhân, Thiên Định Vô Thường
Biết thân phận này cần làm gì không?
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
2024-07-19 14:16:24
Lữ công tử nín thinh, sau đó bất lực thành thật gật đầu.
Ban đầu y đã rất chuẩn bị tinh thần để đối mặt với việc từ giờ mình sẽ sống chung với một người nam nhân thân mật như phu thê, còn làm tốt tư tưởng tiếp nhận nữa cơ. Kết quả tự nhiên gặp được người quen... Phải biết rằng đối với Lữ Đông Miên mất đi ký ức thì hai chữ người quen này vô cùng có sức nặng đối với y. Dù sao đó cũng là những ký ức mới mẻ nhất mà y có. Cho nên y nhất thời quên mất chuyện này.
Bây giờ bị nhắc tới, tự nhiên y cũng có hơi xấu hổ.
Trước đó y chưa từng nghĩ đối tượng sẽ thành phu quân của mình sẽ có thái độ thế nào với mình. Nói thật là y có hơi vô tâm khi thản nhiên tiếp nhận mọi chuyện. Tựa như việc tin tưởng thân phận thiếu gia Lữ phủ của mình. Tựa như việc bình tĩnh chấp nhận gả cho một người nam nhân không quen biết. Trong tiềm thức giống như có một âm thanh bảo y không cần phản kháng, nên y cứ thế mà tuân theo an bài. Nhưng giờ y lại không nhịn được muốn biết cảm nhận của người y vừa mới cùng hắn bái đường.
Hắn sao lại muốn cưới một nam nhân làm nương tử vậy? Hắn đối với nương tử là y cảm thấy thế nào? Có phải rất ngoài ý muốn? Nhưng sẽ không ghét bỏ đâu đúng không...
Thái Thần bất động thanh sắc thu vào dáng vẻ lắm lét như ăn trộm của người bên cạnh, trầm giọng nói: “Ngươi nghĩ thế nào?”
“Hả?”
Bỗng nhiên bị hỏi, Lữ Đông Miên vô thức ngớ ra.
Biểu tình kia ngốc như lúc y hớn hở dùng một con gà rừng y cực khổ săn được đưa cho hắn làm trao đổi vậy. Mặc dù sau đó con gà này được họ chia ra cùng nhau ăn, cũng không đến mức khiến cho tiểu tử nào đó dùng ánh mắt khát vọng dìm chết hắn. Mặc dù hắn biết y sẽ không hối hận muốn đòi lại.
Lữ Đông Miên từ không kịp tiếp thu cho đến lúc bị ánh mắt điềm tĩnh của nam nhân trước mặt nhìn đến sáng dạ ra, sau đó lúng túng nghẹo đầu qua một bên, tròng mắt đưa tới đưa lui ấp úng nói: “À thì... Nên làm sao thì làm vậy thôi.”
Nói xong còn nhấp nhỏm dòm hắn.
“...”
Nói thật, Hầu gia nhà ta đã không còn dư thừa bất lực để cho y nữa.
Quá mệt mỏi.
Nhưng thật ra cũng rất tốt phải không... Vị Hầu gia nào đó thâm trầm nghĩ.
“Đây là ngươi nói, phu nhân.”
Lúc hắn nói lời này còn thình lình đứng dậy, biểu tình vô cùng nghiêm túc nhìn Lữ Đông Miên.
Người sau còn giống như con thỏ bị hắn làm cho kinh sợ mà giật mình hơi ngửa người ra sau tròn mắt nhìn hắn.
Kết hợp với khuôn mặt thanh thuần chưa từng trải đời kia, Hầu gia nhà ta thật hận không đè y xuống dạy cho y biết nhân gian tàn khốc thế nào. Cứ để y ngây ngô cái hố lửa nào cũng ngốc nghếch nhào vào thế này...
“Để cho đảm bảo... Lữ Đông Miên, bản Hầu là gì của ngươi?”
Lữ công tử ta vô thức nuốt một ngụm nước miếng trước đôi mắt sâu như trời biển của Hầu gia nhà mình.
Sau đó dưới sự áp bức bất ngờ của hắn, y nhấp môi ấp úng đáp: “Là... Là... Hầu gia?”
“.”
“Ta... Để cho ta nghĩ một chút!”
Ngốc bạch ngọt họ Lữ lần đầu luống cuống tay chân, bối rối cẩn thận nghĩ lại. Phải biết rằng cho dù là lúc người Lữ gia đến tìm y về y cũng không có bối rối.
So với y, Thái Thần vẫn một mặt nghiễm nhiên nhưng đầy áp lực nhìn y.
Ở trong thời điểm nước sôi lửa bỏng ấy, ánh mắt ngốc bạch ngọt bất ngờ bắt gặp tà áo màu đỏ đến chói mắt của Hầu gia đại nhân. Trong đầu như có ánh sao bất chợt xẹt qua, mang theo cái đuôi rực rỡ chiếu sáng một mảnh nội tâm của y. Có một cái xưng hô bất ngờ bật ra, y không kịp suy nghĩ đã nói ra miệng: “Phu quân!”
“...”
“...”
Lữ công tử hô xong cũng đứng hình.
Thái Thần Hầu gia chỉ thất thần một chút đã trầm tĩnh lại.
“Tốt.”
Hả...?
Lữ Đông Miên đang bị hai chữ kia lôi, nhất thời không hiểu được một chữ này có ý nghĩ gì, sau đó đã nghe hắn nói: “Vậy ngươi phải nhớ cho kỹ. Kể từ bây giờ Lữ Đông Miên ngươi là phu nhân của bản Hầu.”
Ực.
Có tiếng nước miếng bị nuốt xuống một cách căng thẳng. Lữ Đông Miên chỉ biết ngơ ngác nhìn hắn.
“Biết phải làm gì với thân phận đó không?”
Lữ bạch ngọt vô thức lắc đầu.
Hầu gia đại nhân không làm khó y: “Từ từ sẽ biết.”
“...”
Nghe rất nguy hiểm nga... Nhưng tại sao tim đập nhanh dữ vậy...
Thái Thần không biết ngốc bạch ngọt to xác kia nghĩ gì, sau khi giải quyết vấn đề này xong hắn hướng ra ngoài gọi một tiếng: “Đông Tử, chuẩn bị nước.”
“Vâng, Hầu gia.”
Bên ngoài có tiếng Đông Tử đáp lại mang theo cảm xúc rất khó tả.
Sau đó mọi thứ lại tiếp tục im ắng trở lại.
Cũng không bao lâu, khi Thái Thần bắt đầu cởi y phục...
Lữ Đông Miên bởi vì kinh ngạc mà quên mất phản ứng, chỉ mãi lo nhìn nam nhân đang ung dung trút xuống từ ngoại bào hỉ phục cho tới nội bào màu đỏ, đến khi chỉ còn một lớp áo lót...
“!”
Y mới giật mình đưa hai tay lên che đi khuôn mặt, dáng vẻ ngượng ngùng đến tai cũng đỏ.
Cứ duy trì như vậy cho đến khi y nghe thấy tiếng nước nhộn nhạo.
Xong... Y nghĩ cái gì vậy...!! Hắn... Hắn chỉ là tắm thôi!!!
...
Tiểu kịch trường:
Hầu gia: Vậy mà không dụ dỗ được...
Hầu phu nhân: O.O
Ban đầu y đã rất chuẩn bị tinh thần để đối mặt với việc từ giờ mình sẽ sống chung với một người nam nhân thân mật như phu thê, còn làm tốt tư tưởng tiếp nhận nữa cơ. Kết quả tự nhiên gặp được người quen... Phải biết rằng đối với Lữ Đông Miên mất đi ký ức thì hai chữ người quen này vô cùng có sức nặng đối với y. Dù sao đó cũng là những ký ức mới mẻ nhất mà y có. Cho nên y nhất thời quên mất chuyện này.
Bây giờ bị nhắc tới, tự nhiên y cũng có hơi xấu hổ.
Trước đó y chưa từng nghĩ đối tượng sẽ thành phu quân của mình sẽ có thái độ thế nào với mình. Nói thật là y có hơi vô tâm khi thản nhiên tiếp nhận mọi chuyện. Tựa như việc tin tưởng thân phận thiếu gia Lữ phủ của mình. Tựa như việc bình tĩnh chấp nhận gả cho một người nam nhân không quen biết. Trong tiềm thức giống như có một âm thanh bảo y không cần phản kháng, nên y cứ thế mà tuân theo an bài. Nhưng giờ y lại không nhịn được muốn biết cảm nhận của người y vừa mới cùng hắn bái đường.
Hắn sao lại muốn cưới một nam nhân làm nương tử vậy? Hắn đối với nương tử là y cảm thấy thế nào? Có phải rất ngoài ý muốn? Nhưng sẽ không ghét bỏ đâu đúng không...
Thái Thần bất động thanh sắc thu vào dáng vẻ lắm lét như ăn trộm của người bên cạnh, trầm giọng nói: “Ngươi nghĩ thế nào?”
“Hả?”
Bỗng nhiên bị hỏi, Lữ Đông Miên vô thức ngớ ra.
Biểu tình kia ngốc như lúc y hớn hở dùng một con gà rừng y cực khổ săn được đưa cho hắn làm trao đổi vậy. Mặc dù sau đó con gà này được họ chia ra cùng nhau ăn, cũng không đến mức khiến cho tiểu tử nào đó dùng ánh mắt khát vọng dìm chết hắn. Mặc dù hắn biết y sẽ không hối hận muốn đòi lại.
Lữ Đông Miên từ không kịp tiếp thu cho đến lúc bị ánh mắt điềm tĩnh của nam nhân trước mặt nhìn đến sáng dạ ra, sau đó lúng túng nghẹo đầu qua một bên, tròng mắt đưa tới đưa lui ấp úng nói: “À thì... Nên làm sao thì làm vậy thôi.”
Nói xong còn nhấp nhỏm dòm hắn.
“...”
Nói thật, Hầu gia nhà ta đã không còn dư thừa bất lực để cho y nữa.
Quá mệt mỏi.
Nhưng thật ra cũng rất tốt phải không... Vị Hầu gia nào đó thâm trầm nghĩ.
“Đây là ngươi nói, phu nhân.”
Lúc hắn nói lời này còn thình lình đứng dậy, biểu tình vô cùng nghiêm túc nhìn Lữ Đông Miên.
Người sau còn giống như con thỏ bị hắn làm cho kinh sợ mà giật mình hơi ngửa người ra sau tròn mắt nhìn hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kết hợp với khuôn mặt thanh thuần chưa từng trải đời kia, Hầu gia nhà ta thật hận không đè y xuống dạy cho y biết nhân gian tàn khốc thế nào. Cứ để y ngây ngô cái hố lửa nào cũng ngốc nghếch nhào vào thế này...
“Để cho đảm bảo... Lữ Đông Miên, bản Hầu là gì của ngươi?”
Lữ công tử ta vô thức nuốt một ngụm nước miếng trước đôi mắt sâu như trời biển của Hầu gia nhà mình.
Sau đó dưới sự áp bức bất ngờ của hắn, y nhấp môi ấp úng đáp: “Là... Là... Hầu gia?”
“.”
“Ta... Để cho ta nghĩ một chút!”
Ngốc bạch ngọt họ Lữ lần đầu luống cuống tay chân, bối rối cẩn thận nghĩ lại. Phải biết rằng cho dù là lúc người Lữ gia đến tìm y về y cũng không có bối rối.
So với y, Thái Thần vẫn một mặt nghiễm nhiên nhưng đầy áp lực nhìn y.
Ở trong thời điểm nước sôi lửa bỏng ấy, ánh mắt ngốc bạch ngọt bất ngờ bắt gặp tà áo màu đỏ đến chói mắt của Hầu gia đại nhân. Trong đầu như có ánh sao bất chợt xẹt qua, mang theo cái đuôi rực rỡ chiếu sáng một mảnh nội tâm của y. Có một cái xưng hô bất ngờ bật ra, y không kịp suy nghĩ đã nói ra miệng: “Phu quân!”
“...”
“...”
Lữ công tử hô xong cũng đứng hình.
Thái Thần Hầu gia chỉ thất thần một chút đã trầm tĩnh lại.
“Tốt.”
Hả...?
Lữ Đông Miên đang bị hai chữ kia lôi, nhất thời không hiểu được một chữ này có ý nghĩ gì, sau đó đã nghe hắn nói: “Vậy ngươi phải nhớ cho kỹ. Kể từ bây giờ Lữ Đông Miên ngươi là phu nhân của bản Hầu.”
Ực.
Có tiếng nước miếng bị nuốt xuống một cách căng thẳng. Lữ Đông Miên chỉ biết ngơ ngác nhìn hắn.
“Biết phải làm gì với thân phận đó không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lữ bạch ngọt vô thức lắc đầu.
Hầu gia đại nhân không làm khó y: “Từ từ sẽ biết.”
“...”
Nghe rất nguy hiểm nga... Nhưng tại sao tim đập nhanh dữ vậy...
Thái Thần không biết ngốc bạch ngọt to xác kia nghĩ gì, sau khi giải quyết vấn đề này xong hắn hướng ra ngoài gọi một tiếng: “Đông Tử, chuẩn bị nước.”
“Vâng, Hầu gia.”
Bên ngoài có tiếng Đông Tử đáp lại mang theo cảm xúc rất khó tả.
Sau đó mọi thứ lại tiếp tục im ắng trở lại.
Cũng không bao lâu, khi Thái Thần bắt đầu cởi y phục...
Lữ Đông Miên bởi vì kinh ngạc mà quên mất phản ứng, chỉ mãi lo nhìn nam nhân đang ung dung trút xuống từ ngoại bào hỉ phục cho tới nội bào màu đỏ, đến khi chỉ còn một lớp áo lót...
“!”
Y mới giật mình đưa hai tay lên che đi khuôn mặt, dáng vẻ ngượng ngùng đến tai cũng đỏ.
Cứ duy trì như vậy cho đến khi y nghe thấy tiếng nước nhộn nhạo.
Xong... Y nghĩ cái gì vậy...!! Hắn... Hắn chỉ là tắm thôi!!!
...
Tiểu kịch trường:
Hầu gia: Vậy mà không dụ dỗ được...
Hầu phu nhân: O.O
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro