Phu Quân Của Ta Có Hai Sợi Dây Duyên Phận
Chương 4
Phong Xúc Cầm Minh
2024-07-24 06:38:37
4/
Tiểu Đinh nhón chân nhìn về phía sau lưng ta.
Ta nói: "Đừng nhìn nữa, hắn không quay trở lại đâu."
Tiểu Đinh với đôi mắt ngây thơ, ngơ ngác nhìn ta. Sau đó, nàng ta mang đến rất nhiều rượu cho ta.
Ta uống rượu đến mức tự mình say mèm, cuối cùng kéo Tiểu Đinh khóc lóc sướt mướt.
Ta nói: "Đinh, em là người của ta đã nhiều năm, khi ta qua đời, em nhớ phải giúp ta tìm hiểu coi phu quân của ta đã đi cùng ai, rồi đến mộ phần của ta đốt tên người kia cho ta."
Tiểu Đinh: "..."
Tiểu Đinh nói: "Chủ nhân, bao giờ thì chúng ta mới đi ngủ"
Ta nắm lấy tay nàng, "Nhưng nếu người phụ nữ đó xinh đẹp hơn ta, dịu dàng hơn ta và đảm đang hơn ta, thì đừng nói với ta, ta sợ rằng nắp quan tài của ta sẽ không giữ nổi ta đâu."
Tiểu Đinh thở dài: "Đúng là say quá rồi."
Ta nói: "Đúng, đúng, em phải nói cho ta biết chuyện này, nếu không ta không nhắm mắt xuôi tay được."
"Chủ nhân, chúng ta đi ngủ đi được không?"
Tiểu Đinh nhẹ nhàng nâng ta dưới cánh tay, dẫn dắt ta về phòng ngủ, "Nếu ngài muốn, em có thể gọi tiên nhân quay lại đó."
"Em dám!" Ta hét lên,
"Ai cũng có thể chết cùng ta, chỉ có Chu Nhạc là không được, hắn không có tư cách!"
Tiểu Đinh giữ chặt ta đang nhảy cẫng lên trời, lấp liếm nói: "Được, được, ngài nói gì em cũng nghe theo."
"Vậy em, Đinh, em đi dắt Quỷ Cốc Tử cho ta."
Tiểu Đinh: "?!"
Ta đang đối mặt với kiếp nạn trời giáng. Ta chọn một đêm tối không trăng, gió lớn, trên một cánh đồng hoang vắng không một bóng người.
Ta ngồi khoan thai trên đỉnh núi, bên cạnh là Quỷ Cốc Tử đang nằm.
"Ta không nghĩ tới, rằng cuối cùng lại là ngươi sẽ chết cùng ta." Quỷ Cốc Tử toàn thân ánh lên màu xanh lục, trên mặt viết đầy sự hào hứng.
Bắc Sơn đã thèm muốn sức mạnh của Quỷ Cốc Tử từ lâu, biết rằng loài thú cổ này không dễ giết chết, cuối cùng đã nghĩ ra cách tốt nhất — để nó chết cùng mình dưới tia sét.
Nếu như ta có thể, ta rất muốn mang Bắc Sơn đi cùng, nhưng mọi thứ đến quá bất ngờ và không kịp, đành phải bỏ qua.
Ta tin rằng sau khi ta mất, những vị trung thần cũ kia sẽ chọn một vị chủ mới đáng kính để kế nhiệm, và làm thế nào để đối đầu với Bắc Sơn, sẽ không phải là vấn đề ta phải lo lắng nữa.
Hàng ngàn tia sét nhanh chóng giáng xuống, biến đêm tối thành ban ngày.
Bùa chú phòng ngự yếu ớt không thể chịu đựng được những cú đánh, mình quyết định bỏ cuộc chống cự, thả lỏng trói buộc Quỷ Cốc Tử để nó có thể thoát ra, nhắm mắt cảm nhận tia chớp di chuyển khắp cơ thể, không khác nào bị chém từng khúc.
Khi ta bị phân thân thành tro, tan thành mây khói trong giây phút cuối cùng, ta nghe thấy ai đó đang gọi mình.
Khi mở mắt ra, mình thấy Chu Nhạc đang chạy về phía mình.
Nghe nói trước khi chết người ta sẽ thấy ảo giác, hiện lên chính là người mà mình mong nhớ nhất sâu thẳm trong lòng.
Ta vội vàng nhắm mắt lại, không muốn thấy gì nữa.
Trước khi chết, ta suy nghĩ kỹ lưỡng, dù ta muốn thảnh hôn với Chu Nhạc, nhưng ngay từ đầu ta quá đa cảm, sau lại mê đắm vẻ đẹp của hắn ta, dù đã kết hôn năm trăm năm, tình yêu hắn dành cho ta thực sự rất mờ nhạt.
Ta thở dài trong lòng, chàng chưa bao giờ yêu ta, nhưng mình ngay cả khi sắp chết vẫn còn nhớ về hắn.
Ta thật không giữ được hình tượng.
Nhưng dù sao, tình yêu là thứ gì đó, ta cũng đã cố gắng hết sức, tình yêu không thể ép buộc, phải xuất phát từ trái tim và suy nghĩ của bản thân mình.
Chết cũng là một lựa chọn, cuối cùng dù sao cũng là một cách giải thoát.
Tiểu Đinh nhón chân nhìn về phía sau lưng ta.
Ta nói: "Đừng nhìn nữa, hắn không quay trở lại đâu."
Tiểu Đinh với đôi mắt ngây thơ, ngơ ngác nhìn ta. Sau đó, nàng ta mang đến rất nhiều rượu cho ta.
Ta uống rượu đến mức tự mình say mèm, cuối cùng kéo Tiểu Đinh khóc lóc sướt mướt.
Ta nói: "Đinh, em là người của ta đã nhiều năm, khi ta qua đời, em nhớ phải giúp ta tìm hiểu coi phu quân của ta đã đi cùng ai, rồi đến mộ phần của ta đốt tên người kia cho ta."
Tiểu Đinh: "..."
Tiểu Đinh nói: "Chủ nhân, bao giờ thì chúng ta mới đi ngủ"
Ta nắm lấy tay nàng, "Nhưng nếu người phụ nữ đó xinh đẹp hơn ta, dịu dàng hơn ta và đảm đang hơn ta, thì đừng nói với ta, ta sợ rằng nắp quan tài của ta sẽ không giữ nổi ta đâu."
Tiểu Đinh thở dài: "Đúng là say quá rồi."
Ta nói: "Đúng, đúng, em phải nói cho ta biết chuyện này, nếu không ta không nhắm mắt xuôi tay được."
"Chủ nhân, chúng ta đi ngủ đi được không?"
Tiểu Đinh nhẹ nhàng nâng ta dưới cánh tay, dẫn dắt ta về phòng ngủ, "Nếu ngài muốn, em có thể gọi tiên nhân quay lại đó."
"Em dám!" Ta hét lên,
"Ai cũng có thể chết cùng ta, chỉ có Chu Nhạc là không được, hắn không có tư cách!"
Tiểu Đinh giữ chặt ta đang nhảy cẫng lên trời, lấp liếm nói: "Được, được, ngài nói gì em cũng nghe theo."
"Vậy em, Đinh, em đi dắt Quỷ Cốc Tử cho ta."
Tiểu Đinh: "?!"
Ta đang đối mặt với kiếp nạn trời giáng. Ta chọn một đêm tối không trăng, gió lớn, trên một cánh đồng hoang vắng không một bóng người.
Ta ngồi khoan thai trên đỉnh núi, bên cạnh là Quỷ Cốc Tử đang nằm.
"Ta không nghĩ tới, rằng cuối cùng lại là ngươi sẽ chết cùng ta." Quỷ Cốc Tử toàn thân ánh lên màu xanh lục, trên mặt viết đầy sự hào hứng.
Bắc Sơn đã thèm muốn sức mạnh của Quỷ Cốc Tử từ lâu, biết rằng loài thú cổ này không dễ giết chết, cuối cùng đã nghĩ ra cách tốt nhất — để nó chết cùng mình dưới tia sét.
Nếu như ta có thể, ta rất muốn mang Bắc Sơn đi cùng, nhưng mọi thứ đến quá bất ngờ và không kịp, đành phải bỏ qua.
Ta tin rằng sau khi ta mất, những vị trung thần cũ kia sẽ chọn một vị chủ mới đáng kính để kế nhiệm, và làm thế nào để đối đầu với Bắc Sơn, sẽ không phải là vấn đề ta phải lo lắng nữa.
Hàng ngàn tia sét nhanh chóng giáng xuống, biến đêm tối thành ban ngày.
Bùa chú phòng ngự yếu ớt không thể chịu đựng được những cú đánh, mình quyết định bỏ cuộc chống cự, thả lỏng trói buộc Quỷ Cốc Tử để nó có thể thoát ra, nhắm mắt cảm nhận tia chớp di chuyển khắp cơ thể, không khác nào bị chém từng khúc.
Khi ta bị phân thân thành tro, tan thành mây khói trong giây phút cuối cùng, ta nghe thấy ai đó đang gọi mình.
Khi mở mắt ra, mình thấy Chu Nhạc đang chạy về phía mình.
Nghe nói trước khi chết người ta sẽ thấy ảo giác, hiện lên chính là người mà mình mong nhớ nhất sâu thẳm trong lòng.
Ta vội vàng nhắm mắt lại, không muốn thấy gì nữa.
Trước khi chết, ta suy nghĩ kỹ lưỡng, dù ta muốn thảnh hôn với Chu Nhạc, nhưng ngay từ đầu ta quá đa cảm, sau lại mê đắm vẻ đẹp của hắn ta, dù đã kết hôn năm trăm năm, tình yêu hắn dành cho ta thực sự rất mờ nhạt.
Ta thở dài trong lòng, chàng chưa bao giờ yêu ta, nhưng mình ngay cả khi sắp chết vẫn còn nhớ về hắn.
Ta thật không giữ được hình tượng.
Nhưng dù sao, tình yêu là thứ gì đó, ta cũng đã cố gắng hết sức, tình yêu không thể ép buộc, phải xuất phát từ trái tim và suy nghĩ của bản thân mình.
Chết cũng là một lựa chọn, cuối cùng dù sao cũng là một cách giải thoát.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro