Phu Quân Của Tôi Là Chàng Hồ Ly Chiếm Hữu
Chương 5
Mã Thiên
2024-07-05 03:58:24
Nha hoàn chạy theo sát phía sau tiểu hồ ly vào phòng, vừa nhìn thấy nó nhảy lên giường đã bắt đầu hô to gọi nhỏ: "Ôi chao, sao vật này lại nhảy lên giường tiểu thư? Tiểu thư đừng sợ, nô tỳ sẽ đuổi nó đi ngay!"
"Đừng, đang êm đẹp, đuổi nó làm gì chứ?" Liễu Hàm Liên vội vàng lên tiếng bảo nha hoàn dừng lại, nàng cúi đầu nhìn xuống thì thấy chân trước bên trái của tiểu hồ ly bị thương, nhìn kỹ thêm xíu nữa, vết thương còn đang chảy máu.
Lòng Liễu Hàm Liên hơi căng thẳng, đột nhiên nàng nhớ tới tay Bồ Duệ Minh cũng bị mình đâm bị thương, có điều lúc ấy hắn chẳng bận tâm, không biết bây giờ đã băng bó hay chưa.
Nhớ tới Bồ Duệ Minh, nàng vô cùng áy náy, cho dù là nhìn vật nhớ người cũng tốt, nàng cũng không thể bỏ mặc tiểu hồ ly đang bị thương.
Nàng vốn cực kỳ thích các động vật nhỏ lông xù, tuy đã trải qua vô số lần bị động vật ghét bỏ, nàng vẫn không khống chế nổi tay mình, rụt rè đưa về phía nó, "Cưng bị thương, để ta giúp cưng được không?"
Tiểu hồ ly bất động ngồi tại chỗ, ánh mắt màu lam trong suốt như hồ sâu khiến người ta hồn xiêu phách lạc, lúc bàn tay nàng đưa tới, nó cũng không trốn, ngược lại còn dùng chóp mũi lạnh buốt cọ cọ lòng bàn tay Liễu Hàm Liên, thậm chí còn duỗi đầu lưỡi liến đầu ngón tay nàng một cái.
Liễu Hàm Liên mở to mắt ngơ ngác nhìn, bất ngờ được chào đón nàng vừa mừng vừa lo, nhất thời quên mất nói chuyện.
Không! Ngờ! Nó! Cho! Ta! Sờ!
Trải qua biết bao nhiêu lần thất vọng khiến Liễu Hàm Liên không tin nổi, tay nàng run run tiếp tục vươn về phía trước, sờ đầu tiểu hồ ly, không ngờ ngay sau đó, tiểu hồ ly bỗng híp mắt, nghiêng đầu thân mật cọ cọ vào lòng bàn tay nàng.
Ôi!
Liễu Hàm Liên kích động tột đỉnh, nếu không phải lo khiến bé cưng này hoảng sợ, nàng đã muốn ngửa đầu hét to vài tiếng, "Ta sờ được nó rồi!"
Tiểu hồ ly là động vật đầu tiên bằng lòng thân thiết với nàng, lòng yêu thích của Liễu Hàm Liên đối với nó lập tức bay lên, nàng vội sai nha hoàn đi lấy thuốc bôi trị ngoại thương đến, chuẩn bị đích thân bôi thuốc.
Thấy thế, nha hoàn lập tức ngăn cản nàng, "Loại chuyện này sao có thể để tiểu thư làm được? Để nô tỳ làm cho ạ!"
Nói xong nàng ta định ôm tiểu hồ ly lên, thế nhưng ai cũng không ngờ, tiểu hồ ly mới làm nũng với Liễu Hàm Liên ban nãy lại nhe nanh múa vuốt, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ nhẹ đầy uy hiếp, thái độ chỉ cần tới gần thêm chút nữa nó sẽ cắn đứt tay nha hoàn.
Nha hoàn lại càng hoảng sợ, vội vàng lùi về phía sau, "Ơ, bé con này còn rất hung dữ!"
"Được rồi, cứ để ta!" Liễu Hàm Liên cười lắc đầu, "Hiếm khi nó bằng lòng thân thiết với ta, ta cũng tình nguyện giúp nó, chỉ là ta chưa từng băng bó cho ai bao giờ, mong là không làm đau nó."
Nghe Liễu Hàm Liên sẽ tự tay băng bó, tiểu hồ ly không ầm ĩ nữa, nó ngoan ngoãn ngồi đó để nàng tuỳ ý xử lý vết thương, cái biểu cảm không hề sợ hãi đó, chẳng hiểu sao khiến nàng nhớ tới lúc Bồ Duệ Minh chảy máu, mặt hắn cũng không biến sắc tý nào, nghĩ thế nàng mím môi cười trộm.
Liễu Hàm Liên nhẹ nhàng lau sạch vết máu xung quanh miệng vết thương cho nó, sau đó cẩn thận từng li từng tí thoa thuốc mỡ lên, cuối cùng trước sự hướng dẫn của nha hoàn, nàng dùng vải bông sạch sẽ băng bó vết thương cho nó.
Sau khi xử lý vết thương xong, tiểu hồ ly vẫn ở bên cạnh Liễu Hàm Liên không chịu đi, đôi mắt to màu lam sâu hút khẽ híp lại, còn lười biếng ngáp một cái.
"Thời gian không còn sớm, tiểu thư
mau nghỉ ngơi đi ạ!"
Nha hoàn lại muốn ôm tiểu hồ ly đi, thế nhưng khó khăn lắm Liễu Hàm Liên mới gặp được động vật nhỏ thích gần gũi với nàng, nói sao nàng cũng không nỡ xa nó nhanh như vậy, huống chi lông hồ ly đen nhánh sáng bóng, mềm mại sạch sẽ, trên người cũng không có mùi hôi, giữ lại bên cạnh có gì không tốt?
Nàng đuổi nha hoàn đi, còn mình thì ôm tiểu hồ ly nằm xuống, thoả thích vuốt ve sống lưng nó, bề mặt lông mướt rượt, sờ tới sờ lui còn thoải mái hơn sờ tơ lụa, an ủi tâm hồn bị doạ chết khiếp của nàng không ít.
Ngày hôm nay trải qua quá nhiều sóng gió, Liễu Hàm Liên chẳng thể nào ngủ được, cho nên nàng vừa vuốt ve lông hồ ly vừa nói chuyện với nó: "Sao cưng bị thương vậy, có đau không? Ta nói cưng nghe nè, hôm nay ta cũng gặp người xấu, sau đó được một vị ân nhân cứu giúp. Khi ấy ta định đồng quy vô tận với đám thổ phỉ đó, không ngờ ân nhân đến kịp thời, nhưng mà ta lại quá lỗ mãng, hắn cứu ta, ta lại làm hắn bị thương."
Đột nhiên tiểu hồ ly ngẩng đầu, liếm liếm lên phần cổ trắng ngần của nàng, cảm giác nhồn nhột khiến Liễu Hàm Liên cười né tránh, "Đừng liếm, ngứa quá đi thôi!"
Song dường như tiểu hồ ly chơi đến nghiện, liếm cổ nàng chưa đủ, nó còn liếm đến cằm nàng, lần đầu được động vật nhỏ đối đãi nhiệt tình, Liễu Hàm Liên cười đến run rẩy cả người, nàng ôm tiểu hồ ly lăn qua lộn lại trên giường, ngay cả cổ áo ngủ cũng nới lỏng, lộ ra chiếc yếm đỏ tươi làm nổi bật da thịt trắng nõn nà trước ngực, nàng cũng chả thèm để ý.
Vì không cho tiểu hồ ly nghịch ngợm liếm tới liếm lui nữa, Liễu Hàm Liên giam nó trong lồng ngực, ôm rất chặt, cái đầu nhỏ xù lông bị vùi trong khe ngực mềm mại sâu hun hút, quả nhiên tiểu hồ ly đàng hoàng hẳn, không liếm nữa, chẳng qua là lông đuôi lại dựng đứng.
Nàng ôm tiểu hồ ly trò chuyện thêm một lát, rốt cuộc cơn buồn ngủ cũng kéo tới, nàng mơ mơ màng màng tiến vào mộng đẹp, tiểu hồ ly nằm trong lòng nàng, vẫn không nhúc nhích.
Không lâu sau đó, cửa sổ phòng ngủ bỗng lặng lẽ hé ra một khe hở, một con rắn màu xanh đậm to bằng miệng bát uốn lượn trườn vào.
Tiểu hồ ly đột nhiên ngẩng đầu khỏi ngực Liễu Hàm Liên, trong ánh mắt màu lam u tối, lóe lên ánh sáng nguy hiểm.
***************************************************
Tiểu kịch trường:
Tiểu hồ ly: Cho nàng mặt mũi, cho nàng sờ một cái!
Liễu Hàm Liên: Đáng yêu quá đi, ta muốn sờ mười cái!
"Đừng, đang êm đẹp, đuổi nó làm gì chứ?" Liễu Hàm Liên vội vàng lên tiếng bảo nha hoàn dừng lại, nàng cúi đầu nhìn xuống thì thấy chân trước bên trái của tiểu hồ ly bị thương, nhìn kỹ thêm xíu nữa, vết thương còn đang chảy máu.
Lòng Liễu Hàm Liên hơi căng thẳng, đột nhiên nàng nhớ tới tay Bồ Duệ Minh cũng bị mình đâm bị thương, có điều lúc ấy hắn chẳng bận tâm, không biết bây giờ đã băng bó hay chưa.
Nhớ tới Bồ Duệ Minh, nàng vô cùng áy náy, cho dù là nhìn vật nhớ người cũng tốt, nàng cũng không thể bỏ mặc tiểu hồ ly đang bị thương.
Nàng vốn cực kỳ thích các động vật nhỏ lông xù, tuy đã trải qua vô số lần bị động vật ghét bỏ, nàng vẫn không khống chế nổi tay mình, rụt rè đưa về phía nó, "Cưng bị thương, để ta giúp cưng được không?"
Tiểu hồ ly bất động ngồi tại chỗ, ánh mắt màu lam trong suốt như hồ sâu khiến người ta hồn xiêu phách lạc, lúc bàn tay nàng đưa tới, nó cũng không trốn, ngược lại còn dùng chóp mũi lạnh buốt cọ cọ lòng bàn tay Liễu Hàm Liên, thậm chí còn duỗi đầu lưỡi liến đầu ngón tay nàng một cái.
Liễu Hàm Liên mở to mắt ngơ ngác nhìn, bất ngờ được chào đón nàng vừa mừng vừa lo, nhất thời quên mất nói chuyện.
Không! Ngờ! Nó! Cho! Ta! Sờ!
Trải qua biết bao nhiêu lần thất vọng khiến Liễu Hàm Liên không tin nổi, tay nàng run run tiếp tục vươn về phía trước, sờ đầu tiểu hồ ly, không ngờ ngay sau đó, tiểu hồ ly bỗng híp mắt, nghiêng đầu thân mật cọ cọ vào lòng bàn tay nàng.
Ôi!
Liễu Hàm Liên kích động tột đỉnh, nếu không phải lo khiến bé cưng này hoảng sợ, nàng đã muốn ngửa đầu hét to vài tiếng, "Ta sờ được nó rồi!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiểu hồ ly là động vật đầu tiên bằng lòng thân thiết với nàng, lòng yêu thích của Liễu Hàm Liên đối với nó lập tức bay lên, nàng vội sai nha hoàn đi lấy thuốc bôi trị ngoại thương đến, chuẩn bị đích thân bôi thuốc.
Thấy thế, nha hoàn lập tức ngăn cản nàng, "Loại chuyện này sao có thể để tiểu thư làm được? Để nô tỳ làm cho ạ!"
Nói xong nàng ta định ôm tiểu hồ ly lên, thế nhưng ai cũng không ngờ, tiểu hồ ly mới làm nũng với Liễu Hàm Liên ban nãy lại nhe nanh múa vuốt, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ nhẹ đầy uy hiếp, thái độ chỉ cần tới gần thêm chút nữa nó sẽ cắn đứt tay nha hoàn.
Nha hoàn lại càng hoảng sợ, vội vàng lùi về phía sau, "Ơ, bé con này còn rất hung dữ!"
"Được rồi, cứ để ta!" Liễu Hàm Liên cười lắc đầu, "Hiếm khi nó bằng lòng thân thiết với ta, ta cũng tình nguyện giúp nó, chỉ là ta chưa từng băng bó cho ai bao giờ, mong là không làm đau nó."
Nghe Liễu Hàm Liên sẽ tự tay băng bó, tiểu hồ ly không ầm ĩ nữa, nó ngoan ngoãn ngồi đó để nàng tuỳ ý xử lý vết thương, cái biểu cảm không hề sợ hãi đó, chẳng hiểu sao khiến nàng nhớ tới lúc Bồ Duệ Minh chảy máu, mặt hắn cũng không biến sắc tý nào, nghĩ thế nàng mím môi cười trộm.
Liễu Hàm Liên nhẹ nhàng lau sạch vết máu xung quanh miệng vết thương cho nó, sau đó cẩn thận từng li từng tí thoa thuốc mỡ lên, cuối cùng trước sự hướng dẫn của nha hoàn, nàng dùng vải bông sạch sẽ băng bó vết thương cho nó.
Sau khi xử lý vết thương xong, tiểu hồ ly vẫn ở bên cạnh Liễu Hàm Liên không chịu đi, đôi mắt to màu lam sâu hút khẽ híp lại, còn lười biếng ngáp một cái.
"Thời gian không còn sớm, tiểu thư
mau nghỉ ngơi đi ạ!"
Nha hoàn lại muốn ôm tiểu hồ ly đi, thế nhưng khó khăn lắm Liễu Hàm Liên mới gặp được động vật nhỏ thích gần gũi với nàng, nói sao nàng cũng không nỡ xa nó nhanh như vậy, huống chi lông hồ ly đen nhánh sáng bóng, mềm mại sạch sẽ, trên người cũng không có mùi hôi, giữ lại bên cạnh có gì không tốt?
Nàng đuổi nha hoàn đi, còn mình thì ôm tiểu hồ ly nằm xuống, thoả thích vuốt ve sống lưng nó, bề mặt lông mướt rượt, sờ tới sờ lui còn thoải mái hơn sờ tơ lụa, an ủi tâm hồn bị doạ chết khiếp của nàng không ít.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngày hôm nay trải qua quá nhiều sóng gió, Liễu Hàm Liên chẳng thể nào ngủ được, cho nên nàng vừa vuốt ve lông hồ ly vừa nói chuyện với nó: "Sao cưng bị thương vậy, có đau không? Ta nói cưng nghe nè, hôm nay ta cũng gặp người xấu, sau đó được một vị ân nhân cứu giúp. Khi ấy ta định đồng quy vô tận với đám thổ phỉ đó, không ngờ ân nhân đến kịp thời, nhưng mà ta lại quá lỗ mãng, hắn cứu ta, ta lại làm hắn bị thương."
Đột nhiên tiểu hồ ly ngẩng đầu, liếm liếm lên phần cổ trắng ngần của nàng, cảm giác nhồn nhột khiến Liễu Hàm Liên cười né tránh, "Đừng liếm, ngứa quá đi thôi!"
Song dường như tiểu hồ ly chơi đến nghiện, liếm cổ nàng chưa đủ, nó còn liếm đến cằm nàng, lần đầu được động vật nhỏ đối đãi nhiệt tình, Liễu Hàm Liên cười đến run rẩy cả người, nàng ôm tiểu hồ ly lăn qua lộn lại trên giường, ngay cả cổ áo ngủ cũng nới lỏng, lộ ra chiếc yếm đỏ tươi làm nổi bật da thịt trắng nõn nà trước ngực, nàng cũng chả thèm để ý.
Vì không cho tiểu hồ ly nghịch ngợm liếm tới liếm lui nữa, Liễu Hàm Liên giam nó trong lồng ngực, ôm rất chặt, cái đầu nhỏ xù lông bị vùi trong khe ngực mềm mại sâu hun hút, quả nhiên tiểu hồ ly đàng hoàng hẳn, không liếm nữa, chẳng qua là lông đuôi lại dựng đứng.
Nàng ôm tiểu hồ ly trò chuyện thêm một lát, rốt cuộc cơn buồn ngủ cũng kéo tới, nàng mơ mơ màng màng tiến vào mộng đẹp, tiểu hồ ly nằm trong lòng nàng, vẫn không nhúc nhích.
Không lâu sau đó, cửa sổ phòng ngủ bỗng lặng lẽ hé ra một khe hở, một con rắn màu xanh đậm to bằng miệng bát uốn lượn trườn vào.
Tiểu hồ ly đột nhiên ngẩng đầu khỏi ngực Liễu Hàm Liên, trong ánh mắt màu lam u tối, lóe lên ánh sáng nguy hiểm.
***************************************************
Tiểu kịch trường:
Tiểu hồ ly: Cho nàng mặt mũi, cho nàng sờ một cái!
Liễu Hàm Liên: Đáng yêu quá đi, ta muốn sờ mười cái!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro