Phu Quân Là Đồ Đoạn Tụ

Vệ cô nương bây giờ là người đã có gia đình

Triển Thanh Ca

2024-07-03 13:55:52

Nghe nàng nói ra yêu cầu muốn thoái hôn, Tống phu nhân khoan thai bưng ly sứ nhỏ mạ vàng lên chậm rãi nhấp một ngụm, thậm chí không màng nhìn Vệ Lê: “Được.”

Tống Uyên lại nóng nảy: “Mẹ...”

Tống phu nhân ra hiệu chặn ngang lời gã, ngước mắt nhìn Vệ Lê đang đứng giữa sảnh bằng vẻ mặt phẫn nộ, nói tiếp: “Trả tiền lễ hỏi lại đây.”

Nghe vậy, Tống Uyên thở phào nhẹ nhõm. Cô nàng này đâu còn tiền, nếu không phải không một xu dính túi thì sao lại vào nhà họ ở trước khi thành hôn chứ, là vợ của gã chắc rồi.

Vệ Lê hơi ngạc nhiên, chợt thấy Tống phu nhân cầm bàn tính tính toán một cách thành thục, sau đó bà ta đắc ý nói: “Tổng cộng hai mươi vạn xâu. Xin hỏi Vệ cô nương, ngài lấy gì để trả đây?”

Phải rồi, chỉ với sức lực của mình nàng thì quả thật không tài nào thoát khỏi Tống gia một cách mau chóng được, nhưng nàng thật sự không thể ở lại đây thêm một ngày nào nữa; quy củ nghiêm khắc và cứng nhắc của Tống gia có thể sẽ làm nàng mới vừa hồi sinh lại tức chết nữa đấy.

Ai có thể cho nàng mượn trước nhiều tiền đây nhỉ?

Kiếp trước gia đình nàng lâm vào cảnh khốn khó, chẳng còn lại bao nhiêu bằng hữu. Hơn nữa, họ đều là những hạng người “Nê Bồ tát quá hà - tự thân nan bảo” (*).

(*) Ví về việc thật khó để tự bảo vệ, làm sao mà có thể bảo vệ người khác được.

Thế nhưng… Vệ Lê bỗng nhiên nhớ tới, cách đây một canh giờ, khi Tống Uyên đến nhà nàng cầu hôn thì Thẩm Ích cũng đến, hơn nữa sính lễ cũng không thua kém Tống gia.

Nhưng kiếp trước nàng đã làm gì nhỉ? Nàng mắng người ta một trận, còn ném chén trà đuổi người ta ra ngoài.

Thật sự rất buồn cười!

Biết rõ mình là đồng tính mà vẫn dám tới cầu hôn nàng, hẳn là do trưởng bối gây áp lực, hoặc không chịu nổi lời đàm tiếu trên phố, nên hắn muốn cưới nàng để ngụy trang chứ gì. Thậm chí, nàng còn mường tượng ra tình cảnh sau khi thành thân: Thẩm Ích sẽ không chạm vào nàng, đương nhiên sẽ không có hài tử, nếu vậy áp lực nối dõi tông đường từ gia tộc của Thẩm Ích sẽ ép nàng khổ không thể tả.

Tuy bây giờ nàng hơi nghèo nhưng trước đây nàng cũng là con nhà lành, sao có thể để bị ức hiếp vậy được!

Nghĩ lại, lúc này nàng sống lại quay về, chẳng phải đã mắng người ta, đánh người ta và dứt khoát trả lại sính lễ rồi sao.

Thấy Vệ Lê một mực không nói gì nhưng vẻ mặt lại rất đặc sắc, Tống Uyên cho rằng lời A nương đã làm nàng tủi thân. Đang định an ủi vài câu, gã thấy nàng nghiến răng như đã hạ quyết tâm. Nàng ngẩng đầu kiên quyết nói: “Được, ta trả!” Dứt lời, nàng chạy vội ra ngoài.

Phủ tướng quân mới vừa hoàn thành trông rất khí thế và uy nghiêm, nền cao rộng rãi, mái cong trùng điệp. Nhưng trong phủ lại khá vắng vẻ, ngoài mấy người hầu thô kệch ra thì chẳng thấy ai. Cách bài trí trong phòng khách khá cao sang, nhưng lại đơn giản và trang nhã, không dát vàng nạm ngọc màu mè quá mức như Tống gia. Khi Vệ Lê vừa bước vào, nàng lập tức được thị vệ thân cận của Thẩm Ích - Mặc Phong - dẫn vào ngay sau khi một gã sai vặt giữ cửa thông báo lại. Nếu ở Tống gia thì chuyện gì cũng phải thông báo qua ba lớp cửa, phải truyền qua báo lại năm sáu lần rồi khó khăn lắm mới có thể nói chuyện được với chủ quản.

Hai tay thầm xoắn lại trong tay áo, Vệ Lê đã chuẩn bị sẵn sàng sẽ bị mắng chửi xối xả một trận, đáp trả lại những lời nàng đã mắng hắn lúc trước.

Người ngồi trên ghế chủ vị lưng eo thẳng tắp, cơ vai và cánh tay làm căng phần áo tạo nên đường cong đẹp mắt, nhìn thôi đã biết đây là một tinh anh luyện võ. Hắn chậm rãi đặt chén trà xuống, nhìn bóng hồng nhỏ xinh đang căng thẳng đến mức co người lại, nghiêm túc nói: “Được.”

“Ừm, hả?” Trái lại, Vệ Lê sửng sốt. Nàng không nghe nhầm chứ? Dễ dàng đồng ý vậy sao? Không bị chế giễu và cười nhạo, dẫu biết nàng sẽ lấy số tiền đó đi trả cho Tống gia?

Nhưng nàng bỗng nhận ra Thẩm Ích đã hai mươi bốn tuổi, chưa bao giờ gần gũi với phái nữ, hôn sự còn bị trì hoãn. Năm nọ, có vị công chúa địch quốc từ ngàn dặm xa xôi theo đuổi hắn về tới đây, nhưng Thẩm Ích vẫn dám từ chối lời ban hôn của Thái hậu. Kể từ đó, tin đồn Thẩm Ích đồng tính ầm ĩ hơn hẳn. Hắn rất cần đính chính lại danh tiếng và, đáng thương thay, nàng đúng lúc đâm đầu vào - sự lựa chọn hoàn hảo cho một cuộc hôn nhân hình thức.



Kiếp trước nàng dại dột gửi gắm sai người nên không còn ý định sẽ tìm một người yêu mình chân thành và cùng nhau bạc đầu giai lão nữa, thành thân với hắn, cũng tốt. Sau khi mọi sự xong xuôi, nàng sẽ không xen vào chuyện riêng của hắn, thậm chí có thể bao che giúp hắn, coi như là trả lại ơn nghĩa kiếp trước hắn đã an táng nàng. Có lẽ hắn sẽ không lấy về một đống thiếp thất gây ấm ức cho nàng đâu.

Nghĩ rõ điểm này, Vệ Lê khá đắc ý, bèn ngẩng đầu nói: “Cảm ơn huynh. Nhưng huynh yên tâm, tiền này xem như ta mượn huynh. Ta không có hồi môn, huynh cũng không cần trao sính lễ cho ta, chúng ta ghi nợ đi. Sau này ta kiếm đủ tiền, nhất định sẽ trả lại cho huynh!”

Vệ Lê vốn muốn xoa dịu bầu không khí, nhưng thấy trong đôi mắt phượng của hắn dần dần nhuốm màu u ám. Hắn gằn giọng hỏi: “Trả cho ta? Vậy nàng tính kiếm tiền trả thế nào?”

Vệ Lê tự tin cao giọng: “Tiền nhuận bút!”

***

Sáng hôm sau, Vệ Lê ném xấp ngân phiếu trước mặt mẹ con Tống gia, rồi quay lưng rời đi không chút vướng bận.

Tống Uyên lập tức luống cuống, cau mày đến gần mẫu thân: “Mẹ, chúng ta phải làm sao đây? Lê Nhi, nàng ấy thật sự từ hôn rồi.”

Ngón tay Tống phu nhân run lên bần bật vì tức giận. Bà ta chống tay lên bàn, đứng dậy và chỉ vào cửa quát: “Nó, nó muốn tạo phản sao? Dám làm mất mặt Tống gia ta, ngươi chờ đó cho ta!”

Ra khỏi cổng lớn Tống gia, khi Vệ Lê đang vừa ngâm nga vừa đi qua hẻm nhỏ về thẳng nhà mình, thì bất thình lình bị người ta bịt miệng rồi kéo vào một ngõ nhỏ.

Năm sáu gã cao to bịt mặt bắt lấy nàng. Tim Vệ Lê đập thình thịch, nhưng nàng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh và hỏi với giọng run run: “Các ngươi là ai, muốn làm gì?”

Gã áo đen cầm đầu bước lên, cười gằn: “Trước tiên cô nương nên suy nghĩ xem mình đã làm gì. Hừ, hôn ước nói từ là từ thế à, để mặt mũi Tống gia ở đâu?”

Vệ Lê bị bao phủ trong một mảng tối lớn không thấy được ánh mặt trời, dù vậy vẫn khinh thường đáp trả: “Chẳng phải người của Tống gia cũng làm những chuyện ô nhục thế này không thèm giấu giếm sao. Nhưng nếu đã thế thì các ngươi còn che mặt làm gì?”

“Bớt nói nhảm đi! Theo chúng ta về Tống gia.”

Vệ Lê lùi lại, kiên quyết: “Nếu Tống gia yêu quý mặt mũi đến vậy, các ngươi không sợ chuyện hôm nay lan truyền ra ngoài sẽ khiến Tống gia càng mất mặt hơn sao?”

Những người kia liếc mắt nhìn nhau. Gã áo đen bước thẳng tới tóm lấy bả vai nàng, quát: “Bọn này chỉ cần bắt ngươi về, muốn gì thì ngươi tự lý luận với Tống phu nhân đi!”

Vệ Lê vùng vẫy không thoát được, chân giậm mạnh xuống khiến gã kia bị đau buộc phải thả lỏng lực tay. Vệ Lê xoay người bỏ chạy, chợt đâm thẳng vào lồng ngực của một người khác.

Thân hình cao lớn cường tráng cùng với lồng ngực nở nang, Vệ Lê thầm nghĩ: Thôi rồi, lần này dê vào miệng cọp rồi. Nàng sợ hãi run rẩy ngẩng đầu lên, lại là Thẩm Ích, hắn đang mỉm cười im lặng nhìn nàng.

Vệ Lê cảm nhận được lực ở eo, rồi nhẹ nhàng được kéo ra sau lưng Thẩm Ích.

Thẩm Ích mặc trường bào màu xanh lam, ngoại trừ thắt lưng có hoa văn hình mây thì trên người không có phụ kiện nào. Thấy hắn ăn mặc xuề xoà, mấy gã nọ khinh thường ra mặt. Gã áo đen muốn vòng qua hắn bắt Vệ Lê, chỉ nghe “rắc rắc”, cổ tay đang dồn sức của gã trở nên dặt dẹo và bị cản giữa chừng.

Gã áo đen đau đớn nhe răng, đôi mắt hung ác hơi đỏ lên, đang định chửi bậy thì một cái lệnh bài áp sát mặt gã.

Trong phút chốc, mấy người kia không phản ứng kịp, chỉ nhìn chằm chằm vào lệnh bài. Họ không biết chữ, nhưng nhận ra hình mây tô điểm trên đó là hoa văn được nhiều thế hệ Hoàng gia dùng để ngợi khen những người có công trạng cao. Tuy nhiên sau khi tân hoàng lên ngôi, lệnh bài kia chỉ được thưởng cho một người.

Ngay sau đó đó, họ ầm ầm quỳ xuống hô to: “Xin đại tướng quân tha mạng!”



Vệ Lê nấp sau lưng hắn, càng thấy mình hết sức nhỏ bé, kiễng chân mới chỉ đến vai hắn. Đưa mắt lướt qua vai hắn, trông thấy sườn mặt tinh tế của hắn, nàng nghĩ thầm người này ở biên cương đầy bão cát nhiều năm mà làn da vẫn trắng ngần nhẵn mịn, thật sự khiến cho cô nương cũng phải ghen tỵ.

Đang mải nhìn, nàng nghe hắn gằn giọng: “Vệ cô nương bây giờ đã là người có chồng, nếu Tống gia không hài lòng về chuyện từ hôn, muốn thể diện thì cứ đến phủ tướng quân tìm ta.”

Nhóm người dưới đất vội vàng phụ họa: “À dạ dạ dạ.”

Thẩm Ích đi về phía gã áo đen bị trật khớp cổ tay, khẽ cúi xuống nói: “Chuyển nguyên vẹn lời ta vừa nói cho Tống gia thì ta sẽ nối khớp lại cho ngươi.”

Vệ Lê ló đầu nhỏ ra từ bên cạnh hắn, thấy người kia hoảng sợ run lẩy bẩy, nàng đắc ý khẽ nghịch tóc.

Gã áo đen đâu dám trái lời, vội vàng đồng ý. Gã quỳ bước tới, trơ mắt nhìn Thẩm Ích tìm đúng vị trí, nhẹ nhàng nâng lên, sau đó cổ tay không còn đau nữa.

Gã đang định rút về thì cổ tay lại bị nắm chặt, chân mềm nhũn, quỳ không được mà đứng cũng không xong.

“Những gì ta vừa nói, nhất định phải chuyển đấy.” Thẩm Ích nhắc lại một cách nghiêm túc hơn.

Gã áo đen hớt hải gật đầu như gà con mổ thóc, một mạch khom người lùi lại rồi chạy biến đi.

Sau lưng, tiếng vỗ tay hùng hậu mạnh mẽ vang lên. Hai người đồng thời quay đầu lại. Một nam tử, với nụ cười trên môi, đang phóng khoáng xoè quạt và đi tới chỗ hai người.

“Tướng quân thật tài giỏi! Chỉ có điều, tại hạ hiếm khi thấy tướng quân lấy thân phận áp bức người khác đấy, bộ dạng hống hách này thực sự khiến Tạ mỗ phải mở rộng tầm mắt.”

Tuy biết hắn nhạo báng nhưng Thẩm Ích cũng không nhiều lời, chắp tay ôm quyền nói: “Tử Chương huynh, nhiều ngày không gặp, tới hôm Bách Hoa yến nhất định phải uống với nhau một chén.”

Người này là Binh bộ Thượng thư Tạ Ngọc, người cũng như tên, mặt như quan ngọc. Y nheo mắt nhìn Vệ Lê đứng bên cạnh Thẩm Ích, gấp quạt lại, chợt vỡ lẽ: “À, anh hùng cứu mỹ nhân, nên thế, nên thế!” Dứt lời, y cười tủm tỉm nhìn Thẩm Ích.

Thẩm Ích bật cười: “Tử Chương huynh nói đùa rồi.”

“Thôi, ta không quấy rầy hai vị nữa.” Tạ Ngọc đi ngang qua bên cạnh Thẩm Ích, ghé sát tai hắn: “Trước tiên phải vỗ về tiểu kiều nương của huynh đi.”

Thẩm Ích rất muốn đấm y, nhưng Tạ Ngọc nhanh chóng né ra và cười cợt bước đi. Thẩm Ích bất đắc dĩ lắc đầu, quay lại chợt thấy ai đó đang co người ngồi xổm ở góc tường và sững sờ cầm hai nửa chiếc lược gãy.

Vệ Lê có đôi mắt hạnh, khuôn miệng nhỏ và gương mặt trứng ngỗng, dưới khoé mắt có một nốt ruồi chu sa càng làm tăng thêm nét quyến rũ. Thuở bé, nàng khăng khăng muốn vào đoàn kịch, thậm chí lão sư phụ từng nói đùa: “Nếu cô nương hoá trang, tướng mạo này có thể sẽ gây rắc rối đấy.” Vì vậy, nàng đành phải làm tiểu sinh, cải nam trang nghịch ngợm biểu diễn ở nhà người hoặc trên hội tận mấy lần.

Sau đó gia cảnh sa sút, nàng không còn lên sân khấu nữa.

Thế nhưng, mỗi lần soi mình trong gương, nàng luôn vò đầu than thở.

Tuy tóc đen bóng nhưng vừa dày vừa cứng, còn hơi xoăn tự nhiên, đặc biệt là tóc mới mọc trước trán đang buông thả tung bay theo gió, kết hợp với vừa nãy nàng giãy giụa thoát khỏi những người kia khiến mái tóc dài hơi rối, trông như bờm sư tử nhỏ.

Một mùi hương dễ chịu và man mát len lỏi vào mũi. Vệ Lê ngước nhìn, bỗng thấy một cây lược gỗ tinh xảo được đưa đến trước mặt nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Phu Quân Là Đồ Đoạn Tụ

Số ký tự: 0