Chương 12
Ô Kỳ
2024-07-11 11:40:09
12.
Tên khốn kiếp Tiêu Diễn vẫn đáng ghét như trước.
Ta nhìn chằm chằm vào nửa khuôn mặt dưới của hắn, nghiến chặt răng cắn nát môi hắn để trút giận.
Cùng một vị trí, ta đã cắn hắn hai lần!
Hắn nhíu chặt mày, cúi đầu im lặng, mãi đến khi ta mở miệng hắn ra mới thè lưỡi ra liếm sạch máu trên khóe môi.
"Trút giận xong chưa? Trút giận xong thì ta sẽ thu hồi bức thư này!"
Không biết từ lúc nào, bức thư ta đang nắm chặt trong tay cùng với thư hòa li đã nằm trong tay hắn.
"Ngươi đã đọc hết rồi chứ! Trong đó cũng nêu rõ là sau khi ta chết, thư hòa li mới có hiệu lực."
"Nhưng bây giờ ta vẫn còn sống sờ sờ. Vậy thì những gì viết trong đó đều không tính."
Tiêu Diễn thay đổi sắc mặt nhanh hơn lật sách, hắn xé nát bức thư ngay trước mặt ta.
"Có hiệu lực hay không là do ngươi quyết định sao?" Ta tức giận, lên gối vào giữa hai chân của hắn.
Hắn né tránh đầu gối của ta, ta nhân cơ hội nhảy xuống bàn.
"Chi Chi, không được nghịch ngợm! Đá hỏng rồi thì ai giúp ngươi sinh con?"
"Ngươi đừng có mà vô liêm sỉ."
Tiêu Diễn còn đáng ghét hơn cả trước khi mất trí nhớ.
Hắn buông tay, ra vẻ lưu manh như trước: "Trước mặt ngươi, ta cần gì liêm sỉ."
Ta không để ý đến hắn, vào phòng trong thu dọn đồ đạc, còn hắn thì ngồi yên ngoài phòng uống trà.
"Lại bỏ nhà ra đi sao?"
Thấy ta ra khỏi phòng, hắn khẽ cười: "Ngươi cầm đồ đạc, sao còn ôm theo một cái rương gỗ? Đựng vàng bạc trang sức à?"
Hắn liếc xéo cái rương gỗ nhỏ ta đang ôm: "Để bổn Vương xem thử, nếu không đủ thì sẽ cho ngươi thêm vài thứ."
Tiêu Diễn là tên khốn kiếp.
"Tên họ Tiêu tên Diễn này, thư hòa li mà ngươi muốn trình lên Bệ hạ đã khắc sâu trong đầu ta, ở chỗ ta không có chuyện không có hiệu lực."
Ta đặt cái rương gỗ cái “rầm” trước mặt hắn: "Đừng tưởng chỉ có ngươi mới biết viết thư hòa li, cả một rương này đều do ta viết, tặng hết cho ngươi! Rảnh thì ký tên, không rảnh cũng không sao..."
Nhìn khuôn mặt lạnh lùng u ám của hắn, lòng ta sung sướng vô cùng, đưa tay lấy ra hai tờ: "Sau này, ta sẽ ngày ngày luyện chữ viết của ngươi, cố gắng sớm ngày đích thân ký lên hai chữ 'Tiêu Diễn' hộ ngươi."
Ta cười tươi tạm biệt hắn, nói rằng sau khi hòa li ta sẽ tái giá.
Tiêu Diễn đột nhiên đứng dậy, phất tay áo lên, hất cả một rương thư hòa li xuống đất.
Hắn cười chế nhạo, toàn thân tỏa ra hơi thở tàn bạo khát máu khiến người ta rùng mình.
Tiêu Diễn cười, vuốt ve chiếc trâm ngọc xanh trên mái tóc ta, đôi mắt đỏ hoe khàn giọng nói:
"Vậy thì sau khi ngươi thành hôn nhớ mời ta đến dự, ta sẽ lấy mạng mình để chúc mừng ngươi, được chứ?"
Tiêu Diễn như phát điên khiêng ta lên, đè ta xuống giường vừa hôn vừa cắn.
Ta dùng sức đấm hắn mấy lần mới thoát ra được rồi chạy ra khỏi phòng.
Ta tóc tai bù xù, thậm chí không thèm thắt đai lưng, kéo Ngọa Tuyết về Ngu phủ.
Tên khốn kiếp Tiêu Diễn vẫn đáng ghét như trước.
Ta nhìn chằm chằm vào nửa khuôn mặt dưới của hắn, nghiến chặt răng cắn nát môi hắn để trút giận.
Cùng một vị trí, ta đã cắn hắn hai lần!
Hắn nhíu chặt mày, cúi đầu im lặng, mãi đến khi ta mở miệng hắn ra mới thè lưỡi ra liếm sạch máu trên khóe môi.
"Trút giận xong chưa? Trút giận xong thì ta sẽ thu hồi bức thư này!"
Không biết từ lúc nào, bức thư ta đang nắm chặt trong tay cùng với thư hòa li đã nằm trong tay hắn.
"Ngươi đã đọc hết rồi chứ! Trong đó cũng nêu rõ là sau khi ta chết, thư hòa li mới có hiệu lực."
"Nhưng bây giờ ta vẫn còn sống sờ sờ. Vậy thì những gì viết trong đó đều không tính."
Tiêu Diễn thay đổi sắc mặt nhanh hơn lật sách, hắn xé nát bức thư ngay trước mặt ta.
"Có hiệu lực hay không là do ngươi quyết định sao?" Ta tức giận, lên gối vào giữa hai chân của hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn né tránh đầu gối của ta, ta nhân cơ hội nhảy xuống bàn.
"Chi Chi, không được nghịch ngợm! Đá hỏng rồi thì ai giúp ngươi sinh con?"
"Ngươi đừng có mà vô liêm sỉ."
Tiêu Diễn còn đáng ghét hơn cả trước khi mất trí nhớ.
Hắn buông tay, ra vẻ lưu manh như trước: "Trước mặt ngươi, ta cần gì liêm sỉ."
Ta không để ý đến hắn, vào phòng trong thu dọn đồ đạc, còn hắn thì ngồi yên ngoài phòng uống trà.
"Lại bỏ nhà ra đi sao?"
Thấy ta ra khỏi phòng, hắn khẽ cười: "Ngươi cầm đồ đạc, sao còn ôm theo một cái rương gỗ? Đựng vàng bạc trang sức à?"
Hắn liếc xéo cái rương gỗ nhỏ ta đang ôm: "Để bổn Vương xem thử, nếu không đủ thì sẽ cho ngươi thêm vài thứ."
Tiêu Diễn là tên khốn kiếp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tên họ Tiêu tên Diễn này, thư hòa li mà ngươi muốn trình lên Bệ hạ đã khắc sâu trong đầu ta, ở chỗ ta không có chuyện không có hiệu lực."
Ta đặt cái rương gỗ cái “rầm” trước mặt hắn: "Đừng tưởng chỉ có ngươi mới biết viết thư hòa li, cả một rương này đều do ta viết, tặng hết cho ngươi! Rảnh thì ký tên, không rảnh cũng không sao..."
Nhìn khuôn mặt lạnh lùng u ám của hắn, lòng ta sung sướng vô cùng, đưa tay lấy ra hai tờ: "Sau này, ta sẽ ngày ngày luyện chữ viết của ngươi, cố gắng sớm ngày đích thân ký lên hai chữ 'Tiêu Diễn' hộ ngươi."
Ta cười tươi tạm biệt hắn, nói rằng sau khi hòa li ta sẽ tái giá.
Tiêu Diễn đột nhiên đứng dậy, phất tay áo lên, hất cả một rương thư hòa li xuống đất.
Hắn cười chế nhạo, toàn thân tỏa ra hơi thở tàn bạo khát máu khiến người ta rùng mình.
Tiêu Diễn cười, vuốt ve chiếc trâm ngọc xanh trên mái tóc ta, đôi mắt đỏ hoe khàn giọng nói:
"Vậy thì sau khi ngươi thành hôn nhớ mời ta đến dự, ta sẽ lấy mạng mình để chúc mừng ngươi, được chứ?"
Tiêu Diễn như phát điên khiêng ta lên, đè ta xuống giường vừa hôn vừa cắn.
Ta dùng sức đấm hắn mấy lần mới thoát ra được rồi chạy ra khỏi phòng.
Ta tóc tai bù xù, thậm chí không thèm thắt đai lưng, kéo Ngọa Tuyết về Ngu phủ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro