Chương 3
Ô Kỳ
2024-07-11 11:40:09
3.
Ta vốn nghĩ lần này Tiêu Diễn nam chinh trở về cũng sẽ giống như trước kia, không có việc gì làm liền chạy tới chỗ ta kiếm chuyện.
Ta đã chuẩn bị xong thư hòa ly, vốn tính làm hạ lễ tặng hắn chiến thắng trở về.
Ngay cả lời chúc mừng nói thế nào ta cũng nghĩ kỹ rồi. Ta thật muốn cười sảng khoái mà chúc phúc cho hắn cùng người trong mộng Tô Nguyệt Khê về chung một nhà, bách niên giai lão, nhiều con nhiều cháu,....
Nhưng, lần này nam chinh trở về, tên khốn Tiêu Diễn lại nằm im phải cho người khiêng về phủ.
Chung Ly Tiêu nói Tiêu Diễn lúc đi đánh trận đã trúng phải Tình Ti Cổ của Nam Vực.
Tuy đường hồi kinh có y sư túc trực, giải được gần hết cổ độc trong người hắn, thế nhưng thời gian trúng độc quá lâu nên vẫn còn độc hỗn tạp trong cơ thể.
Chung Ly Tiêu bóp ngón tay, đỏ mặt nói trong ba ngày phải cần giúp Tiêu Diễn tiết ra nguyên tinh vẩn độc, cho đến khi hết hoàn toàn thì hắn mới có thể tỉnh lại.
Nếu không phải ta âm thầm đọc nhiều thoại bản gió trăng thì ta có lẽ sẽ không hiểu được vì sao Chung Ly Tiêu lại đỏ mặt ngượng ngùng khi chẩn bệnh như vậy.
Ta nhớ lại lúc trước, Tiêu Diễn phát hiện ta giấu thoại bản ở dưới đệm nằm, hắn quay lưng liền phất tay áo mắng ta là nữ nhân thô tục nhất kinh thành. Lúc ấy, ta thật sự rất tức giận, cho nên lần này ta không muốn vươn tay giúp đỡ hắn.
Tô Nguyệt Khê chẳng phải là người trong mộng của hắn hay sao?
Có giải độc thì kêu Tô Nguyệt Khê đến mà giúp hắn giải nha…
Ta thở dài một hơi. Ta hiểu đây chẳng qua chỉ là ý nghĩ trong lúc tức giận của ta mà thôi.
Muốn tìm Tô Nguyệt Khê thì cũng phải chờ sau khi ta và Tiêu Diễn hòa ly, nếu không chuyện này truyền ra ngoài thì nữ nhi mỗi nhà đều mất mặt.
“Tục….Hảo…..Tục….”
Ta đang suy nghĩ, bên tai lại liên tục vang lên tiếng Tiêu Diễn mơ màng lẩm bẩm.
Hắn đang gọi “Tô… Nguyệt… Tô”?
Tô cái đầu hắn!!
Tức chết mất, Ngu Lệnh Chi ta tốt xấu gì cũng là Đoan Vương Phi hắn mang kiệu tới rước vào trong phủ. Hắn tỏ vẻ si tình như này, là cố ý trồng si cho ta xem hay sao?
Quả đúng như lời Chung Ly Tiêu nói, người trúng Tình Ti Cổ trong lúc hôn mê sâu sẽ rơi vào giấc mộng, mà trong giấc mộng đó sẽ xuất hiện cảnh xuân kiều diễm hắn hằng mong ước từ tận đáy lòng.
Ta bỗng nhiên tức giận vô cùng, liền duỗi tay đấm hắn một cái.
Vậy mà không ngờ rằng một cái đấm nhẹ nhàng này thế mà khiến hắn hộc máu…
Làm ta sợ tới mức nhảy dựng đứng lên.
Không phải trong vòng ba ngày chỉ cần khiến hắn tiết ra nguyên tinh vẩn độc thì sẽ không có việc gì hay sao?
Lúc này mới ngày thứ nhất thôi, mà Tiêu Diễn liền… liền không chịu đựng được cú đánh như thế?
Ta vốn nghĩ lần này Tiêu Diễn nam chinh trở về cũng sẽ giống như trước kia, không có việc gì làm liền chạy tới chỗ ta kiếm chuyện.
Ta đã chuẩn bị xong thư hòa ly, vốn tính làm hạ lễ tặng hắn chiến thắng trở về.
Ngay cả lời chúc mừng nói thế nào ta cũng nghĩ kỹ rồi. Ta thật muốn cười sảng khoái mà chúc phúc cho hắn cùng người trong mộng Tô Nguyệt Khê về chung một nhà, bách niên giai lão, nhiều con nhiều cháu,....
Nhưng, lần này nam chinh trở về, tên khốn Tiêu Diễn lại nằm im phải cho người khiêng về phủ.
Chung Ly Tiêu nói Tiêu Diễn lúc đi đánh trận đã trúng phải Tình Ti Cổ của Nam Vực.
Tuy đường hồi kinh có y sư túc trực, giải được gần hết cổ độc trong người hắn, thế nhưng thời gian trúng độc quá lâu nên vẫn còn độc hỗn tạp trong cơ thể.
Chung Ly Tiêu bóp ngón tay, đỏ mặt nói trong ba ngày phải cần giúp Tiêu Diễn tiết ra nguyên tinh vẩn độc, cho đến khi hết hoàn toàn thì hắn mới có thể tỉnh lại.
Nếu không phải ta âm thầm đọc nhiều thoại bản gió trăng thì ta có lẽ sẽ không hiểu được vì sao Chung Ly Tiêu lại đỏ mặt ngượng ngùng khi chẩn bệnh như vậy.
Ta nhớ lại lúc trước, Tiêu Diễn phát hiện ta giấu thoại bản ở dưới đệm nằm, hắn quay lưng liền phất tay áo mắng ta là nữ nhân thô tục nhất kinh thành. Lúc ấy, ta thật sự rất tức giận, cho nên lần này ta không muốn vươn tay giúp đỡ hắn.
Tô Nguyệt Khê chẳng phải là người trong mộng của hắn hay sao?
Có giải độc thì kêu Tô Nguyệt Khê đến mà giúp hắn giải nha…
Ta thở dài một hơi. Ta hiểu đây chẳng qua chỉ là ý nghĩ trong lúc tức giận của ta mà thôi.
Muốn tìm Tô Nguyệt Khê thì cũng phải chờ sau khi ta và Tiêu Diễn hòa ly, nếu không chuyện này truyền ra ngoài thì nữ nhi mỗi nhà đều mất mặt.
“Tục….Hảo…..Tục….”
Ta đang suy nghĩ, bên tai lại liên tục vang lên tiếng Tiêu Diễn mơ màng lẩm bẩm.
Hắn đang gọi “Tô… Nguyệt… Tô”?
Tô cái đầu hắn!!
Tức chết mất, Ngu Lệnh Chi ta tốt xấu gì cũng là Đoan Vương Phi hắn mang kiệu tới rước vào trong phủ. Hắn tỏ vẻ si tình như này, là cố ý trồng si cho ta xem hay sao?
Quả đúng như lời Chung Ly Tiêu nói, người trúng Tình Ti Cổ trong lúc hôn mê sâu sẽ rơi vào giấc mộng, mà trong giấc mộng đó sẽ xuất hiện cảnh xuân kiều diễm hắn hằng mong ước từ tận đáy lòng.
Ta bỗng nhiên tức giận vô cùng, liền duỗi tay đấm hắn một cái.
Vậy mà không ngờ rằng một cái đấm nhẹ nhàng này thế mà khiến hắn hộc máu…
Làm ta sợ tới mức nhảy dựng đứng lên.
Không phải trong vòng ba ngày chỉ cần khiến hắn tiết ra nguyên tinh vẩn độc thì sẽ không có việc gì hay sao?
Lúc này mới ngày thứ nhất thôi, mà Tiêu Diễn liền… liền không chịu đựng được cú đánh như thế?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro