Chương 6
Ô Kỳ
2024-07-11 11:40:09
6.
Ta lớn hơn Tô Nguyệt Khê hai tuổi. Ta không thích nàng ta.
Trên học đường, nàng ta thích nói đi nói lại câu nói kia: “Một đời, một kiếp, một đôi người.” Nàng còn nói đanh chet nàng cũng không muốn chung phu quân với người khác.
Nhưng sau khi ta cùng Tiêu Diễn thành thân, nàng ta lại luôn luôn tâm niệm được tiến vào Đoan Vương phủ.
Nàng ta còn nhiều lần để lộ ý tứ trước mặt Hoàng hậu, nói dù phải cúi đầu khom lưng ở Đoan Vương phủ thì nàng ta cũng nguyện ý.
Tiêu Diễn không phải do hoàng hậu sở sinh. Mẹ đẻ hắn vốn là y nữ (thị nữ thạo việc y thuốc) bên người Tháu Hậu. Lúc hắn năm tuổi, mẫu phi hắn liền bệnh mất, sau đó hoàng thượng mới giao hắn cho Hoàng hậu nuôi nấng.
Nếu phụ thân ta không phải Hộ bộ Thượng thư, tiểu cữu ta không phải Uy Viễn Đại tướng quân trấn thủ hoàng thành, thì phỏng chừng ngay cả nhìn, Hoàng hậu cũng lười nhìn đến ta.
Mà sau khi ta gả cho Tiêu Diễn, các đại thần trong triều đều mặc định xem như phụ thân cùng tiểu cữu ta đều đứng về phe cánh của Thái tử.
Thân là mẹ đẻ của Thái tử, điều Hoàng hậu tâm niệm nhất là thay Thái tử mượn sức các thế lực, giúp hắn thượng vị hết thảy đều trôi chảy thuận lợi.
Mà Tô Thái phó có hai nữ nhi. Tô Vân Thanh đã là Thái tử phi, hoàng hậu liền không muốn Tô Nguyệt Khê lại gả cho hoàng tử khác, tạo nguy cơ phân cách việc Tô Thái phó cầm đầu một nhóm quyền thần ủng hộ Thái tử.
Tiêu Diễn là do bà ta nuôi lớn, bà ta không có công lao cũng có khổ lao. Bà ta tin chắc rằng chỉ vì điều đó, Tiêu Diễn cũng sẽ đứng cùng phe với Thái tử.
Đúng là một phụ nhân đần độn, chẳng trách lại sinh ra Thái tử vô dụng như vậy.
Hoàng hậu tìm ta nói chuyện của Tô Nguyệt Khê, ta liền trực tiếp đem mớ hỗn độn này vứt cho Tiêu Diễn.
Ta không muốn sống chung với Tô Nguyệt Khê dưới một mái hiên.
Nếu Tiêu Diễn đón Tô Nguyệt Khê vào phủ, ta sẽ tìm cơ hội náo loạn một trận ra trò với hắn, sau đó liền đúng lý hợp tình mà hòa li.
Sau khi hòa li, ta sẽ giả bệnh không dậy nổi. Sau đó nữa là phụ thân nổi tiếng thương con gái như mạng kia của ta có thể sẽ từ quan đưa ta về Giang Nam dưỡng bệnh cả đời.
Có trời mới biết, phụ thân ta trước kia ba lần muốn từ quan đều không được.
Cuối cùng, hoàng thượng muốn gả ta cho con trai của lão, muốn dùng chuyện hôn sự này trói chặt cả nhà chúng ta.
Ai ngờ, đối với chuyện của Tô Nguyệt Khê, Tiêu Diễn lại hết sức khảng khái mà nói với Hoàng hậu: “Loạn lạc chưa bình định, đâu có nhà để về!”
Ta:??
Hóa ra cả ta với phủ đệ hợp lại cũng không được xem là nhà!!
“Trước mắt nhi thần chỉ muốn thay Thái tử hoàng huynh bình định chiến loạn bốn phương, nhi thần không muốn làm chậm trễ Tô cô nương! Với thân vận và tài văn chương bậc này, sao có thể để nàng hạ mình làm thiếp cho người được?”
Người trong mộng nha, hắn coi như thần như thánh mà cung phụng. Đâu có như ta, là người mà hắn có thể tùy ý trì hoãn cả đời.
Bây giờ, loạn Nam Vực đã dẹp, quanh Đại Ninh Quốc cũng thái bình không chiến sự. Vậy thì chuyện Tô Nguyệt Khê khổ cực chờ đợi hắn cũng nên đến hồi kết rồi đúng không?
“Tô cô nương, ngài lỗ mãng xông vào phòng ngủ của Vương gia, Vương phi như vậy là không được đâu.”
Ngọa Tuyết lên tiếng ngăn nàng ta lại.
Nghe được hai chữ “Vương phi”, bàn tay đang bóp chặt hai tay ta của Tiêu Diễn có chút thả lỏng.
Dù sao thì bây giờ ta chỉ mặc một kiện trung y mỏng, tên ngốc cũng có thể nghĩ ra được.
“Vương phi?”
Tô Nguyệt Khê cứ như đang lo lắng cho Tiêu Diễn, trong giọng nói gấp gáp nghe đã bắt đầu có chút nức nở.
“Đoan Vương điện hạ bị trọng thương như vậy, thân là Đoan Vương phi, tiểu thư nhà ngươi, Ngu Lệnh Chi nàng ta đâu?”
Ngọa Tuyết tuy ngốc chút, nhưng cũng không tiếp bộ dạng làm bộ làm tịch này của Tô Nguyệt Khê.
“Cho dù tiểu thư nhà ta ở nơi nào, thì Tô cô nương cũng không thể vào trong. Như vậy không hợp quy củ.”
“Quy củ cái gì, từ nhỏ đến lớn, Ngu Lệnh Chi có bao giờ từng tuân thủ quy củ?”
“Tô cô nương! Mọi người đều nói ngài dịu dàng hiền lương, sao lại không hiểu lễ nghĩa không được vào phòng ngủ của người khác?”
Ngoạ Tuyết ngây ngốc cắn chặt “quy củ lễ nghĩa” để ngăn Tô Nguyệt Khê lại, không mảy may có chút ý định nhường nhịn.
Tiêu Diễn nhíu mày, ghé sát vào tai ta hỏi nhỏ: “Ngươi là Ngu Lệnh Chi? Vương phi của bổn vương?”
Ta chớp mắt gật đầu.
Đột nhiên, bang~
Tiếng bàn tay vỗ thịt vang vọng khắp phòng ngủ
Ta lớn hơn Tô Nguyệt Khê hai tuổi. Ta không thích nàng ta.
Trên học đường, nàng ta thích nói đi nói lại câu nói kia: “Một đời, một kiếp, một đôi người.” Nàng còn nói đanh chet nàng cũng không muốn chung phu quân với người khác.
Nhưng sau khi ta cùng Tiêu Diễn thành thân, nàng ta lại luôn luôn tâm niệm được tiến vào Đoan Vương phủ.
Nàng ta còn nhiều lần để lộ ý tứ trước mặt Hoàng hậu, nói dù phải cúi đầu khom lưng ở Đoan Vương phủ thì nàng ta cũng nguyện ý.
Tiêu Diễn không phải do hoàng hậu sở sinh. Mẹ đẻ hắn vốn là y nữ (thị nữ thạo việc y thuốc) bên người Tháu Hậu. Lúc hắn năm tuổi, mẫu phi hắn liền bệnh mất, sau đó hoàng thượng mới giao hắn cho Hoàng hậu nuôi nấng.
Nếu phụ thân ta không phải Hộ bộ Thượng thư, tiểu cữu ta không phải Uy Viễn Đại tướng quân trấn thủ hoàng thành, thì phỏng chừng ngay cả nhìn, Hoàng hậu cũng lười nhìn đến ta.
Mà sau khi ta gả cho Tiêu Diễn, các đại thần trong triều đều mặc định xem như phụ thân cùng tiểu cữu ta đều đứng về phe cánh của Thái tử.
Thân là mẹ đẻ của Thái tử, điều Hoàng hậu tâm niệm nhất là thay Thái tử mượn sức các thế lực, giúp hắn thượng vị hết thảy đều trôi chảy thuận lợi.
Mà Tô Thái phó có hai nữ nhi. Tô Vân Thanh đã là Thái tử phi, hoàng hậu liền không muốn Tô Nguyệt Khê lại gả cho hoàng tử khác, tạo nguy cơ phân cách việc Tô Thái phó cầm đầu một nhóm quyền thần ủng hộ Thái tử.
Tiêu Diễn là do bà ta nuôi lớn, bà ta không có công lao cũng có khổ lao. Bà ta tin chắc rằng chỉ vì điều đó, Tiêu Diễn cũng sẽ đứng cùng phe với Thái tử.
Đúng là một phụ nhân đần độn, chẳng trách lại sinh ra Thái tử vô dụng như vậy.
Hoàng hậu tìm ta nói chuyện của Tô Nguyệt Khê, ta liền trực tiếp đem mớ hỗn độn này vứt cho Tiêu Diễn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ta không muốn sống chung với Tô Nguyệt Khê dưới một mái hiên.
Nếu Tiêu Diễn đón Tô Nguyệt Khê vào phủ, ta sẽ tìm cơ hội náo loạn một trận ra trò với hắn, sau đó liền đúng lý hợp tình mà hòa li.
Sau khi hòa li, ta sẽ giả bệnh không dậy nổi. Sau đó nữa là phụ thân nổi tiếng thương con gái như mạng kia của ta có thể sẽ từ quan đưa ta về Giang Nam dưỡng bệnh cả đời.
Có trời mới biết, phụ thân ta trước kia ba lần muốn từ quan đều không được.
Cuối cùng, hoàng thượng muốn gả ta cho con trai của lão, muốn dùng chuyện hôn sự này trói chặt cả nhà chúng ta.
Ai ngờ, đối với chuyện của Tô Nguyệt Khê, Tiêu Diễn lại hết sức khảng khái mà nói với Hoàng hậu: “Loạn lạc chưa bình định, đâu có nhà để về!”
Ta:??
Hóa ra cả ta với phủ đệ hợp lại cũng không được xem là nhà!!
“Trước mắt nhi thần chỉ muốn thay Thái tử hoàng huynh bình định chiến loạn bốn phương, nhi thần không muốn làm chậm trễ Tô cô nương! Với thân vận và tài văn chương bậc này, sao có thể để nàng hạ mình làm thiếp cho người được?”
Người trong mộng nha, hắn coi như thần như thánh mà cung phụng. Đâu có như ta, là người mà hắn có thể tùy ý trì hoãn cả đời.
Bây giờ, loạn Nam Vực đã dẹp, quanh Đại Ninh Quốc cũng thái bình không chiến sự. Vậy thì chuyện Tô Nguyệt Khê khổ cực chờ đợi hắn cũng nên đến hồi kết rồi đúng không?
“Tô cô nương, ngài lỗ mãng xông vào phòng ngủ của Vương gia, Vương phi như vậy là không được đâu.”
Ngọa Tuyết lên tiếng ngăn nàng ta lại.
Nghe được hai chữ “Vương phi”, bàn tay đang bóp chặt hai tay ta của Tiêu Diễn có chút thả lỏng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dù sao thì bây giờ ta chỉ mặc một kiện trung y mỏng, tên ngốc cũng có thể nghĩ ra được.
“Vương phi?”
Tô Nguyệt Khê cứ như đang lo lắng cho Tiêu Diễn, trong giọng nói gấp gáp nghe đã bắt đầu có chút nức nở.
“Đoan Vương điện hạ bị trọng thương như vậy, thân là Đoan Vương phi, tiểu thư nhà ngươi, Ngu Lệnh Chi nàng ta đâu?”
Ngọa Tuyết tuy ngốc chút, nhưng cũng không tiếp bộ dạng làm bộ làm tịch này của Tô Nguyệt Khê.
“Cho dù tiểu thư nhà ta ở nơi nào, thì Tô cô nương cũng không thể vào trong. Như vậy không hợp quy củ.”
“Quy củ cái gì, từ nhỏ đến lớn, Ngu Lệnh Chi có bao giờ từng tuân thủ quy củ?”
“Tô cô nương! Mọi người đều nói ngài dịu dàng hiền lương, sao lại không hiểu lễ nghĩa không được vào phòng ngủ của người khác?”
Ngoạ Tuyết ngây ngốc cắn chặt “quy củ lễ nghĩa” để ngăn Tô Nguyệt Khê lại, không mảy may có chút ý định nhường nhịn.
Tiêu Diễn nhíu mày, ghé sát vào tai ta hỏi nhỏ: “Ngươi là Ngu Lệnh Chi? Vương phi của bổn vương?”
Ta chớp mắt gật đầu.
Đột nhiên, bang~
Tiếng bàn tay vỗ thịt vang vọng khắp phòng ngủ
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro