Phu Quân Muốn Phong Hậu, Ta Dẫn Binh Soán Ngôi
Chương 7
2024-09-16 09:18:35
Đàm Tam Khuyết đứng trước đại doanh, gương mặt đen như mực.
Ta trông thấy hắn ta từ xa, tuân theo kế sách của Tề Ngoạn, hét lớn một tiếng: "Phu quân!"
Đàm Tam Khuyết giật mình.
Ta hất tung áo choàng, vừa gọi vừa chạy, hăng hái vẫy tay, trên mặt mang nụ cười vui vẻ: "Phu quân! Tam lang!"
Vẻ nhiệt tình của ta không chỉ khiến Đàm Tam Khuyết bối rối, mà còn khiến tất cả mọi người đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Ta vừa cười lớn vừa chạy đến trước mặt Đàm Tam Khuyết, nắm chặt hai tay hắn ta, nước mắt lưng tròng: "Phu quân!"
Có lẽ vì lâu ngày gặp lại, thái độ của ta lại ngoài dự đoán, trong mắt Đàm Tam Khuyết cũng có thêm vài phần tình ý: "Phu nhân!"
"Tam lang!"
"Ninh Hoan!"
Ta nắm lấy cánh tay hắn ta, dựa vào lòng hắn ta, Đàm Tam Khuyết có chút khó tin mà ôm lấy ta.
Không xa, Vệ Phong lặng lẽ nhìn về phía nước sông Trường Giang.
Đàm Tam Khuyết nắm tay ta bước vào yến tiệc, để ta ngồi bên cạnh mình:
"Ninh Hoan, sao ngươi đột nhiên rời khỏi đế đô mà không nói một lời? Trẫm còn tưởng ngươi..."
Ta lau đi những giọt nước mắt không tồn tại:
"Phu quân, sau khi ngươi đày ta vào lãnh cung, ta đã tự kiểm điểm lỗi lầm của mình, chỉ cảm thấy những năm qua, ta quá có lỗi với ngươi."
Đàm Tam Khuyết như thể sắp rơi nước mắt, vỗ mạnh vào tay ta: "Vậy ngươi chạy cái gì mà chạy?"
Ta nghiêm túc nói: "Ta muốn chia sẻ ưu phiền với phu quân."
"Hả?"
"Hôm đó phu quân nói bản thân rất vất vả, ta suy đi nghĩ lại, chẳng phải vì thiên hạ chưa định sao? Nếu thiên hạ thống nhất, phu quân sẽ được ngồi trên đại điện, không phải đi chinh phạt khắp nơi, mệt mỏi bôn ba..."
Ta vừa nói, vừa âu yếm vuốt ve mai tóc hắn ta:
"Xem này, phu quân lo việc nước, đã có tóc bạc rồi, không biết tiện tỳ Tống Bảo Bình kia hầu hạ kiểu gì, để phu quân của ta tiều tụy như vậy, hức..."
Ta vừa khóc, vừa mắng nhiếc Tống Bảo Bình là đồ vô dụng.
Đàm Tam Khuyết thở dài, âu yếm ôm lấy ta:
"Vẫn là phu nhân dịu dàng chu đáo, luôn quan tâm tới trẫm, hay là phu nhân..."
Ngay khi ta cảm nhận được rằng hắn ta sắp khuyên ta quay về, lập tức đứng bật dậy:
"Chư vị, các ngươi đều là cánh tay đắc lực của bệ hạ, không nghĩ cách chia sẻ ưu phiền cho bệ hạ, ngược lại để bệ hạ điều động đại binh lội ngược dòng sông, như vậy là sao?"
Tất cả các tướng sĩ có mặt đều cúi đầu nhìn xuống, không dám lên tiếng.
Bọn họ khởi binh tấn công ta.
Nhưng ta là chủ mẫu đương gia của bọn họ đấy!
"Phu nhân nói vậy là sao?" Đàm Tam Khuyết hỏi.
"Thiên hạ vẫn chưa bình định, phía Bắc có Yến Vân, phía Tây có Thục Xuyên. Ta chiếm lĩnh Kinh Châu, thu phục Thục Xuyên thay phu quân. Phu quân dẫn binh Bắc phạt, công phá Đại Liêu, vậy thì thiên hạ có thể bình định rồi."
Bình thường Đàm Tam Khuyết không có gì để nói với ta, nhưng nếu bàn luận về đại thế thiên hạ, vẫn sẽ sẵn lòng nghe ta.
Ta trông thấy hắn ta từ xa, tuân theo kế sách của Tề Ngoạn, hét lớn một tiếng: "Phu quân!"
Đàm Tam Khuyết giật mình.
Ta hất tung áo choàng, vừa gọi vừa chạy, hăng hái vẫy tay, trên mặt mang nụ cười vui vẻ: "Phu quân! Tam lang!"
Vẻ nhiệt tình của ta không chỉ khiến Đàm Tam Khuyết bối rối, mà còn khiến tất cả mọi người đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Ta vừa cười lớn vừa chạy đến trước mặt Đàm Tam Khuyết, nắm chặt hai tay hắn ta, nước mắt lưng tròng: "Phu quân!"
Có lẽ vì lâu ngày gặp lại, thái độ của ta lại ngoài dự đoán, trong mắt Đàm Tam Khuyết cũng có thêm vài phần tình ý: "Phu nhân!"
"Tam lang!"
"Ninh Hoan!"
Ta nắm lấy cánh tay hắn ta, dựa vào lòng hắn ta, Đàm Tam Khuyết có chút khó tin mà ôm lấy ta.
Không xa, Vệ Phong lặng lẽ nhìn về phía nước sông Trường Giang.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đàm Tam Khuyết nắm tay ta bước vào yến tiệc, để ta ngồi bên cạnh mình:
"Ninh Hoan, sao ngươi đột nhiên rời khỏi đế đô mà không nói một lời? Trẫm còn tưởng ngươi..."
Ta lau đi những giọt nước mắt không tồn tại:
"Phu quân, sau khi ngươi đày ta vào lãnh cung, ta đã tự kiểm điểm lỗi lầm của mình, chỉ cảm thấy những năm qua, ta quá có lỗi với ngươi."
Đàm Tam Khuyết như thể sắp rơi nước mắt, vỗ mạnh vào tay ta: "Vậy ngươi chạy cái gì mà chạy?"
Ta nghiêm túc nói: "Ta muốn chia sẻ ưu phiền với phu quân."
"Hả?"
"Hôm đó phu quân nói bản thân rất vất vả, ta suy đi nghĩ lại, chẳng phải vì thiên hạ chưa định sao? Nếu thiên hạ thống nhất, phu quân sẽ được ngồi trên đại điện, không phải đi chinh phạt khắp nơi, mệt mỏi bôn ba..."
Ta vừa nói, vừa âu yếm vuốt ve mai tóc hắn ta:
"Xem này, phu quân lo việc nước, đã có tóc bạc rồi, không biết tiện tỳ Tống Bảo Bình kia hầu hạ kiểu gì, để phu quân của ta tiều tụy như vậy, hức..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ta vừa khóc, vừa mắng nhiếc Tống Bảo Bình là đồ vô dụng.
Đàm Tam Khuyết thở dài, âu yếm ôm lấy ta:
"Vẫn là phu nhân dịu dàng chu đáo, luôn quan tâm tới trẫm, hay là phu nhân..."
Ngay khi ta cảm nhận được rằng hắn ta sắp khuyên ta quay về, lập tức đứng bật dậy:
"Chư vị, các ngươi đều là cánh tay đắc lực của bệ hạ, không nghĩ cách chia sẻ ưu phiền cho bệ hạ, ngược lại để bệ hạ điều động đại binh lội ngược dòng sông, như vậy là sao?"
Tất cả các tướng sĩ có mặt đều cúi đầu nhìn xuống, không dám lên tiếng.
Bọn họ khởi binh tấn công ta.
Nhưng ta là chủ mẫu đương gia của bọn họ đấy!
"Phu nhân nói vậy là sao?" Đàm Tam Khuyết hỏi.
"Thiên hạ vẫn chưa bình định, phía Bắc có Yến Vân, phía Tây có Thục Xuyên. Ta chiếm lĩnh Kinh Châu, thu phục Thục Xuyên thay phu quân. Phu quân dẫn binh Bắc phạt, công phá Đại Liêu, vậy thì thiên hạ có thể bình định rồi."
Bình thường Đàm Tam Khuyết không có gì để nói với ta, nhưng nếu bàn luận về đại thế thiên hạ, vẫn sẽ sẵn lòng nghe ta.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro