Chương 15
Tiểu Thất Tể Tử
2024-07-22 12:18:00
Ta bị ném vào trên giường, nhìn Trần Ngọc cởi đai lưng.
Ta nhíu mày, "Ngươi làm gì đấy?"
"Đi ngủ."
"Ai cho phép ngươi ở tại chỗ ta!"
Hắn có tiểu viện của mình, cũng có thư phòng, quanh năm suốt tháng ngủ ở đấy. Tại chỗ của các di nương, cũng là để cho người ta tùy ý muốn làm gì thì làm, mình thì thảnh thơi thảnh thơi đi nằm buồng trong.
Nào có giống ta, không ngủ riêng, còn chuẩn bị coi ta là đồ chơi, một phen giày vò, xong việc rồi, còn ôm vào trong ngực.
Trần Ngọc tháo ngọc quan, bưng ngọn nến tiến đến soi trên mặt ta, tinh tế tường tận xem xét, "Không tệ, tiêu tan không ít rồi. Tối nay để đèn đi."
Ta vừa lắng lại thì lửa giận lại bùng lên, "Trần Ngọc! Ngươi khinh người quá đáng!"
Hắn không nói một lời, rút tram vàng trong tóc của ta, ngón tay luồn vào mái tóc, nới lỏng xõa ra,, "Đánh cũng đánh rồi, tức cũng đã hết rồi, có nên đi ngủ hay không?"
Ta bực mình, ngồi xếp bằng bên trong giường, "Trong bụng Bạch Liên thật không phải con của ngươi? Vậy ngươi lúc trước làm gì phải thừa nhận?"
Trần Ngọc cởi áo ngoài của ta, nhẹ nhàng đẩy, nhìn ta nằm xuống, bản thân cũng thuận thế áp xuống tới, "Vì chắn miệng của nàng."
Ta lập tức trợn to mắt, "Đứa bé kia là của ai?"
Trần Ngọc đã xoay người nằm ngửa, thản nhiên nói, "Có lẽ là của một mỗ gia đại nhân nào đó ở kinh thành, không muốn nhận nợ thôi."
Ta như có điều suy nghĩ, Trần Ngọc đẫ nhắm nghiền hai mắt.
"Ai!" Ta đột nhiên từ trong n.g.ự.c hắn lật ngồi dậy, chống tay, "Có phải là Tô đại nhân không?"
Trần Ngọc từ từ nhắm hai mắt không nhẹ không nặng hừ một tiếng, cực kì qua loa nói, "Có lẽ thế."
Ta chọc chọc hắn, "Ngươi có nhớ hay không, lần trước cung yến, Tô đại nhân chủ động cùng Bạch Liên nói chuyện?"
Trần Ngọc vẫn như cũ từ từ nhắm hai mắt.
"Ừm."
Ta thao thao bất tuyệt, "Không có chút giao tình làm sao có thể quen thuộc thế? Phu nhân hắn cũng tức giận lắm, kém chút dội nước bẩn vào cửa nhà mình."
"Không sai."
Ta vỗ tay, "Có vấn đề đúng không! Nhất định có!"
Trần Ngọc mở mắt ra, thần sắc lười biếng, "Phu nhân, nàng có ngủ hay không?"
Ta thần thái sáng láng, "Không ngủ không ngủ, ngươi tìm người điều tra một chút đi!"
"Không tra."
"Liền tra một chút! Đi mà đi mà! Ta hiếu kì! Ta khó chịu!"
Trần ngọc đột nhiên xoay người, đem ta chặn lại, "Phu nhân, ta tinh lực có hạn, không thích quản chuyện xưa xửa xừa xưa. Nếu nàng đã không mệt, vậy chúng ta tới làm vài chuyện thú vị......" "Không, ta nghĩ ——"
"Không, nàng không phải nghĩ gì cả." Trần Ngọc ngăn chặn môi của ta, "Đời ta, chưa từng nghĩ tới có một ngày, cưới một phu nhân ồn ào. Nhưng là trước mắt mà nói, cảm giác không tệ."
"Ngày thứ hai còn phải vào triều, ta hi vọng tốc chiến tốc thắng."
Ta thấp thỏm hỏi: "Quá nhanh có được không...... Không tốt lắm a?"
"Cái này do nàng quyết định, lúc nào đủ thì thôi."
Một canh giờ sau, Trần Ngọc thảnh thơi bưng trà, ngồi bên giường, nhìn ta đứng tấn. Ta vẻ mặt đau khổ, "Tướng gia, còn bao lâu nữa?"
Trần ngọc không nhanh không chậm hỏi, "Buồn ngủ rồi sao?"
Ta nói, "Có chút......"
"Tiếp tục."
Mới đầu xuân, Trần Ngọc bận đến mức không có thời gian gặp ai, nhưng đêm đến, vẫn ở lại trong phòng của ta.
Có đôi khi ta kiềm chế không được những lời trong lòng, liền cùng hắn lải nhải, hắn đối với ta vô cùng kiên nhẫn, nằm cạnh, từ từ nhắm hai mắt, phụ họa vài câu. Nếu mà thật sự thấy phiền quá, liền xách ta đứng tấn, lấy mỹ danh là để rèn luyện thân thể.
Cùng lúc đó, Phật Âm cũng không ngày nào từ bỏ việc hành hạ ta. Nàng làm chủ mẫu, ta thành Phượng di nương, ngày ngày nhìn xem nàng sĩ diện trước mặt mình
Ta luôn là người rộng lượng, có đôi khi ban đêm mệt muốn c.h.ế.t rồi, ngày hôm sau người đơ ra như khúc gỗ, đánh không thèm phản ứng, mắng không thèm nói lại.
Có một ngày, Phật Âm không vui, không đầu không đuôi giội một chén trà nóng vào người ta, ban đêm lúc ta thoát y, mới bị Trần Ngọc nhìn thấy, bị bỏng một mảng.
Hắn lúc này lạnh mặt, giữ lấy ta, không để ý ta quỷ khóc sói gào, bôi thuốc bỏng.
"Các ngươi làm ẩn vệ một mà không biết cách né tránh à? Phượng Ninh Vãn, nàng có đầu óc hay không vậy?"
Ta như được gãi đúng chỗ ngứa, liều mạng mà thổi vết thương, nước mắt rưng rưng, "Ta muốn tránh nhưng chân đau không có xê dịch......"
Trần Ngọc đột nhiên trầm mặc.
"Luyện thêm một thời gian nữa, hẳn là có thể."
"Cái gì có thể?"
"Sinh con."
Hắn một tay lấy ta đẩy ngã, thuần thục lột xiêm y của ta.
Ta chọn dùng thủ đoạn kêu lên, "Ai...... Đau...... Đau......"
"Vậy liền để nó bên cạnh thôi, đừng đụng vào là được."
"Chậm một chút, như này không thoải mái."
"Hừ, phiền phức."
Trong bóng tối, ta kêu một tiếng.
"Thì thế nào?" Trần Ngọc buồn bực nói.
"Ngươi đè vào tóc ta."
Leng keng!
Trâm cài rơi xuống giường.
"Đừng ném đồ trang sức của ta! Đồ quý đấy!"
Trần Ngọc đem ngăn ta lại, "Nàng nhặt nó làm cái gì? Để giữ lại đầu óc của nàng trong đầu cho khỏi rơi hả? Nhưng có đủ dùng không?"
Ta muốn phản bác hắn, đúng lúc gặp tay hắn luồn tới eo của ta mà xoa, rất ngứa.
Kết quả, trong bóng tối, ta đầu tiên là cười hắc hắc hai tiếng, nói tiếp: "Ngươi chủi thề kìa?"
Yên tĩnh.
"Ninh Vãn."
"ừm?"
"Đừng để ta cảm thấy bản thân mình cưới phải một người ngốc không biết bảo vệ bản thân, được không?"
Ta nhíu mày, "Ngươi làm gì đấy?"
"Đi ngủ."
"Ai cho phép ngươi ở tại chỗ ta!"
Hắn có tiểu viện của mình, cũng có thư phòng, quanh năm suốt tháng ngủ ở đấy. Tại chỗ của các di nương, cũng là để cho người ta tùy ý muốn làm gì thì làm, mình thì thảnh thơi thảnh thơi đi nằm buồng trong.
Nào có giống ta, không ngủ riêng, còn chuẩn bị coi ta là đồ chơi, một phen giày vò, xong việc rồi, còn ôm vào trong ngực.
Trần Ngọc tháo ngọc quan, bưng ngọn nến tiến đến soi trên mặt ta, tinh tế tường tận xem xét, "Không tệ, tiêu tan không ít rồi. Tối nay để đèn đi."
Ta vừa lắng lại thì lửa giận lại bùng lên, "Trần Ngọc! Ngươi khinh người quá đáng!"
Hắn không nói một lời, rút tram vàng trong tóc của ta, ngón tay luồn vào mái tóc, nới lỏng xõa ra,, "Đánh cũng đánh rồi, tức cũng đã hết rồi, có nên đi ngủ hay không?"
Ta bực mình, ngồi xếp bằng bên trong giường, "Trong bụng Bạch Liên thật không phải con của ngươi? Vậy ngươi lúc trước làm gì phải thừa nhận?"
Trần Ngọc cởi áo ngoài của ta, nhẹ nhàng đẩy, nhìn ta nằm xuống, bản thân cũng thuận thế áp xuống tới, "Vì chắn miệng của nàng."
Ta lập tức trợn to mắt, "Đứa bé kia là của ai?"
Trần Ngọc đã xoay người nằm ngửa, thản nhiên nói, "Có lẽ là của một mỗ gia đại nhân nào đó ở kinh thành, không muốn nhận nợ thôi."
Ta như có điều suy nghĩ, Trần Ngọc đẫ nhắm nghiền hai mắt.
"Ai!" Ta đột nhiên từ trong n.g.ự.c hắn lật ngồi dậy, chống tay, "Có phải là Tô đại nhân không?"
Trần Ngọc từ từ nhắm hai mắt không nhẹ không nặng hừ một tiếng, cực kì qua loa nói, "Có lẽ thế."
Ta chọc chọc hắn, "Ngươi có nhớ hay không, lần trước cung yến, Tô đại nhân chủ động cùng Bạch Liên nói chuyện?"
Trần Ngọc vẫn như cũ từ từ nhắm hai mắt.
"Ừm."
Ta thao thao bất tuyệt, "Không có chút giao tình làm sao có thể quen thuộc thế? Phu nhân hắn cũng tức giận lắm, kém chút dội nước bẩn vào cửa nhà mình."
"Không sai."
Ta vỗ tay, "Có vấn đề đúng không! Nhất định có!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần Ngọc mở mắt ra, thần sắc lười biếng, "Phu nhân, nàng có ngủ hay không?"
Ta thần thái sáng láng, "Không ngủ không ngủ, ngươi tìm người điều tra một chút đi!"
"Không tra."
"Liền tra một chút! Đi mà đi mà! Ta hiếu kì! Ta khó chịu!"
Trần ngọc đột nhiên xoay người, đem ta chặn lại, "Phu nhân, ta tinh lực có hạn, không thích quản chuyện xưa xửa xừa xưa. Nếu nàng đã không mệt, vậy chúng ta tới làm vài chuyện thú vị......" "Không, ta nghĩ ——"
"Không, nàng không phải nghĩ gì cả." Trần Ngọc ngăn chặn môi của ta, "Đời ta, chưa từng nghĩ tới có một ngày, cưới một phu nhân ồn ào. Nhưng là trước mắt mà nói, cảm giác không tệ."
"Ngày thứ hai còn phải vào triều, ta hi vọng tốc chiến tốc thắng."
Ta thấp thỏm hỏi: "Quá nhanh có được không...... Không tốt lắm a?"
"Cái này do nàng quyết định, lúc nào đủ thì thôi."
Một canh giờ sau, Trần Ngọc thảnh thơi bưng trà, ngồi bên giường, nhìn ta đứng tấn. Ta vẻ mặt đau khổ, "Tướng gia, còn bao lâu nữa?"
Trần ngọc không nhanh không chậm hỏi, "Buồn ngủ rồi sao?"
Ta nói, "Có chút......"
"Tiếp tục."
Mới đầu xuân, Trần Ngọc bận đến mức không có thời gian gặp ai, nhưng đêm đến, vẫn ở lại trong phòng của ta.
Có đôi khi ta kiềm chế không được những lời trong lòng, liền cùng hắn lải nhải, hắn đối với ta vô cùng kiên nhẫn, nằm cạnh, từ từ nhắm hai mắt, phụ họa vài câu. Nếu mà thật sự thấy phiền quá, liền xách ta đứng tấn, lấy mỹ danh là để rèn luyện thân thể.
Cùng lúc đó, Phật Âm cũng không ngày nào từ bỏ việc hành hạ ta. Nàng làm chủ mẫu, ta thành Phượng di nương, ngày ngày nhìn xem nàng sĩ diện trước mặt mình
Ta luôn là người rộng lượng, có đôi khi ban đêm mệt muốn c.h.ế.t rồi, ngày hôm sau người đơ ra như khúc gỗ, đánh không thèm phản ứng, mắng không thèm nói lại.
Có một ngày, Phật Âm không vui, không đầu không đuôi giội một chén trà nóng vào người ta, ban đêm lúc ta thoát y, mới bị Trần Ngọc nhìn thấy, bị bỏng một mảng.
Hắn lúc này lạnh mặt, giữ lấy ta, không để ý ta quỷ khóc sói gào, bôi thuốc bỏng.
"Các ngươi làm ẩn vệ một mà không biết cách né tránh à? Phượng Ninh Vãn, nàng có đầu óc hay không vậy?"
Ta như được gãi đúng chỗ ngứa, liều mạng mà thổi vết thương, nước mắt rưng rưng, "Ta muốn tránh nhưng chân đau không có xê dịch......"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần Ngọc đột nhiên trầm mặc.
"Luyện thêm một thời gian nữa, hẳn là có thể."
"Cái gì có thể?"
"Sinh con."
Hắn một tay lấy ta đẩy ngã, thuần thục lột xiêm y của ta.
Ta chọn dùng thủ đoạn kêu lên, "Ai...... Đau...... Đau......"
"Vậy liền để nó bên cạnh thôi, đừng đụng vào là được."
"Chậm một chút, như này không thoải mái."
"Hừ, phiền phức."
Trong bóng tối, ta kêu một tiếng.
"Thì thế nào?" Trần Ngọc buồn bực nói.
"Ngươi đè vào tóc ta."
Leng keng!
Trâm cài rơi xuống giường.
"Đừng ném đồ trang sức của ta! Đồ quý đấy!"
Trần Ngọc đem ngăn ta lại, "Nàng nhặt nó làm cái gì? Để giữ lại đầu óc của nàng trong đầu cho khỏi rơi hả? Nhưng có đủ dùng không?"
Ta muốn phản bác hắn, đúng lúc gặp tay hắn luồn tới eo của ta mà xoa, rất ngứa.
Kết quả, trong bóng tối, ta đầu tiên là cười hắc hắc hai tiếng, nói tiếp: "Ngươi chủi thề kìa?"
Yên tĩnh.
"Ninh Vãn."
"ừm?"
"Đừng để ta cảm thấy bản thân mình cưới phải một người ngốc không biết bảo vệ bản thân, được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro