Phu Quân Trước Ngoan Ngoãn Của Tôi Hắc Hoá Phải Làm Sao?
Chương 16
2024-09-25 21:34:28
Đôi mắt sáng của Túc Thanh Yên thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó hóa thành dịu dàng như gió xuân. Chàng chỉ hơi nghiêng người về phía trước và áp môi mình vào môi Phù Vy. Đó là cảm giác mềm mại và thơm ngát mà chàng đã từng nếm trước đây, khát vọng đã bị chàng đè nén, chàng kiềm chế để nụ hôn của mình dịu dàng đến cùng cực.
Chàng khẽ hé môi, nhẹ nhàng ngậm môi Phù Vy, mút nhẹ rồi khẽ chà xát. Cảm nhận được vị ngọt ngào của nàng, Túc Thanh Yên không những không nóng vội lao vào mà ngược lại, vì càng trân trọng nàng hơn nên chàng nhẹ nhàng mút mát và cẩn thận thưởng thức.
Chàng đưa bàn tay đang buông thõng bên mình lên, đặt lên lưng Phù Vy, ôm nàng vào lòng. Khoảng cách vốn đã rất gần giữa hai người hoàn toàn biến mất, hai cơ thể dán chặt vào nhau.
Phù Vy hơi nheo mắt nhìn chàng. Sự cảnh giác khiến nàng không muốn nhắm mắt hoàn toàn một cách thụ động. Nàng nhìn vào mắt Túc Thanh Yên và thấy một hồ nước tĩnh lặng dịu dàng trong đôi mắt trong trẻo của chàng, trái tim nàng không khỏi rơi vào tĩnh mịch.
Túc Thanh Yên khó có thể kiềm chế sự ngứa ngáy trong lòng, chàng thăm dò môi và răng của Phù Vy từng chút một. Chàng nhìn chằm chằm vào mắt Phù Vy, động tác dè dặt vì sợ sẽ mạo phạm nàng.
Cảm giác được trân trọng khá thần kỳ, nó rơi vào trái tim Phù Vy và dẫn đến chút thay đổi trong tim nàng. Ánh mắt họ chạm nhau, Phù Vy nhìn Túc Thanh Yên chăm chú, chậm rãi mỉm cười với chàng rồi lại hé mở đôi môi nghênh đón nụ hôn của chàng. Ngay sau đó, đôi môi hơi hé mở của nàng đã bị Túc Thanh Yên nhẹ nhàng cạy ra thêm. Đầu lưỡi của chàng chậm rãi tiến vào trong miệng nàng, cảm giác ẩm ướt xa lạ pha chút tươi mát ngọt ngào.
Phù Vy từ từ nhắm mắt lại. Bàn tay Túc Thanh Yên đặt trên eo Phù Vy vô thức siết chặt một cách từ từ.
Lúc này hai người đang lặng lẽ và chăm chú trải nghiệm hương vị ngọt ngào mới mẻ và xa lạ.
Khi khoảng cách giữa hai người gần đến mức không phân biệt thiếp với chàng, âm thanh răng va vào nhau bỗng vang lên rất rõ ràng.
Túc Thanh Yên hơi khựng lại, Phù Vy mở mắt ra, nhìn thấy đáy mắt chàng thoáng hiện sự xấu hổ.
Phù Vy cong môi, chậm rãi mỉm cười với chàng.
Hai người đang hôn nhau và hai thân thể gần như dán vào nhau nên cử động trên môi Phù Vy đã khắc họa rõ ràng trên môi Túc Thanh Yên. Túc Thanh Yên nhìn nàng, trong đôi mắt sáng ngời dần hiện lên ý cười.
Gió mát không hiểu phong tình, khăng khăng ùa qua khung cửa sổ vào lúc này một cách đột ngột khiến chiếc váy sa của Phù Vy bay lên, dán vào chân Túc Thanh Yên, đồng thời làm rối tung tóc của hai người. Hai người gần như đồng thời đưa tay ra vuốt ve mái tóc rối bù của nhau.
Ngón tay của Phù Vy vuốt ve tóc Túc Thanh Yên khiến tim chàng loạn nhịp. Chàng kéo ngón tay Phù Vy, kìm nén nhịp tim rồi mới nhẹ nhàng hôn lên đầu ngón tay của nàng.
Gió ngừng thổi, khi chiếc váy bị thổi bay của Phù Vy lại rơi xuống, hai tay nàng nâng mặt Túc Thanh Yên, đầu ngón tay trắng nõn của nàng chạm nhẹ vào lông mày chàng, sau đó nàng hôn chàng.
Túc Thanh Yên đáp lại bằng một nụ hôn sâu.
Sự trúc trắc và vụng về không còn nữa nhưng sự dè dặt và trân quý vẫn còn.
Linh Chiểu nhẹ nhàng đi tới nhưng bị Trám Bích đang đứng ở cửa chặn lại. Trám Bích lắc đầu với nàng ấy và không cho nàng ấy vào.
Linh Chiểu chớp mắt, mỉm cười hiểu ý, để lộ đôi má lúm trên hai má nàng ấy.
Hai người đi đến mái hiên, ngắm trăng đang lên.
Mãi cho đến khi Phù Vy gọi người, Trám Bích và Linh Chiểu mới vội vàng vào trong hầu hạ nàng. Trám Bích vẫn rũ mắt xuống và ngoan ngoãn hầu hạ Phù Vy nhưng Linh Chiểu thì thường xuyên ngước mắt lén nhìn Phù Vy.
Có điều, nàng ấy chẳng nhìn ra điều gì mới mẻ. Vẻ mặt Phù Vy vẫn như thường, trông không khác gì lúc trước. Lúc này nàng đang ngồi vào bàn với vẻ hơi lười biếng và uể oải còn cô gia thì đang giặt y phục trong căn phòng nhỏ…
Trám Bích lặng lẽ đưa tay kéo Linh Chiểu, lúc này Linh Chiểu mới cúi đầu theo quy củ và cùng Trám Bích dọn bữa tối.
Trám Bích bước nhanh đến trước cửa phòng nhỏ, nói: “Cô gia, cứ để nô tì giặt y phục ạ.”
Túc Thanh Yên không ngẩng đầu, vừa vắt y phục vừa cười nói: “Giặt xong rồi.”
Bên ngoài trời đã tối, mây đen tụ lại như sắp mưa. Túc Thanh Yên không lấy y phục ra phơi mà chỉ treo chúng lên dây thừng trong căn phòng nhỏ.
Chàng rửa tay rồi bước ra khỏi căn phòng nhỏ, ánh mắt không khỏi dừng trên người Phù Vy.
Bữa tối đã dọn sẵn, Phù Vy ngồi vào bàn, hơi cúi đầu, hai tay cầm cốc uống từng ngụm nước ấm.
Nhìn đôi môi đang áp vào mép cốc của nàng, cũng không biết có phải do chàng tưởng tượng hay không mà chàng lại cảm thấy môi nàng đỏ hơn.
Túc Thanh Yên vô thức mím môi, trên môi chàng còn lưu lại một chút hương thơm ngọt ngào của nàng.
Túc Thanh Yên vừa ngồi xuống, Hoa Ảnh đã bước vào với vẻ mặt nghiêm trọng. Thấy chủ tử đang định dùng bữa, bước chân Hoa Ảnh vẫn không dừng lại, rõ ràng nàng ấy có chuyện quan trọng muốn bẩm báo.
Phù Vy ngước mắt nhìn nàng ấy.
“Chủ tử, phía Thu Hỏa đã hỏi được chút thông tin rồi.”
Khuôn mặt mềm mại của Phù Vy hơi cứng lại, nàng đặt chiếc cốc trên tay xuống.
Túc Thanh Yên lập tức ngước mắt nhìn nàng.
Phù Vy quay mặt lại cười với chàng: “Thiếp vốn không thèm ăn nên không ăn được nhiều. Chàng ăn trước đi, không cần chờ thiếp về đâu.”
Nàng đứng dậy, vội vã đi ra ngoài cùng Hoa Ảnh.
Căn lều chứa củi ở góc xa nhất của khách quán giờ đây đã được Thu Hỏa biến thành phòng giam đơn giản. Tay chân của những thành viên còn sót lại trong bè đảng ám sát Phù Vy ngày hôm nay đều bị trói bằng dây xích sắt nặng nề, trên người chúng đầy thương tích.
Phù Vy vừa bước vào đã thấy hơi buồn nôn vì mùi tanh nồng nặc. Nàng bước vào với vẻ mặt lạnh lùng, ngồi xuống ghế, ngước mắt nhìn Thu Hỏa.
Thu Hỏa đã xua đuổi tất cả những người khác ra ngoài, trong phòng chỉ còn người tù đang hấp hối, Thu Hỏa và Phù Vy.
Thấy Thu Hỏa muốn nói gì đó nhưng lại do dự, Phù Vy lạnh lùng hỏi: “Đã tra hỏi ra chủ mưu chưa?”
Thu Hỏa gật đầu, sau đó nói: “Hắn ta nói là... Bệ hạ.”
Y lập tức nói tiếp: “Có khả năng chúng vu oan giá họa! Thuộc hạ sẽ tiếp tục điều tra!”
Vẻ mặt Phù Vy rất hờ hững, Thu Hỏa không thể đoán được nàng đang nghĩ gì.
Ánh mắt Phù Vy dừng ở ngọn lửa đang nhảy múa trong lò lửa hành hình. Một lúc lâu sau, nàng lạnh lùng nói: “Một đám giở trò ly gián, giết đi.”
“Rõ!”
Phù Vy tỉnh táo lại từ dòng suy nghĩ, chỉ cảm thấy mùi máu trong phòng nồng hơn. Nàng cau mày, đứng dậy và bước ra khỏi kho chứa củi.
Nàng không quay lại ngay mà ngồi xuống ghế đá ngoài sân tận hưởng làn gió mát một lúc để xoa dịu cơn khó chịu trong dạ dày.
Nàng đã từng đoán kẻ muốn lấy mạng nàng lần này là ai. Người duy nhất nàng không bao giờ nghi ngờ chính là Đoạn Phỉ, dù hắn ta có động cơ giết nàng, dù giữa bọn họ xảy ra mâu thuẫn và bế tắc, dù thích khách khai chính Đoạn Phỉ là kẻ chủ mưu, Phù Vy cũng không bao giờ nghi ngờ Đoạn Phỉ.
Tình cảm được nuôi dưỡng qua ngày rộng tháng dài lớn lên bên nhau, cùng nhau trải qua sinh tử và nhiều lần liều chết bảo vệ nhau trong quá khứ, tất cả đều là thật.
Sao nàng có thể nghi ngờ Đoạn Phỉ cho được?
Đoạn Phỉ cũng là người thân duy nhất của nàng trên thế gian này.
Phù Vy nhẹ nhàng thở hắt ra.
Nàng chưa bao giờ nghi ngờ rằng Đoạn Phỉ muốn giết nàng nhưng vẫn cảm thấy lo lắng về sự bế tắc hiện tại giữa hai người. Trên thế gian này, nếu giữa người với người dính đến chuyện tình cảm nam nữ thì tình cảm rất dễ bị lôi kéo không rõ ràng.
Nàng mơ hồ nhận ra rằng mình sẽ khó có thể trở lại vị trí ban đầu - tỷ tỷ của Đoạn Phỉ.
Một bóng đen xuất hiện nơi khóe mắt khiến Phù Vy tỉnh táo lại. Nàng ngoảnh đầu lại và nhìn thấy Túc Thanh Yên đang cầm ô đứng bên cạnh nàng.
Túc Thanh Yên mỉm cười, rũ mắt nhìn nàng: “Trời mưa mà nàng cũng không nhận ra à?”
Phù Vy chỉ “ồ” một tiếng rồi vươn tay ra khỏi ô để hứng nước mưa trong lòng bàn tay. Trời đổ mưa phùn, hạt mưa nhỏ như một cây kim. Phù Vy cười nói: “Trời mưa nhẹ như vậy thì không cần phải cầm ô. Hồi nhỏ, thiếp rất thích dầm những cơn mưa mù sương như vậy. Mưa rơi trên đầu, sương mù ngập đầu, cảm giác mình chính là tiểu tiên tử cưỡi mây đạp gió.”
Túc Thanh Yên tưởng tượng ra dáng vẻ Phù Vy khi còn nhỏ và hỏi: “Bây giờ nàng không thích nữa à?”
Phù Vy cười khúc khích.
Không phải bây giờ nàng không thích nữa, mà vì bây giờ cơ thể nàng không chịu nổi.
Dưới ánh trăng, làn da trắng ngần của nàng toát lên cảm giác ốm yếu và tan vỡ. Túc Thanh Yên nhanh chóng ý thức được mình vừa hỏi một vấn đề không mấy thông minh.
Hóng gió mát một lúc, Phù Vy cảm giác dạ dày không còn khó chịu nữa, nàng đứng dậy nói: “Trở về đi.”
Nàng quay người bước đi, Túc Thanh Yên đi theo phía sau. Chàng giơ chiếc ô giấy dầu trong tay lên và che cả chiếc ô trên đầu nàng.
Nhìn thấy Phù Vy trở về, Trám Bích vội vàng nghênh đón: “Chủ tử còn ở bên ngoài thêm nữa là đồ ăn sẽ nguội hết, chủ tử có muốn hâm nóng lại không?”
“Ta không ăn nữa.” Phù Vy tiếp tục đi vào trong.
Trám Bích vội ân cần khuyên nhủ: “Sáng và trưa nay chủ tử đều không ăn gì, người vẫn nên ăn thêm chút đồ đi ạ.”
Chàng khẽ hé môi, nhẹ nhàng ngậm môi Phù Vy, mút nhẹ rồi khẽ chà xát. Cảm nhận được vị ngọt ngào của nàng, Túc Thanh Yên không những không nóng vội lao vào mà ngược lại, vì càng trân trọng nàng hơn nên chàng nhẹ nhàng mút mát và cẩn thận thưởng thức.
Chàng đưa bàn tay đang buông thõng bên mình lên, đặt lên lưng Phù Vy, ôm nàng vào lòng. Khoảng cách vốn đã rất gần giữa hai người hoàn toàn biến mất, hai cơ thể dán chặt vào nhau.
Phù Vy hơi nheo mắt nhìn chàng. Sự cảnh giác khiến nàng không muốn nhắm mắt hoàn toàn một cách thụ động. Nàng nhìn vào mắt Túc Thanh Yên và thấy một hồ nước tĩnh lặng dịu dàng trong đôi mắt trong trẻo của chàng, trái tim nàng không khỏi rơi vào tĩnh mịch.
Túc Thanh Yên khó có thể kiềm chế sự ngứa ngáy trong lòng, chàng thăm dò môi và răng của Phù Vy từng chút một. Chàng nhìn chằm chằm vào mắt Phù Vy, động tác dè dặt vì sợ sẽ mạo phạm nàng.
Cảm giác được trân trọng khá thần kỳ, nó rơi vào trái tim Phù Vy và dẫn đến chút thay đổi trong tim nàng. Ánh mắt họ chạm nhau, Phù Vy nhìn Túc Thanh Yên chăm chú, chậm rãi mỉm cười với chàng rồi lại hé mở đôi môi nghênh đón nụ hôn của chàng. Ngay sau đó, đôi môi hơi hé mở của nàng đã bị Túc Thanh Yên nhẹ nhàng cạy ra thêm. Đầu lưỡi của chàng chậm rãi tiến vào trong miệng nàng, cảm giác ẩm ướt xa lạ pha chút tươi mát ngọt ngào.
Phù Vy từ từ nhắm mắt lại. Bàn tay Túc Thanh Yên đặt trên eo Phù Vy vô thức siết chặt một cách từ từ.
Lúc này hai người đang lặng lẽ và chăm chú trải nghiệm hương vị ngọt ngào mới mẻ và xa lạ.
Khi khoảng cách giữa hai người gần đến mức không phân biệt thiếp với chàng, âm thanh răng va vào nhau bỗng vang lên rất rõ ràng.
Túc Thanh Yên hơi khựng lại, Phù Vy mở mắt ra, nhìn thấy đáy mắt chàng thoáng hiện sự xấu hổ.
Phù Vy cong môi, chậm rãi mỉm cười với chàng.
Hai người đang hôn nhau và hai thân thể gần như dán vào nhau nên cử động trên môi Phù Vy đã khắc họa rõ ràng trên môi Túc Thanh Yên. Túc Thanh Yên nhìn nàng, trong đôi mắt sáng ngời dần hiện lên ý cười.
Gió mát không hiểu phong tình, khăng khăng ùa qua khung cửa sổ vào lúc này một cách đột ngột khiến chiếc váy sa của Phù Vy bay lên, dán vào chân Túc Thanh Yên, đồng thời làm rối tung tóc của hai người. Hai người gần như đồng thời đưa tay ra vuốt ve mái tóc rối bù của nhau.
Ngón tay của Phù Vy vuốt ve tóc Túc Thanh Yên khiến tim chàng loạn nhịp. Chàng kéo ngón tay Phù Vy, kìm nén nhịp tim rồi mới nhẹ nhàng hôn lên đầu ngón tay của nàng.
Gió ngừng thổi, khi chiếc váy bị thổi bay của Phù Vy lại rơi xuống, hai tay nàng nâng mặt Túc Thanh Yên, đầu ngón tay trắng nõn của nàng chạm nhẹ vào lông mày chàng, sau đó nàng hôn chàng.
Túc Thanh Yên đáp lại bằng một nụ hôn sâu.
Sự trúc trắc và vụng về không còn nữa nhưng sự dè dặt và trân quý vẫn còn.
Linh Chiểu nhẹ nhàng đi tới nhưng bị Trám Bích đang đứng ở cửa chặn lại. Trám Bích lắc đầu với nàng ấy và không cho nàng ấy vào.
Linh Chiểu chớp mắt, mỉm cười hiểu ý, để lộ đôi má lúm trên hai má nàng ấy.
Hai người đi đến mái hiên, ngắm trăng đang lên.
Mãi cho đến khi Phù Vy gọi người, Trám Bích và Linh Chiểu mới vội vàng vào trong hầu hạ nàng. Trám Bích vẫn rũ mắt xuống và ngoan ngoãn hầu hạ Phù Vy nhưng Linh Chiểu thì thường xuyên ngước mắt lén nhìn Phù Vy.
Có điều, nàng ấy chẳng nhìn ra điều gì mới mẻ. Vẻ mặt Phù Vy vẫn như thường, trông không khác gì lúc trước. Lúc này nàng đang ngồi vào bàn với vẻ hơi lười biếng và uể oải còn cô gia thì đang giặt y phục trong căn phòng nhỏ…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trám Bích lặng lẽ đưa tay kéo Linh Chiểu, lúc này Linh Chiểu mới cúi đầu theo quy củ và cùng Trám Bích dọn bữa tối.
Trám Bích bước nhanh đến trước cửa phòng nhỏ, nói: “Cô gia, cứ để nô tì giặt y phục ạ.”
Túc Thanh Yên không ngẩng đầu, vừa vắt y phục vừa cười nói: “Giặt xong rồi.”
Bên ngoài trời đã tối, mây đen tụ lại như sắp mưa. Túc Thanh Yên không lấy y phục ra phơi mà chỉ treo chúng lên dây thừng trong căn phòng nhỏ.
Chàng rửa tay rồi bước ra khỏi căn phòng nhỏ, ánh mắt không khỏi dừng trên người Phù Vy.
Bữa tối đã dọn sẵn, Phù Vy ngồi vào bàn, hơi cúi đầu, hai tay cầm cốc uống từng ngụm nước ấm.
Nhìn đôi môi đang áp vào mép cốc của nàng, cũng không biết có phải do chàng tưởng tượng hay không mà chàng lại cảm thấy môi nàng đỏ hơn.
Túc Thanh Yên vô thức mím môi, trên môi chàng còn lưu lại một chút hương thơm ngọt ngào của nàng.
Túc Thanh Yên vừa ngồi xuống, Hoa Ảnh đã bước vào với vẻ mặt nghiêm trọng. Thấy chủ tử đang định dùng bữa, bước chân Hoa Ảnh vẫn không dừng lại, rõ ràng nàng ấy có chuyện quan trọng muốn bẩm báo.
Phù Vy ngước mắt nhìn nàng ấy.
“Chủ tử, phía Thu Hỏa đã hỏi được chút thông tin rồi.”
Khuôn mặt mềm mại của Phù Vy hơi cứng lại, nàng đặt chiếc cốc trên tay xuống.
Túc Thanh Yên lập tức ngước mắt nhìn nàng.
Phù Vy quay mặt lại cười với chàng: “Thiếp vốn không thèm ăn nên không ăn được nhiều. Chàng ăn trước đi, không cần chờ thiếp về đâu.”
Nàng đứng dậy, vội vã đi ra ngoài cùng Hoa Ảnh.
Căn lều chứa củi ở góc xa nhất của khách quán giờ đây đã được Thu Hỏa biến thành phòng giam đơn giản. Tay chân của những thành viên còn sót lại trong bè đảng ám sát Phù Vy ngày hôm nay đều bị trói bằng dây xích sắt nặng nề, trên người chúng đầy thương tích.
Phù Vy vừa bước vào đã thấy hơi buồn nôn vì mùi tanh nồng nặc. Nàng bước vào với vẻ mặt lạnh lùng, ngồi xuống ghế, ngước mắt nhìn Thu Hỏa.
Thu Hỏa đã xua đuổi tất cả những người khác ra ngoài, trong phòng chỉ còn người tù đang hấp hối, Thu Hỏa và Phù Vy.
Thấy Thu Hỏa muốn nói gì đó nhưng lại do dự, Phù Vy lạnh lùng hỏi: “Đã tra hỏi ra chủ mưu chưa?”
Thu Hỏa gật đầu, sau đó nói: “Hắn ta nói là... Bệ hạ.”
Y lập tức nói tiếp: “Có khả năng chúng vu oan giá họa! Thuộc hạ sẽ tiếp tục điều tra!”
Vẻ mặt Phù Vy rất hờ hững, Thu Hỏa không thể đoán được nàng đang nghĩ gì.
Ánh mắt Phù Vy dừng ở ngọn lửa đang nhảy múa trong lò lửa hành hình. Một lúc lâu sau, nàng lạnh lùng nói: “Một đám giở trò ly gián, giết đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Rõ!”
Phù Vy tỉnh táo lại từ dòng suy nghĩ, chỉ cảm thấy mùi máu trong phòng nồng hơn. Nàng cau mày, đứng dậy và bước ra khỏi kho chứa củi.
Nàng không quay lại ngay mà ngồi xuống ghế đá ngoài sân tận hưởng làn gió mát một lúc để xoa dịu cơn khó chịu trong dạ dày.
Nàng đã từng đoán kẻ muốn lấy mạng nàng lần này là ai. Người duy nhất nàng không bao giờ nghi ngờ chính là Đoạn Phỉ, dù hắn ta có động cơ giết nàng, dù giữa bọn họ xảy ra mâu thuẫn và bế tắc, dù thích khách khai chính Đoạn Phỉ là kẻ chủ mưu, Phù Vy cũng không bao giờ nghi ngờ Đoạn Phỉ.
Tình cảm được nuôi dưỡng qua ngày rộng tháng dài lớn lên bên nhau, cùng nhau trải qua sinh tử và nhiều lần liều chết bảo vệ nhau trong quá khứ, tất cả đều là thật.
Sao nàng có thể nghi ngờ Đoạn Phỉ cho được?
Đoạn Phỉ cũng là người thân duy nhất của nàng trên thế gian này.
Phù Vy nhẹ nhàng thở hắt ra.
Nàng chưa bao giờ nghi ngờ rằng Đoạn Phỉ muốn giết nàng nhưng vẫn cảm thấy lo lắng về sự bế tắc hiện tại giữa hai người. Trên thế gian này, nếu giữa người với người dính đến chuyện tình cảm nam nữ thì tình cảm rất dễ bị lôi kéo không rõ ràng.
Nàng mơ hồ nhận ra rằng mình sẽ khó có thể trở lại vị trí ban đầu - tỷ tỷ của Đoạn Phỉ.
Một bóng đen xuất hiện nơi khóe mắt khiến Phù Vy tỉnh táo lại. Nàng ngoảnh đầu lại và nhìn thấy Túc Thanh Yên đang cầm ô đứng bên cạnh nàng.
Túc Thanh Yên mỉm cười, rũ mắt nhìn nàng: “Trời mưa mà nàng cũng không nhận ra à?”
Phù Vy chỉ “ồ” một tiếng rồi vươn tay ra khỏi ô để hứng nước mưa trong lòng bàn tay. Trời đổ mưa phùn, hạt mưa nhỏ như một cây kim. Phù Vy cười nói: “Trời mưa nhẹ như vậy thì không cần phải cầm ô. Hồi nhỏ, thiếp rất thích dầm những cơn mưa mù sương như vậy. Mưa rơi trên đầu, sương mù ngập đầu, cảm giác mình chính là tiểu tiên tử cưỡi mây đạp gió.”
Túc Thanh Yên tưởng tượng ra dáng vẻ Phù Vy khi còn nhỏ và hỏi: “Bây giờ nàng không thích nữa à?”
Phù Vy cười khúc khích.
Không phải bây giờ nàng không thích nữa, mà vì bây giờ cơ thể nàng không chịu nổi.
Dưới ánh trăng, làn da trắng ngần của nàng toát lên cảm giác ốm yếu và tan vỡ. Túc Thanh Yên nhanh chóng ý thức được mình vừa hỏi một vấn đề không mấy thông minh.
Hóng gió mát một lúc, Phù Vy cảm giác dạ dày không còn khó chịu nữa, nàng đứng dậy nói: “Trở về đi.”
Nàng quay người bước đi, Túc Thanh Yên đi theo phía sau. Chàng giơ chiếc ô giấy dầu trong tay lên và che cả chiếc ô trên đầu nàng.
Nhìn thấy Phù Vy trở về, Trám Bích vội vàng nghênh đón: “Chủ tử còn ở bên ngoài thêm nữa là đồ ăn sẽ nguội hết, chủ tử có muốn hâm nóng lại không?”
“Ta không ăn nữa.” Phù Vy tiếp tục đi vào trong.
Trám Bích vội ân cần khuyên nhủ: “Sáng và trưa nay chủ tử đều không ăn gì, người vẫn nên ăn thêm chút đồ đi ạ.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro