Phúc Hắc Mẫu Thân Long Phượng Nhi Nữ
Đối chất (2)
Trường Lộ Cô Hành
2024-12-08 15:39:18
Mắt thấy Âu Dương Phong đã đứng dậy muốn đi tìm Âu Dương Nhược Lan. Sắc mặt của Đại trưởng lão chợt biến đổi, nếu như để cho hai cha con gặp nhau thì lời nói dối của hắn và Hách Liên Nhã nhất định sẽ bị vạch trần!
Hắn quýnh lên, vội vàng biện hộ với một lý do cực kỳ sứt sẹo:
“Gia chủ! Đừng đi theo họ, cẩn thận có trá!”
Tuy rằng lý do này trăm ngàn chỗ hở, nhưng đối với người đứng ở địa vị cao như Âu Dương Phong thì lại tìm đúng mệnh môn mà uy hiếp. Thượng vị giả quen dùng ánh mắt đa nghi để quan sát xung quanh, bởi vì bọn họ đều sợ chết, sợ bị hãm hại đến rơi đài, và sợ mất đi quyền lực mà mình đang có trong tay.
Quả nhiên, Âu Dương Phong bán ra bước chân chợt khựng lại, biểu tình trên gương mặt thay đổi mấy hồi, liên tục dùng ánh mắt dò xét để nhìn ngắm xung quanh.
Nguyệt hộ pháp đứng đằng sau lưng Đế Mặc Thần và Mạc Túc, thấy biểu hiện của Âu Dương Phong thì không khỏi trợn trắng mắt, bực dọc cắn nhắn vài câu:
“Mẹ nó! Chủ tử một đại gia tộc lại vì mấy lời nói của thuộc hạ mà trở nên do dự không quyết đoán. Dây dưa dây cà, bà bà mụ mụ, hắn có phải là nam nhân hay không vậy? Bình thường đã như thế, nếu như đang bận việc ở trên giường mà bị đánh gãy nửa chừng thì chẳng phải là xẹp..”
Chưa kịp nói cho hết câu, thì Phong hộ pháp đã đưa tay bịt miệng nàng lại, đồng thời họ khan giải thích với mấy ánh nhìn dò xét xung quanh:
“Khụ! Đồng ngôn vô kị, đồng ngôn vô kị!”
Nhưng cho dù như thế, xung quanh vẫn vang lên vài tiếng cười chế nhạo. Khiến Phong hộ pháp hận không thể kiếm cái lỗ để chui xuống.
Hắn nghiến răng nghiến lợi nói nhỏ bên tai Nguyệt hộ pháp:
“Giang Nguyệt! Xung quanh đây không chỉ có chúng ta mà còn có cấp dưới của phu nhân nữa. Ngươi nói như vậy, thì mặt mũi của chủ tử biết gác ở chỗ nào?”
Nguyệt hộ pháp hiển nhiên không phục, vừa né tránh vừa cãi lại:
“Ngô... ta lại không phải nói... chủ tử! Ngô... ta là nói... ngô... Âu Dương Phong kìa!”
Phong hộ pháp biết để cho con hàng này nói gì nữa thì sẽ làm trò cười cho thiên hạ, cho nên hắn vừa bịt miệng nàng, vừa lôi kéo nàng rút lui khỏi chủ chiến trường.
Đám người Ưng Vệ đứng gần nhất, hơn nữa đều là cao thủ, cho nên nghe rành mạch toàn bộ câu chuyện, bởi vậy bọn họ được một tràng cười nắc nẻ.
“Ai u, tiểu cô nương hiện tại rất dũng mãnh ha! Ngay cả cái này mà cũng hiểu. Chậc!”
“Cái đáng nói là tiểu cô nương không sợ gì cả, biểu hiện rất là đáng yêu!”
“Thích nói gì nói, không sợ cường quyền, đây chẳng phải là biểu hiện của sắt thép thẳng nữ à? Các ngươi không thấy nàng rất giống đội trưởng của chúng ta sao?”
“Ai u! Giờ nghĩ lại thì càng thấy giống! Mà ta nhớ ra rồi, tiểu cô nương này hình như là các chủ Lâu Giang Các, người có hợp tác với Viêm Tinh Thành của chúng ta. Tháng nào đội trưởng cũng phải đến đó một lần đấy.
“Hình như là vậy thật! Hắc... hắc... chẳng lẽ hai người kia có tình huống? Đội trưởng... đội trưởng... có tin vui gì, sao còn không chia sẻ cho huynh đệ biết chứ!”
"
Một đám tháo hán vây quanh Mạc Nhất hỏi đông hỏi tây. Mạc Nhất đen mặt, thưởng vào mông mỗi người một chân, rồi cười mắng:
“Cút đi! Một đám hỗn đản!”
Mạc Túc hơi cong môi cười, thì thầm trêu ghẹo Đế Mặc Thần:
“Thuộc hạ của ngươi cũng rất hoạt bát đó! Ngày thường ở ngầm chắc không thiếu tung tin đồn về ngươi đâu ha?”
Đế Mặc Thần hít sâu một hơi, âm thầm quyết định trở về phải khấu trừ mấy ngày tiền lương của Nguyệt hộ pháp vì cái tội tản mát tin đồn thất thiệt.
Hiện tại, hắn chỉ có thể ôm vai Mạc Túc, gượng cười nói chêm chọc:
“Thuộc hạ của phu nhân cũng không kém đâu! Chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân, ai cũng đừng nghĩ chê cười ai!”
Mạc Túc dùng một ngón chọc vào eo của người nào đó, cười mắng:
“Ngươi thật là, một chút thua thiệt cũng không chịu được!”
Đế Mặc Thần chộp lấy cái tay nhỏ kia rồi khẽ vuốt ve, hắn hơi nghiêng đầu, trong ánh mắt như là có móc câu nhìn Mạc Túc, giọng nói hơi khàn khàn
“Ta là nam nhân, cho nên vấn đề này ta không thể thua được!”
Mạc Túc dựa vào trên vai Đế Mặc Thần, cười đến ngửa tới ngửa lui, không coi ai ra gì mà thì thầm nói nhỏ:
“Chúng ta ở chỗ này thong thả lái xe, thật sự không suy xét đến cảm thụ của Âu Dương gia chủ sao?”
Đế Mặc Thần hơi khuynh người để nàng có thể dựa vào thoải mái hơn, tay hắn cũng sửa từ trên vai dời xuống, thủ ở eo Mạc Túc để nàng khỏi mất cân bằng mà té ngã. Tay còn lại hắn xem tay của Mạc Túc như món đồ chơi, liên tục mân mê, yêu thích không muốn buông tay. Nghe nàng hỏi vậy, hắn bâng quơ mà đáp:
“Mặc kệ hắn! Bà bà mụ mụ không giống một người nam nhân!”
Âu Dương Phong: “
Các ngươi đủ chưa? Đừng tưởng mấy người các ngươi nói chuyện nhỏ giọng là lão tử nghe không thấy.
Còn mệt hắn đứng ở chỗ này nghe Đại trưởng lão phổ cập khoa học đối thủ bố trí bẫy rập, sau đó dẫn dụ hắn vào tròng rồi liên thủ giết chết hắn như thế nào.
Nhìn lại đối diện thử xem...
Thuộc hạ thì bận đùa giỡn chê cười, chủ tử không quản mà còn thản nhiên về vãn đánh yêu trước mặt hắn. Đây quả thực là khiêu khích, là nhục nhã!
Nhưng không thể không nói, so với những lời giải thích vô dụng, thì dáng vẻ thản nhiên của đám người đối diện lại khiến Âu Dương Phong chợt thấy hổ thẹn khi chính mình lấy bụng dạ tiểu nhân để đo lòng quân tử.
Thần Vực đứng vững trên giang hồ gần mười năm, tuy có sát phạt chinh chiến nhưng chưa bao giờ tổn thương người vô tội. Bọn họ khinh thường với âm mưu quỷ kế, cho dù có sử dụng kế thì cũng là dương mưu, đem đối thủ xách ra giữa ánh mặt trời rồi công khai xử lý.
Viêm Tinh Thành thì càng không cần phải nói nữa, có thù oán thì đương trường liền báo. Ai dám tới ức hiếp bọn họ, một mũi đạn pháo phóng xuống, đem đối thủ tạc đến nát nhừ như tương, chứ chẳng cần sử dụng đến kế sách ‘bắt ba ba trong rợ như lời mà Đại trưởng lão nói.
Xem kết cục hiện tại của Ma Điện thì chẳng phải đã biết sao? Thần Vực và Viêm Tinh Thành hợp tác, hiệu quả không phải 1+1= 2 nữa, mà là 1+1>2.
Cho nên, Âu Dương Phong suy nghĩ cẩn thận, hắn cảm thấy biểu hiện của Đại trưởng lão như là đang cố gắng kéo dài thời gian, và cản trở hắn gặp mặt nữ nhi ruột thịt của mình!
Vì sao Đại trưởng lão phải làm như vậy?
Nhưng mặc kệ là lý do gì, thì với cương vị là một người phụ thân, hắn cần phải biết nữ nhi đã xảy ra chuyện gì. Với cương vị gia chủ, hắn cần thiết đem Bích Linh Châu hộ tống hồi tộc địa. Với cương vị là một người nam nhân, hắn càng không cho phép thuộc hạ hay nữ nhân điều khiển ý nghĩ của chính mình.
Âu Dương Phong híp mắt như suy tư gì, giơ tay ngăn cản Đại trưởng lão nói tiếp:
“Ý ta đã quyết, ngươi không cần phải nói gì nữa! Nếu ngươi không muốn đi theo ta, thì có thể đứng tại đây chờ. Nếu ta có chuyện gì thì ngươi cũng kịp thời chạy về trong tộc để báo tin”
“Nhưng....” Đại trưởng lão muốn điên rồi, hợp lại những lời mà hắn nói từ nãy đến giờ đều là đánh rắm? Âu Dương Phong một câu cũng không nghe được hay sao?
Âu Dương Phong không để ý tới Đại trưởng lão, giơ tay kêu gọi một người hộ vệ:
“Triển Lục, ngươi ở đây với Đại trưởng lão chờ ta. Nhất định phải bảo hộ tốt cho Đại trưởng lão. Nếu hắn xảy ra chuyện gì, mọi trách nhiệm đều thuộc về ngươi!”
Hắn cắn trọng hai chữ ‘bảo hộ. Nhưng trên thực tế, Triển Lục là hộ vệ thân cận nhất của hắn, sao lại có thể không hiểu được nghĩa ngầm của hai chữ này là giám thị đâu.
Triển Lục cung kính đáp:
“Gia chủ yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ bảo hộ Đại trưởng lão thật tốt!”
Lúc này, Âu Dương Phong mới khôi phục phong thái của một người gia chủ nói một không hai. Hắn nhìn Đế Mặc Thần và Mạc Túc rồi mới cười nói:
“Để hai vị chê cười rồi! Việc riêng ta đã giải quyết xong, phiền hai vị dẫn đường cho ta đi gặp nữ nhi.”
Đế Mặc Thần hơi luyến tiếc buông ra ngón tay của Mạc Túc, biểu tình có chút thất vọng, hắn tưởng rằng Âu Dương Phong còn phải lề mề một hồi lâu nữa đâu. Như vậy thì hắn còn có thể quang minh chính đại mà ăn đậu hũ thêm một lát. Rốt cuộc, muốn cho Mạc Túc ngoan ngoãn phối hợp với hắn, cơ hội như vậy thật sự không nhiều lắm...
Mạc Túc liếc mắt cảnh cáo người nào đó một vừa hai phải, sau đó nghiêm giọng nói với Âu Dương Phong.
“Đi thôi!”
Hắn quýnh lên, vội vàng biện hộ với một lý do cực kỳ sứt sẹo:
“Gia chủ! Đừng đi theo họ, cẩn thận có trá!”
Tuy rằng lý do này trăm ngàn chỗ hở, nhưng đối với người đứng ở địa vị cao như Âu Dương Phong thì lại tìm đúng mệnh môn mà uy hiếp. Thượng vị giả quen dùng ánh mắt đa nghi để quan sát xung quanh, bởi vì bọn họ đều sợ chết, sợ bị hãm hại đến rơi đài, và sợ mất đi quyền lực mà mình đang có trong tay.
Quả nhiên, Âu Dương Phong bán ra bước chân chợt khựng lại, biểu tình trên gương mặt thay đổi mấy hồi, liên tục dùng ánh mắt dò xét để nhìn ngắm xung quanh.
Nguyệt hộ pháp đứng đằng sau lưng Đế Mặc Thần và Mạc Túc, thấy biểu hiện của Âu Dương Phong thì không khỏi trợn trắng mắt, bực dọc cắn nhắn vài câu:
“Mẹ nó! Chủ tử một đại gia tộc lại vì mấy lời nói của thuộc hạ mà trở nên do dự không quyết đoán. Dây dưa dây cà, bà bà mụ mụ, hắn có phải là nam nhân hay không vậy? Bình thường đã như thế, nếu như đang bận việc ở trên giường mà bị đánh gãy nửa chừng thì chẳng phải là xẹp..”
Chưa kịp nói cho hết câu, thì Phong hộ pháp đã đưa tay bịt miệng nàng lại, đồng thời họ khan giải thích với mấy ánh nhìn dò xét xung quanh:
“Khụ! Đồng ngôn vô kị, đồng ngôn vô kị!”
Nhưng cho dù như thế, xung quanh vẫn vang lên vài tiếng cười chế nhạo. Khiến Phong hộ pháp hận không thể kiếm cái lỗ để chui xuống.
Hắn nghiến răng nghiến lợi nói nhỏ bên tai Nguyệt hộ pháp:
“Giang Nguyệt! Xung quanh đây không chỉ có chúng ta mà còn có cấp dưới của phu nhân nữa. Ngươi nói như vậy, thì mặt mũi của chủ tử biết gác ở chỗ nào?”
Nguyệt hộ pháp hiển nhiên không phục, vừa né tránh vừa cãi lại:
“Ngô... ta lại không phải nói... chủ tử! Ngô... ta là nói... ngô... Âu Dương Phong kìa!”
Phong hộ pháp biết để cho con hàng này nói gì nữa thì sẽ làm trò cười cho thiên hạ, cho nên hắn vừa bịt miệng nàng, vừa lôi kéo nàng rút lui khỏi chủ chiến trường.
Đám người Ưng Vệ đứng gần nhất, hơn nữa đều là cao thủ, cho nên nghe rành mạch toàn bộ câu chuyện, bởi vậy bọn họ được một tràng cười nắc nẻ.
“Ai u, tiểu cô nương hiện tại rất dũng mãnh ha! Ngay cả cái này mà cũng hiểu. Chậc!”
“Cái đáng nói là tiểu cô nương không sợ gì cả, biểu hiện rất là đáng yêu!”
“Thích nói gì nói, không sợ cường quyền, đây chẳng phải là biểu hiện của sắt thép thẳng nữ à? Các ngươi không thấy nàng rất giống đội trưởng của chúng ta sao?”
“Ai u! Giờ nghĩ lại thì càng thấy giống! Mà ta nhớ ra rồi, tiểu cô nương này hình như là các chủ Lâu Giang Các, người có hợp tác với Viêm Tinh Thành của chúng ta. Tháng nào đội trưởng cũng phải đến đó một lần đấy.
“Hình như là vậy thật! Hắc... hắc... chẳng lẽ hai người kia có tình huống? Đội trưởng... đội trưởng... có tin vui gì, sao còn không chia sẻ cho huynh đệ biết chứ!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"
Một đám tháo hán vây quanh Mạc Nhất hỏi đông hỏi tây. Mạc Nhất đen mặt, thưởng vào mông mỗi người một chân, rồi cười mắng:
“Cút đi! Một đám hỗn đản!”
Mạc Túc hơi cong môi cười, thì thầm trêu ghẹo Đế Mặc Thần:
“Thuộc hạ của ngươi cũng rất hoạt bát đó! Ngày thường ở ngầm chắc không thiếu tung tin đồn về ngươi đâu ha?”
Đế Mặc Thần hít sâu một hơi, âm thầm quyết định trở về phải khấu trừ mấy ngày tiền lương của Nguyệt hộ pháp vì cái tội tản mát tin đồn thất thiệt.
Hiện tại, hắn chỉ có thể ôm vai Mạc Túc, gượng cười nói chêm chọc:
“Thuộc hạ của phu nhân cũng không kém đâu! Chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân, ai cũng đừng nghĩ chê cười ai!”
Mạc Túc dùng một ngón chọc vào eo của người nào đó, cười mắng:
“Ngươi thật là, một chút thua thiệt cũng không chịu được!”
Đế Mặc Thần chộp lấy cái tay nhỏ kia rồi khẽ vuốt ve, hắn hơi nghiêng đầu, trong ánh mắt như là có móc câu nhìn Mạc Túc, giọng nói hơi khàn khàn
“Ta là nam nhân, cho nên vấn đề này ta không thể thua được!”
Mạc Túc dựa vào trên vai Đế Mặc Thần, cười đến ngửa tới ngửa lui, không coi ai ra gì mà thì thầm nói nhỏ:
“Chúng ta ở chỗ này thong thả lái xe, thật sự không suy xét đến cảm thụ của Âu Dương gia chủ sao?”
Đế Mặc Thần hơi khuynh người để nàng có thể dựa vào thoải mái hơn, tay hắn cũng sửa từ trên vai dời xuống, thủ ở eo Mạc Túc để nàng khỏi mất cân bằng mà té ngã. Tay còn lại hắn xem tay của Mạc Túc như món đồ chơi, liên tục mân mê, yêu thích không muốn buông tay. Nghe nàng hỏi vậy, hắn bâng quơ mà đáp:
“Mặc kệ hắn! Bà bà mụ mụ không giống một người nam nhân!”
Âu Dương Phong: “
Các ngươi đủ chưa? Đừng tưởng mấy người các ngươi nói chuyện nhỏ giọng là lão tử nghe không thấy.
Còn mệt hắn đứng ở chỗ này nghe Đại trưởng lão phổ cập khoa học đối thủ bố trí bẫy rập, sau đó dẫn dụ hắn vào tròng rồi liên thủ giết chết hắn như thế nào.
Nhìn lại đối diện thử xem...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thuộc hạ thì bận đùa giỡn chê cười, chủ tử không quản mà còn thản nhiên về vãn đánh yêu trước mặt hắn. Đây quả thực là khiêu khích, là nhục nhã!
Nhưng không thể không nói, so với những lời giải thích vô dụng, thì dáng vẻ thản nhiên của đám người đối diện lại khiến Âu Dương Phong chợt thấy hổ thẹn khi chính mình lấy bụng dạ tiểu nhân để đo lòng quân tử.
Thần Vực đứng vững trên giang hồ gần mười năm, tuy có sát phạt chinh chiến nhưng chưa bao giờ tổn thương người vô tội. Bọn họ khinh thường với âm mưu quỷ kế, cho dù có sử dụng kế thì cũng là dương mưu, đem đối thủ xách ra giữa ánh mặt trời rồi công khai xử lý.
Viêm Tinh Thành thì càng không cần phải nói nữa, có thù oán thì đương trường liền báo. Ai dám tới ức hiếp bọn họ, một mũi đạn pháo phóng xuống, đem đối thủ tạc đến nát nhừ như tương, chứ chẳng cần sử dụng đến kế sách ‘bắt ba ba trong rợ như lời mà Đại trưởng lão nói.
Xem kết cục hiện tại của Ma Điện thì chẳng phải đã biết sao? Thần Vực và Viêm Tinh Thành hợp tác, hiệu quả không phải 1+1= 2 nữa, mà là 1+1>2.
Cho nên, Âu Dương Phong suy nghĩ cẩn thận, hắn cảm thấy biểu hiện của Đại trưởng lão như là đang cố gắng kéo dài thời gian, và cản trở hắn gặp mặt nữ nhi ruột thịt của mình!
Vì sao Đại trưởng lão phải làm như vậy?
Nhưng mặc kệ là lý do gì, thì với cương vị là một người phụ thân, hắn cần phải biết nữ nhi đã xảy ra chuyện gì. Với cương vị gia chủ, hắn cần thiết đem Bích Linh Châu hộ tống hồi tộc địa. Với cương vị là một người nam nhân, hắn càng không cho phép thuộc hạ hay nữ nhân điều khiển ý nghĩ của chính mình.
Âu Dương Phong híp mắt như suy tư gì, giơ tay ngăn cản Đại trưởng lão nói tiếp:
“Ý ta đã quyết, ngươi không cần phải nói gì nữa! Nếu ngươi không muốn đi theo ta, thì có thể đứng tại đây chờ. Nếu ta có chuyện gì thì ngươi cũng kịp thời chạy về trong tộc để báo tin”
“Nhưng....” Đại trưởng lão muốn điên rồi, hợp lại những lời mà hắn nói từ nãy đến giờ đều là đánh rắm? Âu Dương Phong một câu cũng không nghe được hay sao?
Âu Dương Phong không để ý tới Đại trưởng lão, giơ tay kêu gọi một người hộ vệ:
“Triển Lục, ngươi ở đây với Đại trưởng lão chờ ta. Nhất định phải bảo hộ tốt cho Đại trưởng lão. Nếu hắn xảy ra chuyện gì, mọi trách nhiệm đều thuộc về ngươi!”
Hắn cắn trọng hai chữ ‘bảo hộ. Nhưng trên thực tế, Triển Lục là hộ vệ thân cận nhất của hắn, sao lại có thể không hiểu được nghĩa ngầm của hai chữ này là giám thị đâu.
Triển Lục cung kính đáp:
“Gia chủ yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ bảo hộ Đại trưởng lão thật tốt!”
Lúc này, Âu Dương Phong mới khôi phục phong thái của một người gia chủ nói một không hai. Hắn nhìn Đế Mặc Thần và Mạc Túc rồi mới cười nói:
“Để hai vị chê cười rồi! Việc riêng ta đã giải quyết xong, phiền hai vị dẫn đường cho ta đi gặp nữ nhi.”
Đế Mặc Thần hơi luyến tiếc buông ra ngón tay của Mạc Túc, biểu tình có chút thất vọng, hắn tưởng rằng Âu Dương Phong còn phải lề mề một hồi lâu nữa đâu. Như vậy thì hắn còn có thể quang minh chính đại mà ăn đậu hũ thêm một lát. Rốt cuộc, muốn cho Mạc Túc ngoan ngoãn phối hợp với hắn, cơ hội như vậy thật sự không nhiều lắm...
Mạc Túc liếc mắt cảnh cáo người nào đó một vừa hai phải, sau đó nghiêm giọng nói với Âu Dương Phong.
“Đi thôi!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro