Phúc Vận Tiểu Kiều Nương: Mang Không Gian Chạy Nạn
Chương 11
2024-12-03 07:43:07
Ân Diệu ngẫm nghĩ, nơi này thiếu lương thực, khốn khó đủ bề. Nếu như bí mật về không gian nhỏ của nàng bị bại lộ, nhất định sẽ gây ra những cuộc tranh đoạt, thậm chí đẩy cả nhà vào cảnh nguy hiểm. Bí mật ấy, dù thế nào đi nữa, cũng không thể để người trong thôn phát hiện.
Hơn nữa, nhìn vào tình cảnh hiện tại, nội bộ Ân gia mấy phòng có đoàn kết hay không cũng chưa biết chắc.
Trong lúc nàng còn đang suy nghĩ, mùi hương thơm ngọt nhẹ nhàng bay lên từ chiếc nồi sắt, lập tức đánh thức cơn đói trong bụng mỗi người.
Hương thơm ấy vừa thanh vừa hấp dẫn, làm Vệ thị nhớ đến món khoai sọ ngào đường mà năm xưa nàng từng được thưởng thức khi còn ở trong phủ. Những củ khoai mềm mại, bên ngoài phủ một lớp nước đường óng ánh, vừa bùi vừa ngọt, ngon đến mức chỉ nghĩ thôi cũng đã khiến nàng nuốt nước bọt ừng ực.
Ngay cả La Tiểu Bảo, dù đã quen ăn bánh ngô thô kệch, cũng ngơ ngác nhìn chằm chằm vào chiếc nồi sắt đang bốc hơi nghi ngút trên bếp.
“Chín chưa nhỉ?”
Ân Chính Hoành quay sang nhìn ba chị em dâu đang đứng bên bếp. Đáp lại, cả ba đều đồng loạt lắc đầu, vẻ mặt đầy lúng túng.
“Chắc là… có thể chín rồi đấy?” Vệ thị ngập ngừng nói, nhưng cũng không dám khẳng định.
“Hay là thử trước đi?” Trương thị, bụng đã đói không chịu nổi, vội vàng đề nghị.
Ân Diệu khẽ thở dài, chậm rãi nói:
“Trước kia, ta có một người bạn tốt, nàng từng nói rằng khoai sọ phải hấp hoặc nấu trong nồi ít nhất mười lăm phút. Nếu không nhớ thời gian, có thể dùng đũa hoặc que nhọn chọc thử. Nếu chọc xuyên được, nghĩa là đã chín.”
“Thì ra là vậy. Diệu tỷ tỷ, người bạn của ngươi là ai mà hiểu biết tỉ mỉ như vậy?”
Ân Bác Văn tò mò hỏi. Hắn vốn cho rằng các tiểu thư kinh thành chỉ biết làm đẹp, không ngờ lại có người am hiểu đến thế.
“Nàng… nàng tên là Độ Nương.”
Ân Diệu nghĩ nhanh rồi bịa ra một cái tên.
“Độ Nương?”
Cả nhà nghe vậy thì ngờ ngợ, nhưng không ai nhớ ra có ai mang cái tên như thế trong giới tiểu thư kinh thành. Lúc này, tổ mẫu Lưu thị đã lấy được một que tre sạch, bảo Trương thị mở nắp nồi để thử.
“Xuyên qua rồi! Chín rồi!”
Trương thị vui mừng reo lên, hai tay run run khi nhấc nắp nồi. Hương thơm khoai sọ càng lúc càng ngào ngạt lan ra khắp gian bếp nhỏ.
Ân Diệu muốn nói rằng nên để thêm vài phút nữa cho khoai chín kỹ và ngọt hơn, nhưng thấy cả nhà đã không kiềm chế được mà vội vã vớt khoai lên, nàng đành ngậm miệng, không nói gì thêm.
Chân thị nhanh tay bóc vỏ một củ khoai cho Ân Hạc. Nhưng khoai quá nóng, lớp vỏ trơn tuột khiến chút nước khoai sót lại suýt nữa chảy khỏi tay nàng. Ân Hạc đói đến mức không đợi nguội, lập tức nhét luôn vào miệng. Cậu bé vừa ăn vừa hít hà vì nóng, nhưng sau khi thổi nguội vài hơi, mắt cậu lập tức sáng rực, hét lên:
“Diệu tỷ tỷ, khoai này ngọt quá! Ngon lắm!”
“Ngọt, thật ngọt!”
Trương thị vừa ăn xong một củ khoai sọ, dù khoai vẫn còn nóng rẫy, nhưng nàng không ngừng được, hương vị khiến lòng nàng ấm áp, bụng cũng dịu đi phần nào.
Vệ thị cũng không quên Ân Diệu, nàng chọn lấy củ khoai sọ tròn trịa nhất đưa cho Ân Diệu, sau đó mới cẩn thận bóc vỏ một củ khác cho Hàn ca.
Thật sự ngon đến thế sao?
Ân Diệu thầm nghi hoặc, nhưng cũng đưa tay lấy một củ khoai sọ, vừa định ngồi xuống ăn thì bỗng nhớ tới La Tiểu Bảo, nàng liền cầm thêm một củ đưa cho cậu bé.
Hơn nữa, nhìn vào tình cảnh hiện tại, nội bộ Ân gia mấy phòng có đoàn kết hay không cũng chưa biết chắc.
Trong lúc nàng còn đang suy nghĩ, mùi hương thơm ngọt nhẹ nhàng bay lên từ chiếc nồi sắt, lập tức đánh thức cơn đói trong bụng mỗi người.
Hương thơm ấy vừa thanh vừa hấp dẫn, làm Vệ thị nhớ đến món khoai sọ ngào đường mà năm xưa nàng từng được thưởng thức khi còn ở trong phủ. Những củ khoai mềm mại, bên ngoài phủ một lớp nước đường óng ánh, vừa bùi vừa ngọt, ngon đến mức chỉ nghĩ thôi cũng đã khiến nàng nuốt nước bọt ừng ực.
Ngay cả La Tiểu Bảo, dù đã quen ăn bánh ngô thô kệch, cũng ngơ ngác nhìn chằm chằm vào chiếc nồi sắt đang bốc hơi nghi ngút trên bếp.
“Chín chưa nhỉ?”
Ân Chính Hoành quay sang nhìn ba chị em dâu đang đứng bên bếp. Đáp lại, cả ba đều đồng loạt lắc đầu, vẻ mặt đầy lúng túng.
“Chắc là… có thể chín rồi đấy?” Vệ thị ngập ngừng nói, nhưng cũng không dám khẳng định.
“Hay là thử trước đi?” Trương thị, bụng đã đói không chịu nổi, vội vàng đề nghị.
Ân Diệu khẽ thở dài, chậm rãi nói:
“Trước kia, ta có một người bạn tốt, nàng từng nói rằng khoai sọ phải hấp hoặc nấu trong nồi ít nhất mười lăm phút. Nếu không nhớ thời gian, có thể dùng đũa hoặc que nhọn chọc thử. Nếu chọc xuyên được, nghĩa là đã chín.”
“Thì ra là vậy. Diệu tỷ tỷ, người bạn của ngươi là ai mà hiểu biết tỉ mỉ như vậy?”
Ân Bác Văn tò mò hỏi. Hắn vốn cho rằng các tiểu thư kinh thành chỉ biết làm đẹp, không ngờ lại có người am hiểu đến thế.
“Nàng… nàng tên là Độ Nương.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ân Diệu nghĩ nhanh rồi bịa ra một cái tên.
“Độ Nương?”
Cả nhà nghe vậy thì ngờ ngợ, nhưng không ai nhớ ra có ai mang cái tên như thế trong giới tiểu thư kinh thành. Lúc này, tổ mẫu Lưu thị đã lấy được một que tre sạch, bảo Trương thị mở nắp nồi để thử.
“Xuyên qua rồi! Chín rồi!”
Trương thị vui mừng reo lên, hai tay run run khi nhấc nắp nồi. Hương thơm khoai sọ càng lúc càng ngào ngạt lan ra khắp gian bếp nhỏ.
Ân Diệu muốn nói rằng nên để thêm vài phút nữa cho khoai chín kỹ và ngọt hơn, nhưng thấy cả nhà đã không kiềm chế được mà vội vã vớt khoai lên, nàng đành ngậm miệng, không nói gì thêm.
Chân thị nhanh tay bóc vỏ một củ khoai cho Ân Hạc. Nhưng khoai quá nóng, lớp vỏ trơn tuột khiến chút nước khoai sót lại suýt nữa chảy khỏi tay nàng. Ân Hạc đói đến mức không đợi nguội, lập tức nhét luôn vào miệng. Cậu bé vừa ăn vừa hít hà vì nóng, nhưng sau khi thổi nguội vài hơi, mắt cậu lập tức sáng rực, hét lên:
“Diệu tỷ tỷ, khoai này ngọt quá! Ngon lắm!”
“Ngọt, thật ngọt!”
Trương thị vừa ăn xong một củ khoai sọ, dù khoai vẫn còn nóng rẫy, nhưng nàng không ngừng được, hương vị khiến lòng nàng ấm áp, bụng cũng dịu đi phần nào.
Vệ thị cũng không quên Ân Diệu, nàng chọn lấy củ khoai sọ tròn trịa nhất đưa cho Ân Diệu, sau đó mới cẩn thận bóc vỏ một củ khác cho Hàn ca.
Thật sự ngon đến thế sao?
Ân Diệu thầm nghi hoặc, nhưng cũng đưa tay lấy một củ khoai sọ, vừa định ngồi xuống ăn thì bỗng nhớ tới La Tiểu Bảo, nàng liền cầm thêm một củ đưa cho cậu bé.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro