Phúc Vận Tiểu Kiều Nương: Mang Không Gian Chạy Nạn

Chương 16

2024-12-03 07:43:07

Vệ thị đứng ngồi không yên, lo lắng đến mức lòng như lửa đốt. Ân Chính Hoành đã ra ngoài tìm tin tức nhưng chưa thấy trở về, trong nhà chỉ còn lại mấy phụ nhân và Nhị phòng Ân Bác Văn không đi lại được, cùng nhau thấp thỏm chờ tin tức.

“Tổ mẫu! Ta biết Diệu tỷ tỷ ở đâu rồi!”

Ân Hạc từ ngoài sân chạy xộc vào, thở hổn hển, vừa rồi hắn trèo tường thấp để kéo lại La Tiểu Bảo định trốn ra ngoài chơi, thì tình cờ nghe được tin tức của Ân Diệu.

“Cái gì?! Nó lại đi đào khoai sọ sao?”

Vệ Như Ý nghe xong, lòng lập tức cuộn trào bất an, vội vã hướng đến bên hồ nơi hôm qua họ đã đào khoai sọ. Hôm qua, vì quá mệt mỏi sau một ngày dài, nàng nhất thời quên dặn con gái không được quay lại đó đào thêm. Nàng hiểu rõ, hiện giờ người trong thôn ai nấy đều đói đến không chịu nổi, mà Ân Diệu lại đi đào khoai sọ, chắc chắn sẽ bị người ta khi dễ.

Nhà Ân gia bị lưu đày đến ở một căn nhà ngói cũ kỹ nằm cuối thôn, cũng là nơi hẻo lánh nhất trong góc làng. Khi Vệ Như Ý chạy từ con đường hẹp ra ngoài, nàng kinh hoàng nhận ra rằng các thôn dân đều đang đổ dồn về phía bên hồ. Trong lòng nàng lập tức dâng lên dự cảm chẳng lành.

---

Ở bên hồ dưới chân núi phía sau thôn, Ân Diệu nhìn thấy người dân Trường Lăng thôn đang dần dần kéo đến đông đúc, lòng nàng cũng thoáng chấn động.

Hôm qua trời tối, nàng không nhìn rõ tình cảnh, nhưng giờ, dưới ánh mặt trời chói lòa buổi sớm, nàng mới nhận ra người dân nơi này đều gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, giống như những thân xác tiều tụy trong đám dân chạy nạn ở căn cứ mạt thế trước kia. Cảnh tượng này khiến nàng không khỏi bần thần.

“Chính là nàng! Chính nàng đã đào sạch hết khoai sọ của thôn chúng ta!”

Trong đám đông, một người chỉ tay vào Ân Diệu mà hét lên.

Giờ phút này, toàn thân Ân Diệu đầy bùn đất, ngay cả khuôn mặt nhỏ nhắn cũng bị bùn che kín, chẳng nhìn rõ được dung mạo. Dáng vẻ nàng thế này, rõ ràng là vừa cặm cụi đào bới khoai sọ suốt đêm. Người ta lại càng tin lời Triệu gia tam huynh đệ vừa thông báo.

“Gì?! Đào hết khoai sọ rồi sao? Thế chẳng phải chúng ta không còn phần nào nữa?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Ai u, trời ơi! Đúng là không để người sống mà! Cả đêm qua yêm còn ôm hy vọng sáng nay đào khoai sọ về nấu cho đứa cháu nhỏ ăn, thế mà giờ một củ cũng không có!”

“Đem khoai sọ trả lại đây! Đây là đồ của thôn chúng ta!”

“Phải đấy! Trả lại cho chúng ta!”

Những tiếng la hét, oán trách vang lên khắp nơi.

Trước cảnh tượng ấy, Ân Diệu không hề nao núng. Nàng nhẹ nhàng nhấc hai túi vải phía sau lưng lên, thản nhiên đổ tất cả số khoai sọ bên trong ra trước mặt đám đông, giọng nói vang lên rõ ràng:

“Thưa các vị hương thân, ta hôm nay đào khoai sọ không phải để mang đi, mà là để chia cho mọi người.”

Toàn thân nàng lấm lem bùn đất, nhưng nụ cười trên môi lại rạng rỡ, để lộ hàm răng trắng sáng.

Đám đông lập tức xôn xao:

“Khoai sọ này là để chia cho chúng ta sao?”

“Ta không tin! Nếu không phải vì bị Triệu gia tam huynh đệ phát hiện, liệu ngươi có tự nguyện chia ra không?”

Tôn Liên, một người đàn bà thích xen vào chuyện thiên hạ, đứng ngoài đám đông cười nhạo.

“Thẩm thẩm, ta nói là thật mà. Ta đào số khoai sọ này, chỉ để tránh cho mọi người trúng độc thôi.”

Lời của Ân Diệu khiến Tôn Liên đỏ mặt tía tai. Cái gì mà "thẩm thẩm"? Nàng còn chưa lấy chồng mà!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Phúc Vận Tiểu Kiều Nương: Mang Không Gian Chạy Nạn

Số ký tự: 0