Phúc Vận Tiểu Kiều Nương: Mang Không Gian Chạy Nạn
Chương 9
2024-12-03 07:43:07
Mã Thúy Hoa ở ngay nhà bên cạnh, đối với mấy chuyện này rõ như lòng bàn tay. Nàng vừa kể vừa vẽ nên cảnh tượng như thật, làm cả nhà Ân gia không khỏi rùng mình. Lưu thị nghe xong chỉ biết niệm mãi:
“A di đà Phật, a di đà Phật…”
“Còn lần thứ hai thì sao?”
“Ta biết! Lần thứ hai là có mấy người bị thiêu chết trong nhà này!”
La Tiểu Bảo đột ngột chen ngang, háo hức nói không kịp đợi.
“La Tiểu Bảo! Người lớn nói chuyện, trẻ con không được ngắt lời.”
La Đại Chí khiêng một chiếc nồi sắt đen sì vào, vừa đặt xuống cửa vừa quát lớn.
“Vâng…” La Tiểu Bảo cúi đầu, im lặng, không dám hó hé thêm một tiếng.
Mã Thúy Hoa tiếp lời, giọng vẫn rành rọt:
“Lần thứ hai là ba người bị lưu đày tới. Họ siêng năng lắm, nhưng nghe đâu cũng không biết nhóm lửa nấu cơm. Một đêm nọ, họ làm thế nào mà đốt cháy cả gian bếp, đến mức chẳng còn tìm thấy thi thể. Cả người, cả nhà đều hóa tro tàn!”
Vừa nói, nàng vừa chỉ tay về phía vách tường đen kịt của gian bếp. Lúc này, Ân Diệu mới để ý, quả thật toàn bộ tường bếp và mái nhà đều phủ một lớp khói đen ám.
“Thôi thôi, Thúy Hoa, đừng hù dọa người ta nữa.”
La Đại Chí nhìn sắc mặt trắng bệch của cả nhà Ân gia, liền nhắc nhở.
“Ta nào có hù dọa đâu, ta nói toàn chuyện thật thôi!”
Mã Thúy Hoa vừa đáp, vừa quay lại nhìn nồi nước đã bốc khói nghi ngút, chợt nhớ ra điều gì, liền hỏi:
“Nồi này các ngươi định nấu cái gì vậy?”
Nàng không khỏi nghĩ thầm, chẳng lẽ ngay cả lương thực bọn họ cũng phải đi mượn sao? Lương thực nhà nàng vốn đã chật vật, chỉ e khó mà trụ nổi đến cuối tháng. Nhà Ân gia đông người thế này, nếu lại mượn thêm gạo thóc, thì làm sao chịu được?
“Thẩm thẩm, chúng ta ăn cái này.”
Ân Diệu chẳng biết đã chạy đi từ lúc nào, giờ đây nàng trở về, trên vai khiêng theo một đống đồ lạ.
Dưới ánh lửa, mọi người mới nhìn rõ đó là gì.
“Khoai sọ!” La Tiểu Bảo reo lên.
“Các ngươi đào ở đâu ra thế này?”
La Đại Chí chỉ vào đống khoai sọ tươi mới chất trên mặt đất, ngạc nhiên hỏi.
“Dưới chân núi, gần bờ hồ đó. Ta với nương còn suýt nữa trượt chân rơi xuống nước.”
Ân Diệu trả lời, giọng điềm nhiên. Những lời này khiến nhà Mã Thúy Hoa lập tức hiểu ra câu chuyện. Thì ra cái “nữ quỷ ướt sũng” mà La Tiểu Bảo nhắc tới trước đó lại chính là người nhà Ân gia bị té xuống nước!
Một bên, Vệ thị liên tục gật đầu xác nhận, lòng nàng thoáng nhẹ nhõm khi thấy Diệu nhi không tiết lộ chuyện nàng từng muốn tự vẫn. Dù sao đó cũng chẳng phải điều gì vẻ vang để nói ra.
“Ai dà, đây là khoai sọ hoang! Có độc, ăn vào là chết đấy!”
La Đại Chí vội vàng cảnh báo.
Trong thôn thiếu ăn, nhà ai cũng khốn khó, nếu bãi khoai sọ lớn kia có thể ăn được thì đã sớm bị đào sạch. Làm gì còn tới lượt nhà Ân gia?
“Thật sự không thể ăn sao?”
Ân Chính Hoành nghe vậy thì mặt mày sa sầm. Mới nãy Ân Hạc đói đến mức đứng không vững, nếu đêm nay không có gì ăn, thì đứa cháu trai bé nhỏ của hắn phải làm thế nào đây?
“Bá bá, cái này thật có thể ăn. Ta còn ăn sống một củ, vừa ngọt vừa bùi nữa!”
Ân Diệu chớp chớp đôi mắt, giọng điệu chắc nịch, vẻ mặt hồn nhiên như thể chuyện vừa rồi chẳng có gì đáng lo.
Thực ra, nàng đương nhiên không thể nói ra sự thật rằng những củ khoai sọ này không phải là khoai hoang dại bên bờ hồ. Chúng là do nàng lén lấy ra từ không gian nhỏ mà hệ thống tặng cho khi nàng vừa mở “lễ bao khởi đầu”. Trong không gian đó, có rất nhiều thực vật mà hệ thống cam đoan là có thể ăn được, nên nàng biết chắc đống khoai này không có độc.
“A di đà Phật, a di đà Phật…”
“Còn lần thứ hai thì sao?”
“Ta biết! Lần thứ hai là có mấy người bị thiêu chết trong nhà này!”
La Tiểu Bảo đột ngột chen ngang, háo hức nói không kịp đợi.
“La Tiểu Bảo! Người lớn nói chuyện, trẻ con không được ngắt lời.”
La Đại Chí khiêng một chiếc nồi sắt đen sì vào, vừa đặt xuống cửa vừa quát lớn.
“Vâng…” La Tiểu Bảo cúi đầu, im lặng, không dám hó hé thêm một tiếng.
Mã Thúy Hoa tiếp lời, giọng vẫn rành rọt:
“Lần thứ hai là ba người bị lưu đày tới. Họ siêng năng lắm, nhưng nghe đâu cũng không biết nhóm lửa nấu cơm. Một đêm nọ, họ làm thế nào mà đốt cháy cả gian bếp, đến mức chẳng còn tìm thấy thi thể. Cả người, cả nhà đều hóa tro tàn!”
Vừa nói, nàng vừa chỉ tay về phía vách tường đen kịt của gian bếp. Lúc này, Ân Diệu mới để ý, quả thật toàn bộ tường bếp và mái nhà đều phủ một lớp khói đen ám.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thôi thôi, Thúy Hoa, đừng hù dọa người ta nữa.”
La Đại Chí nhìn sắc mặt trắng bệch của cả nhà Ân gia, liền nhắc nhở.
“Ta nào có hù dọa đâu, ta nói toàn chuyện thật thôi!”
Mã Thúy Hoa vừa đáp, vừa quay lại nhìn nồi nước đã bốc khói nghi ngút, chợt nhớ ra điều gì, liền hỏi:
“Nồi này các ngươi định nấu cái gì vậy?”
Nàng không khỏi nghĩ thầm, chẳng lẽ ngay cả lương thực bọn họ cũng phải đi mượn sao? Lương thực nhà nàng vốn đã chật vật, chỉ e khó mà trụ nổi đến cuối tháng. Nhà Ân gia đông người thế này, nếu lại mượn thêm gạo thóc, thì làm sao chịu được?
“Thẩm thẩm, chúng ta ăn cái này.”
Ân Diệu chẳng biết đã chạy đi từ lúc nào, giờ đây nàng trở về, trên vai khiêng theo một đống đồ lạ.
Dưới ánh lửa, mọi người mới nhìn rõ đó là gì.
“Khoai sọ!” La Tiểu Bảo reo lên.
“Các ngươi đào ở đâu ra thế này?”
La Đại Chí chỉ vào đống khoai sọ tươi mới chất trên mặt đất, ngạc nhiên hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Dưới chân núi, gần bờ hồ đó. Ta với nương còn suýt nữa trượt chân rơi xuống nước.”
Ân Diệu trả lời, giọng điềm nhiên. Những lời này khiến nhà Mã Thúy Hoa lập tức hiểu ra câu chuyện. Thì ra cái “nữ quỷ ướt sũng” mà La Tiểu Bảo nhắc tới trước đó lại chính là người nhà Ân gia bị té xuống nước!
Một bên, Vệ thị liên tục gật đầu xác nhận, lòng nàng thoáng nhẹ nhõm khi thấy Diệu nhi không tiết lộ chuyện nàng từng muốn tự vẫn. Dù sao đó cũng chẳng phải điều gì vẻ vang để nói ra.
“Ai dà, đây là khoai sọ hoang! Có độc, ăn vào là chết đấy!”
La Đại Chí vội vàng cảnh báo.
Trong thôn thiếu ăn, nhà ai cũng khốn khó, nếu bãi khoai sọ lớn kia có thể ăn được thì đã sớm bị đào sạch. Làm gì còn tới lượt nhà Ân gia?
“Thật sự không thể ăn sao?”
Ân Chính Hoành nghe vậy thì mặt mày sa sầm. Mới nãy Ân Hạc đói đến mức đứng không vững, nếu đêm nay không có gì ăn, thì đứa cháu trai bé nhỏ của hắn phải làm thế nào đây?
“Bá bá, cái này thật có thể ăn. Ta còn ăn sống một củ, vừa ngọt vừa bùi nữa!”
Ân Diệu chớp chớp đôi mắt, giọng điệu chắc nịch, vẻ mặt hồn nhiên như thể chuyện vừa rồi chẳng có gì đáng lo.
Thực ra, nàng đương nhiên không thể nói ra sự thật rằng những củ khoai sọ này không phải là khoai hoang dại bên bờ hồ. Chúng là do nàng lén lấy ra từ không gian nhỏ mà hệ thống tặng cho khi nàng vừa mở “lễ bao khởi đầu”. Trong không gian đó, có rất nhiều thực vật mà hệ thống cam đoan là có thể ăn được, nên nàng biết chắc đống khoai này không có độc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro