Lập quy củ
2024-11-03 03:00:23
Ánh mắt hai người lướt qua nhau dưới ánh nến mông lung, không ai nhường ai.
Từ Vân Tê không có mong đợi gì với người chồng trên danh nghĩa, bèn lắc đầu, “Không có.”
Ánh mắt Bùi Mộc Hành dời đi, không nói thêm lời nào.
Một lát sau, hắn đứng dậy: “Ta còn có việc quan trọng, nàng cũng mệt rồi, cứ nghỉ ngơi trước đi.”
Nói rồi, bóng dáng cao lớn của hắn khuất dần qua rèm châu, đi về phía phòng bên.
Từ Vân Tê lặng lẽ nhìn theo rèm châu đong đưa, không nói một lời.
Hắn đã không hài lòng về nàng, đương nhiên không có ý định động phòng, điều này khiến nàng thở phào nhẹ nhõm, xoay người gọi nha hoàn hầu hạ.
Bạch Quả tức tối bước vào, vừa giúp nàng thay y phục, vừa bất mãn nói:
“Tưởng rằng cô gia sẽ động phòng, không ngờ lại lập quy củ ngay đêm đầu tiên, cứ làm như chúng ta khao khát cái thân phận hoàng gia lắm…”
Lời chưa kịp nói hết, Bạch Quả đã bị ánh mắt của Từ Vân Tê ngăn lại. Nàng khẽ chà xát chiếc khăn tay, trấn an nha hoàn đang lo lắng:
“Không động phòng thì thôi, chuyện đó rồi cũng sẽ tự nhiên mà đến.”
Bạch Quả đỡ Từ Vân Tê qua lớp màn dày, đưa nàng đến chiếc giường cưới trống trải, lẩm bẩm:
“Liệu có đến một ngày như vậy không?”
Từ Vân Tê sững người, khẽ cười mà không đáp. Gió đêm thổi tan đi nét mềm mại trong đáy mắt nàng, chỉ để lại chút gì đó trầm mặc, lạnh lẽo, ẩn sâu trong ánh nhìn.
Bùi Mộc Hành đã có người trong lòng, mà nàng cũng đã có dự định riêng. Những người vốn chẳng liên quan lại bị Hoàng thượng gượng ép gắn bó với nhau, quả là hoang đường.
“Còn nói không hoang đường sao!”
Đêm khuya, chính viện của Hi Vương phủ vẫn sáng đèn, Vương phi trong chiếc áo dệt từ lụa đỏ rực, tựa vào gối, nước mắt lăn dài, giọng nghẹn ngào:
“Thật là đáng thương cho Linh nhi, chỉ vì bị ốm một trận mà phải tạm lánh đến chùa Thanh Sơn ngay trước hôn lễ của Hành nhi. Nghe nói giờ đây con bé đã gầy đi rất nhiều…”
Tuân Vân Linh và Bùi Mộc Hành là thanh mai trúc mã, thường ngày hay đến Hi Vương phủ vấn an. Hi Vương phi luôn xem nàng như con dâu của mình, trong lòng đã sớm định nàng là người trong nhà. Khóc một hồi, bà nghĩ đến sự uất ức của Bùi Mộc Hành mà không khỏi cắn răng, nghẹn ngào:
“Bệ hạ có đến mười bảy hoàng tôn, các vị đều cưới con gái nhà quyền quý hoặc trọng thần, chỉ có Hành nhi của ta phải lấy con gái của một viên quan ngũ phẩm… Điều này đúng là bất công!” Bà càng nói càng giận, đôi mày nhíu chặt, cơn giận dâng lên không sao dằn lại được. “Hôm nay, bao nhiêu đều lộ vẻ vui mừng nhưng lời lẽ đầy ẩn ý, cả đời này ta chưa từng phải chịu ấm ức như hôm nay!”
Từ Vân Tê không có mong đợi gì với người chồng trên danh nghĩa, bèn lắc đầu, “Không có.”
Ánh mắt Bùi Mộc Hành dời đi, không nói thêm lời nào.
Một lát sau, hắn đứng dậy: “Ta còn có việc quan trọng, nàng cũng mệt rồi, cứ nghỉ ngơi trước đi.”
Nói rồi, bóng dáng cao lớn của hắn khuất dần qua rèm châu, đi về phía phòng bên.
Từ Vân Tê lặng lẽ nhìn theo rèm châu đong đưa, không nói một lời.
Hắn đã không hài lòng về nàng, đương nhiên không có ý định động phòng, điều này khiến nàng thở phào nhẹ nhõm, xoay người gọi nha hoàn hầu hạ.
Bạch Quả tức tối bước vào, vừa giúp nàng thay y phục, vừa bất mãn nói:
“Tưởng rằng cô gia sẽ động phòng, không ngờ lại lập quy củ ngay đêm đầu tiên, cứ làm như chúng ta khao khát cái thân phận hoàng gia lắm…”
Lời chưa kịp nói hết, Bạch Quả đã bị ánh mắt của Từ Vân Tê ngăn lại. Nàng khẽ chà xát chiếc khăn tay, trấn an nha hoàn đang lo lắng:
“Không động phòng thì thôi, chuyện đó rồi cũng sẽ tự nhiên mà đến.”
Bạch Quả đỡ Từ Vân Tê qua lớp màn dày, đưa nàng đến chiếc giường cưới trống trải, lẩm bẩm:
“Liệu có đến một ngày như vậy không?”
Từ Vân Tê sững người, khẽ cười mà không đáp. Gió đêm thổi tan đi nét mềm mại trong đáy mắt nàng, chỉ để lại chút gì đó trầm mặc, lạnh lẽo, ẩn sâu trong ánh nhìn.
Bùi Mộc Hành đã có người trong lòng, mà nàng cũng đã có dự định riêng. Những người vốn chẳng liên quan lại bị Hoàng thượng gượng ép gắn bó với nhau, quả là hoang đường.
“Còn nói không hoang đường sao!”
Đêm khuya, chính viện của Hi Vương phủ vẫn sáng đèn, Vương phi trong chiếc áo dệt từ lụa đỏ rực, tựa vào gối, nước mắt lăn dài, giọng nghẹn ngào:
“Thật là đáng thương cho Linh nhi, chỉ vì bị ốm một trận mà phải tạm lánh đến chùa Thanh Sơn ngay trước hôn lễ của Hành nhi. Nghe nói giờ đây con bé đã gầy đi rất nhiều…”
Tuân Vân Linh và Bùi Mộc Hành là thanh mai trúc mã, thường ngày hay đến Hi Vương phủ vấn an. Hi Vương phi luôn xem nàng như con dâu của mình, trong lòng đã sớm định nàng là người trong nhà. Khóc một hồi, bà nghĩ đến sự uất ức của Bùi Mộc Hành mà không khỏi cắn răng, nghẹn ngào:
“Bệ hạ có đến mười bảy hoàng tôn, các vị đều cưới con gái nhà quyền quý hoặc trọng thần, chỉ có Hành nhi của ta phải lấy con gái của một viên quan ngũ phẩm… Điều này đúng là bất công!” Bà càng nói càng giận, đôi mày nhíu chặt, cơn giận dâng lên không sao dằn lại được. “Hôm nay, bao nhiêu đều lộ vẻ vui mừng nhưng lời lẽ đầy ẩn ý, cả đời này ta chưa từng phải chịu ấm ức như hôm nay!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro