Mọi Thứ Đều Ổn
2024-11-03 03:00:23
Nam tử cao lớn khoác bộ trường bào màu xanh thẫm, ngồi thẳng lưng sau bàn, trước mặt là mấy đĩa điểm tâm sáng bày biện công phu. Món nào cũng đẹp mắt, đều là những món ngon lạ mà Từ Vân Tê chưa từng nghe tên.
Nàng ngồi xuống đối diện hắn, khẽ gọi: “Tam gia.”
Bùi Mộc Hành cúi đầu, vô thức xoay nhẹ đôi đũa bạc trong tay. Nghe giọng nàng dịu dàng, hắn chậm rãi ngẩng lên nhìn Từ Vân Tê.
Bùi Mộc Hành vốn dĩ có tật ngủ khó, thường nằm ở gian đông, đêm qua phải nằm tạm ở gian tây, giấc ngủ chẳng mấy ngon. Hắn còn vậy, huống chi nàng, một thiếu nữ mới đến một nơi xa lạ, chắc hẳn cũng ngủ không yên. Vì thế hắn nhẹ nhàng hỏi:
“Mới đến Vương phủ, nàng có quen không?”
Từ Vân Tê mỉm cười nhạt: “Mọi thứ đều ổn.”
Bùi Mộc Hành chỉ nghĩ nàng đáp lời khách sáo, nhẹ gật đầu.
Hai người chẳng quen biết, câu chuyện cũng đến đây là hết.
Sắp đến giờ sang chính viện dâng trà, hai người không nói thêm lời nào, lặng lẽ dùng bữa.
Từ sau lời Bùi Mộc Hành nói tối qua, sợ nàng dây dưa, Từ Vân Tê biết giữ quy củ, chỉ lo ăn, không quan tâm đến sở thích của Bùi Mộc Hành, và hắn cũng không để ý xem nàng thích món gì.
Dùng xong, hai người lần lượt đặt đũa xuống.
Từ Vân Tê nhớ mình đã là thê tử, lễ nghi không thể thiếu, lNàng nhẹ nâng tay áo, chủ động bước tới rót trà thay Bùi Mộc Hành. Trước đây, Bùi Mộc Hành luôn có người hầu kề bên làm việc này, nhưng giờ hậu viện đã có nữ chủ nhân, người hầu khó tiện lui tới, và Bùi Mộc Hành cũng không quen sai bảo người khác. Vậy nên, hắn sẽ tự rớt trà cho bản thân.
Trong lúc vô tình, một cánh tay trắng ngần vươn tới, hai người chạm vào tay cầm ấm trà cùng lúc.
Làn da mềm mại của nàng chạm nhẹ lên mu bàn tay lạnh lẽo của hắn, cảm giác lành lạnh dễ chịu.
Từ Vân Tê bất ngờ rụt tay lại. Bùi Mộc Hành khựng một chút, sắc mặt thoáng thay đổi, chỗ vừa bị nàng chạm như có cảm giác nóng ran, bởi hắn xưa nay không thích gần gũi, đặc biệt là với nữ nhân.
Giấu đi sự khó chịu trong lòng, Bùi Mộc Hành bình thản rót trà, chỉ là ngón tay rõ ràng siết chặt lấy chung trà, mãi cũng không đưa lên uống.
Từ Vân Tê không để ý đến suy nghĩ của hắn. Khi hắn rót xong, nàng tự mình rót thêm một ly, khẽ nâng tay áo che mặt khi uống, khóe mắt thoáng thấy Bùi Mộc Hành đang lấy khăn lau chỗ nàng vừa chạm vào.
Từ Vân Tê: "..."
Nàng ngồi xuống đối diện hắn, khẽ gọi: “Tam gia.”
Bùi Mộc Hành cúi đầu, vô thức xoay nhẹ đôi đũa bạc trong tay. Nghe giọng nàng dịu dàng, hắn chậm rãi ngẩng lên nhìn Từ Vân Tê.
Bùi Mộc Hành vốn dĩ có tật ngủ khó, thường nằm ở gian đông, đêm qua phải nằm tạm ở gian tây, giấc ngủ chẳng mấy ngon. Hắn còn vậy, huống chi nàng, một thiếu nữ mới đến một nơi xa lạ, chắc hẳn cũng ngủ không yên. Vì thế hắn nhẹ nhàng hỏi:
“Mới đến Vương phủ, nàng có quen không?”
Từ Vân Tê mỉm cười nhạt: “Mọi thứ đều ổn.”
Bùi Mộc Hành chỉ nghĩ nàng đáp lời khách sáo, nhẹ gật đầu.
Hai người chẳng quen biết, câu chuyện cũng đến đây là hết.
Sắp đến giờ sang chính viện dâng trà, hai người không nói thêm lời nào, lặng lẽ dùng bữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ sau lời Bùi Mộc Hành nói tối qua, sợ nàng dây dưa, Từ Vân Tê biết giữ quy củ, chỉ lo ăn, không quan tâm đến sở thích của Bùi Mộc Hành, và hắn cũng không để ý xem nàng thích món gì.
Dùng xong, hai người lần lượt đặt đũa xuống.
Từ Vân Tê nhớ mình đã là thê tử, lễ nghi không thể thiếu, lNàng nhẹ nâng tay áo, chủ động bước tới rót trà thay Bùi Mộc Hành. Trước đây, Bùi Mộc Hành luôn có người hầu kề bên làm việc này, nhưng giờ hậu viện đã có nữ chủ nhân, người hầu khó tiện lui tới, và Bùi Mộc Hành cũng không quen sai bảo người khác. Vậy nên, hắn sẽ tự rớt trà cho bản thân.
Trong lúc vô tình, một cánh tay trắng ngần vươn tới, hai người chạm vào tay cầm ấm trà cùng lúc.
Làn da mềm mại của nàng chạm nhẹ lên mu bàn tay lạnh lẽo của hắn, cảm giác lành lạnh dễ chịu.
Từ Vân Tê bất ngờ rụt tay lại. Bùi Mộc Hành khựng một chút, sắc mặt thoáng thay đổi, chỗ vừa bị nàng chạm như có cảm giác nóng ran, bởi hắn xưa nay không thích gần gũi, đặc biệt là với nữ nhân.
Giấu đi sự khó chịu trong lòng, Bùi Mộc Hành bình thản rót trà, chỉ là ngón tay rõ ràng siết chặt lấy chung trà, mãi cũng không đưa lên uống.
Từ Vân Tê không để ý đến suy nghĩ của hắn. Khi hắn rót xong, nàng tự mình rót thêm một ly, khẽ nâng tay áo che mặt khi uống, khóe mắt thoáng thấy Bùi Mộc Hành đang lấy khăn lau chỗ nàng vừa chạm vào.
Từ Vân Tê: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro