Phụng Tử Đào Hôn, Ông Xã Quá Kiêu Ngạo
Là lựa chọn,...
Chưởng Thượng Minh Trư
2024-10-04 09:30:15
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
"Lục tổng, ngài là chủ tịch một tập đoàn, có thời gian như vậy không bằng xem xét những chuyện khác, đừng đem thời gian quý giá đó lãng phí với một nhân viên quèn như tôi, cố ý gây khó khăn như vậy, không có ý nghĩa, nếu không… Anh trực tiếp đuổi tôi đi, nếu không… Anh đối với tôi xem như một đồng nghiệp, đừng cố ý bắt lỗi nữa.”
"Cô là đang uy hiếp tôi? Thẩm Mặc, cô cho là tôi không dám đuổi cô? Cô tưởng cô là ai?” Lục Gia Dật trừng hai mắt nhìn chằm chằm Thẩm Mặc, anh ghét khuôn mặt cô, ghét bộ dạng của cô dù có phát sinh chuyện gì, cũng là dáng vẻ bình tĩnh như vậy.
Ghét đến mức, anh ta nằm mơ cũng mơ thấy rõ mặt…
"Không phải uy hiếp, tôi cho tới bây giờ không cảm thấy mình là cái gì, tôi chẳng qua là chuyện liền chuyện nói ra thôi, cho nên… Lục tổng, anh tốt nhất nên đưa ra lựa chọn, hoặc là đuổi tôi, hoặc là đừng làm khó tôi nữa."
"Cút..." Lục Gia Dật rốt cuộc vẫn không nỡ bỏ.
Thẩm Mặc nghe xong xoay người rời đi, trước khi đi, không quên quay đầu lại nói một câu: "Nghe dì Lục nói, con gái của tập đoàn Vương thị không tệ, mới vừa trở về nước, có rảnh rỗi anh nên đi gặp người ta một chút.”
"Thẩm Mặc, cô nghĩ cô là ai? Cô có tư cách gì xen vào chuyện của tôi?”
"Tôi không có tư cách, tôi chẳng qua là nhân viên của tập đoàn Lục thị, quan tâm ông chủ một chủ mà thôi. " Nói xong, Thẩm Mặc cũng không nhìn lại, đi thẳng ra bên ngoài.
Cô vừa đóng cửa lại, liền nghe bên trong truyền tới âm thanh đổ vỡ.
Xem tình hình, có vẻ là Lục Gia Dật đang nổi giận, đập không ít thứ…
Trong phòng thư kí, sau khi Thẩm Mặc rời đi, mấy cô thư kí bắt đầu thấp giọng xì xào bàn tán.
"Chủ tịch rất ít khi nổi giận, nhưng là sau khi Quản lý Thẩm vào phòng làm việc, chủ tịch liền có dáng vẻ rất đau khổ, theo lý thuyết thì, không hợp lý chút nào, Quản lý Thẩm là người cởi mở như vậy, không đến nổi không cùng chủ tịch hòa hợp được chứ?"
Một thư kí khác thấp giọng trả lời: "Các người không biết, tôi nghe nói, Quản lý Thẩm trước kia là bạn gái của ông chủ, bọn họ yêu nhau nhiều năm, cùng ở chung một chỗ, sau đó không biết vì xảy ra chuyện gì, Quản lý Thẩm từ nhà chủ tịch dọn ra ngoài."
"Là không phải vì Giang Lan Nguyệt sao? Cô ta nhìn một cái liền biết được là một hồ ly tinh, không có bản lĩnh gì, cũng chỉ biết phô trương lẳng lơ, nói không chừng là vì cô ta câu dẫn chủ tịch, làm cho Quản lý Thẩm cùng chủ tịch chia tay."
"Không đúmg, cũng có thể bởi vì chủ tịch mê tình quá, chủ tịch gần đây không phải cùng với một minh tinh mới ở công ty chúng ta có quan hệ đặc biệt thân mật sao? Báo chí cũng có đăng tin."
"Không đúng không đúng, tôi có nghe nói là Quản lý Thẩm có một cậu con trai, hơn nữa còn không phải là con của chủ tịch, không phải là bởi vì Quản lý Thẩm là chia tay trước, nên chủ tịch mới đau lòng, mới biến thành như vậy sao?"
"Không phải như vậy đâu, tôi có nghe nói là đứa bé Quản lý Thẩm nuôi, không phải con ruột..."
Mấy cô thư kí quèn đang năm mồm bảy miệng nói hăng say, nhưng khi nghe thấy cửa phòng chủ tịch mở ra, trong nháy mắt, im hơi, cúi đầu không dám lên tiếng.
"Lục thị mời các cô đến làm việc, không phải là để bà tám." Lục Gia Dật bỏ lại những lời này, lạnh lủng rời đi.
"Lục tổng, ngài là chủ tịch một tập đoàn, có thời gian như vậy không bằng xem xét những chuyện khác, đừng đem thời gian quý giá đó lãng phí với một nhân viên quèn như tôi, cố ý gây khó khăn như vậy, không có ý nghĩa, nếu không… Anh trực tiếp đuổi tôi đi, nếu không… Anh đối với tôi xem như một đồng nghiệp, đừng cố ý bắt lỗi nữa.”
"Cô là đang uy hiếp tôi? Thẩm Mặc, cô cho là tôi không dám đuổi cô? Cô tưởng cô là ai?” Lục Gia Dật trừng hai mắt nhìn chằm chằm Thẩm Mặc, anh ghét khuôn mặt cô, ghét bộ dạng của cô dù có phát sinh chuyện gì, cũng là dáng vẻ bình tĩnh như vậy.
Ghét đến mức, anh ta nằm mơ cũng mơ thấy rõ mặt…
"Không phải uy hiếp, tôi cho tới bây giờ không cảm thấy mình là cái gì, tôi chẳng qua là chuyện liền chuyện nói ra thôi, cho nên… Lục tổng, anh tốt nhất nên đưa ra lựa chọn, hoặc là đuổi tôi, hoặc là đừng làm khó tôi nữa."
"Cút..." Lục Gia Dật rốt cuộc vẫn không nỡ bỏ.
Thẩm Mặc nghe xong xoay người rời đi, trước khi đi, không quên quay đầu lại nói một câu: "Nghe dì Lục nói, con gái của tập đoàn Vương thị không tệ, mới vừa trở về nước, có rảnh rỗi anh nên đi gặp người ta một chút.”
"Thẩm Mặc, cô nghĩ cô là ai? Cô có tư cách gì xen vào chuyện của tôi?”
"Tôi không có tư cách, tôi chẳng qua là nhân viên của tập đoàn Lục thị, quan tâm ông chủ một chủ mà thôi. " Nói xong, Thẩm Mặc cũng không nhìn lại, đi thẳng ra bên ngoài.
Cô vừa đóng cửa lại, liền nghe bên trong truyền tới âm thanh đổ vỡ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Xem tình hình, có vẻ là Lục Gia Dật đang nổi giận, đập không ít thứ…
Trong phòng thư kí, sau khi Thẩm Mặc rời đi, mấy cô thư kí bắt đầu thấp giọng xì xào bàn tán.
"Chủ tịch rất ít khi nổi giận, nhưng là sau khi Quản lý Thẩm vào phòng làm việc, chủ tịch liền có dáng vẻ rất đau khổ, theo lý thuyết thì, không hợp lý chút nào, Quản lý Thẩm là người cởi mở như vậy, không đến nổi không cùng chủ tịch hòa hợp được chứ?"
Một thư kí khác thấp giọng trả lời: "Các người không biết, tôi nghe nói, Quản lý Thẩm trước kia là bạn gái của ông chủ, bọn họ yêu nhau nhiều năm, cùng ở chung một chỗ, sau đó không biết vì xảy ra chuyện gì, Quản lý Thẩm từ nhà chủ tịch dọn ra ngoài."
"Là không phải vì Giang Lan Nguyệt sao? Cô ta nhìn một cái liền biết được là một hồ ly tinh, không có bản lĩnh gì, cũng chỉ biết phô trương lẳng lơ, nói không chừng là vì cô ta câu dẫn chủ tịch, làm cho Quản lý Thẩm cùng chủ tịch chia tay."
"Không đúmg, cũng có thể bởi vì chủ tịch mê tình quá, chủ tịch gần đây không phải cùng với một minh tinh mới ở công ty chúng ta có quan hệ đặc biệt thân mật sao? Báo chí cũng có đăng tin."
"Không đúng không đúng, tôi có nghe nói là Quản lý Thẩm có một cậu con trai, hơn nữa còn không phải là con của chủ tịch, không phải là bởi vì Quản lý Thẩm là chia tay trước, nên chủ tịch mới đau lòng, mới biến thành như vậy sao?"
"Không phải như vậy đâu, tôi có nghe nói là đứa bé Quản lý Thẩm nuôi, không phải con ruột..."
Mấy cô thư kí quèn đang năm mồm bảy miệng nói hăng say, nhưng khi nghe thấy cửa phòng chủ tịch mở ra, trong nháy mắt, im hơi, cúi đầu không dám lên tiếng.
"Lục thị mời các cô đến làm việc, không phải là để bà tám." Lục Gia Dật bỏ lại những lời này, lạnh lủng rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro