Ăn nó
Nakami Mokirashi
2024-10-01 11:00:48
Giọng nói thanh lãnh mang theo quan tâm làm Vân Khinh sửng sốt nhìn về phía thiếu nữ trên giường. Chợt nhận ra thiếu nữ đang hỏi bản thân cái gì, Vân Khinh vội giấu cổ tay ra phía sau :"Không có gì."
Nàng giấu được cổ tay nhưng không thể giấu được dấu vết trên cổ. Nhìn hành động giấu đầu hở đuôi này của Vân Khinh, Hàn Băng Vô Tình mày túc khẩn :"Tỷ lại đây."
Vân Khinh nghe lời lại gần, ngồi bên giường đối diện với thiếu nữ.
Chợt, Hàn Băng Vô Tình ra tay bóp lấy cổ của nàng. Vân Khinh không hề có một chút cơ hội phản kháng, cổ đã nằm trong bàn tay nhỏ nhắn của thiếu nữ.
"Quả nhiên." Hàn Băng Vô Tình nhìn dấu vết trên cổ Vân Khinh cùng bàn tay mình trùng khớp đưa ra khẳng định.
Nàng nhìn về một phía cổ tay của Vân Khinh, ngữ khí chắc chắn :"Trên tay tỷ cũng là do ta làm."
Vân Khinh mím môi im lặng.
Thấy nàng không muốn nói, Hàn Băng Vô Tình lấy từ nhẫn trữ vật ra một hộp ngọc.
Trong hộp là một viên đan dược oánh nhuận, lập lòe màu lam quang mang.
Đưa hộp về phía Vân Khinh, Hàn Băng Vô Tình ngữ khí nhàn nhạt :"Ăn nó."
Vân Khinh nhìn viên đan dược trước mắt, đưa tay đẩy trở lại, ánh mắt có vài phần né tránh :"Tỷ nơi này có đan dược."
"Ăn nó." Hàn Băng Vô Tình nói lại lần nữa, ngữ khí không dung cự tuyệt.
"Nhưng đây là viên cuối cùng. Nếu muội đưa ta dùng vậy muội..." Vân Khinh chưa kịp nói hết câu liền cảm thấy có thứ gì đó rơi vào trong miệng. Theo đó là một vị cay đắng lan tỏa trong khoảng miệng mang theo một tia ngọt lành. Toàn cơ thể cũng vì thế mà nhẹ nhàng khoan khoái không ít.
Kinh mạch bị tổn thương do hàn khí không còn cảm giác rét buốt nữa mà là mát lạnh cái loại này.
Vân Khinh cảm thấy cơ thể thoải mái hơn không hề vui vẻ mà vô cùng kinh hách, lên tiếng chất vấn thiếu nữ :"Muội biết làm như vậy có hậu quả gì sao?"
"Nó đối với ta cũng không có tác dụng quá lớn. Ngược lại, nếu tỷ không dùng nó mà nói, tỷ có khả năng trở thành phế nhân." Hàn Băng Vô Tình chân thật ngữ khí trần thuật một sự thật.
Vân Khinh đỡ hốc mắt, nghẹn ngào nói :"Cho dù không có tác dụng quá lớn nhưng mà nó đối với muội cũng rất quan trọng. Nó đối với tỷ là cơ hội không trở thành phế nhân nhưng đối với muội là bảo mệnh dược a."
"Nhưng mà muội không muốn nhìn thấy tỷ trở thành như vậy." Hàn Băng Vô Tình vừa nói vừa ho ra một mồm to máu.
"Vô Tình." Vân Khinh hốt hoảng đỡ lấy thiếu nữ.
Nàng giấu được cổ tay nhưng không thể giấu được dấu vết trên cổ. Nhìn hành động giấu đầu hở đuôi này của Vân Khinh, Hàn Băng Vô Tình mày túc khẩn :"Tỷ lại đây."
Vân Khinh nghe lời lại gần, ngồi bên giường đối diện với thiếu nữ.
Chợt, Hàn Băng Vô Tình ra tay bóp lấy cổ của nàng. Vân Khinh không hề có một chút cơ hội phản kháng, cổ đã nằm trong bàn tay nhỏ nhắn của thiếu nữ.
"Quả nhiên." Hàn Băng Vô Tình nhìn dấu vết trên cổ Vân Khinh cùng bàn tay mình trùng khớp đưa ra khẳng định.
Nàng nhìn về một phía cổ tay của Vân Khinh, ngữ khí chắc chắn :"Trên tay tỷ cũng là do ta làm."
Vân Khinh mím môi im lặng.
Thấy nàng không muốn nói, Hàn Băng Vô Tình lấy từ nhẫn trữ vật ra một hộp ngọc.
Trong hộp là một viên đan dược oánh nhuận, lập lòe màu lam quang mang.
Đưa hộp về phía Vân Khinh, Hàn Băng Vô Tình ngữ khí nhàn nhạt :"Ăn nó."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vân Khinh nhìn viên đan dược trước mắt, đưa tay đẩy trở lại, ánh mắt có vài phần né tránh :"Tỷ nơi này có đan dược."
"Ăn nó." Hàn Băng Vô Tình nói lại lần nữa, ngữ khí không dung cự tuyệt.
"Nhưng đây là viên cuối cùng. Nếu muội đưa ta dùng vậy muội..." Vân Khinh chưa kịp nói hết câu liền cảm thấy có thứ gì đó rơi vào trong miệng. Theo đó là một vị cay đắng lan tỏa trong khoảng miệng mang theo một tia ngọt lành. Toàn cơ thể cũng vì thế mà nhẹ nhàng khoan khoái không ít.
Kinh mạch bị tổn thương do hàn khí không còn cảm giác rét buốt nữa mà là mát lạnh cái loại này.
Vân Khinh cảm thấy cơ thể thoải mái hơn không hề vui vẻ mà vô cùng kinh hách, lên tiếng chất vấn thiếu nữ :"Muội biết làm như vậy có hậu quả gì sao?"
"Nó đối với ta cũng không có tác dụng quá lớn. Ngược lại, nếu tỷ không dùng nó mà nói, tỷ có khả năng trở thành phế nhân." Hàn Băng Vô Tình chân thật ngữ khí trần thuật một sự thật.
Vân Khinh đỡ hốc mắt, nghẹn ngào nói :"Cho dù không có tác dụng quá lớn nhưng mà nó đối với muội cũng rất quan trọng. Nó đối với tỷ là cơ hội không trở thành phế nhân nhưng đối với muội là bảo mệnh dược a."
"Nhưng mà muội không muốn nhìn thấy tỷ trở thành như vậy." Hàn Băng Vô Tình vừa nói vừa ho ra một mồm to máu.
"Vô Tình." Vân Khinh hốt hoảng đỡ lấy thiếu nữ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro