Băng Tuyết Long...
Nakami Mokirashi
2024-10-01 11:00:48
Một lúc sau, thân thể Băng Long vốn trong suốt đã xuất hiện những tia huyết tuyến như những mạch máu không ngừng lưu động.
Lúc này, Băng Long cũng giống như Tuyết Phượng, thân thiết dần dần mờ nhạt rồi chỉ trong chớp mắt đã không còn thấy bóng dáng.
Băng Long vừa biến mất, thiên địa liền xuất hiện dị tượng. Lớp băng trên mặt đất thu gọn lại thành một khối băng cầu, trời đầy tuyết vũ cũng ngừng rơi, các bông tuyết cũng tạo thành một khối tuyết cầu nhưng so với băng cầu thì nhỏ hơn mấy lần.
Một khắc sau, hai tiếng nứt vỡ đồng loạt từ hai khối cầu phát ra.Theo đó, một tiếng phượng minh từ tuyết cầu phát ra và trong băng cầu cũng phát ra một tiếng long ngâm.
Hai khối cầu đồng loạt đều bị phá vỡ từ bên trong, hai luồng sáng từ trong phi thẳng trời cao.
Một trong hai luồng sáng đó là một con chim với bộ lông trắng như tuyết, giữa mi tâm của nó là một vết chu sa màu đỏ máu. Luồng sáng còn lại là một con rồng băng trong suốt ẩn hiện vô số huyết tuyến trải dài thân thể. Hai con vật này không phải ai khác chính là Tuyết Phượng và Băng Long đã biến đổi sau khi Hàn Băng Vô Tình nhỏ mẫu lên trán.
Băng Long và Tuyết Phượng bay lại cùng một chỗ với nhau sau đó kì biến phát sinh. Một luồng bạch quang chói lọi từ chúng phát ra làm Hàn Băng Vô Tình không khỏi nhắm mắt lại.
Khi bạch quang tan hết, Hàn Băng Vô Tình mở mắt ra đã không còn thấy hai con vật đâu nữa mà thay vào đó là một thanh kiếm từ trên trời rơi xuống trước mặt nàng. Thanh kiếm bay lơ lửng trước mặt nàng chính là thanh kiếm nàng nhìn thấy trước khi ngất xỉu. Có điều, thanh kiếm đã thay đổi, nó có thêm vài phần huyết sắc. Trên chuôi kiếm, giữa mi tâm của con phượng hoàng đang giương cánh có một vết chu sa giống hệt Tuyết Phượng. Trên thân kiếm trong suốt, hình rồng được khắc đang bay lượn cũng có biến đổi giống như Băng Long vậy.
Bất giác, nàng đã hiểu tất cả. Tuyết Phượng và Băng Long mà nàng gặp phải chính là con phượng hoàng trên chuỗi kiếm và con rồng trên thân kiếm này. Và thanh kiếm này, với một trăm giọt huyết, nàng đã thành công khế ước nó.
Nàng có linh cảm chỉ cần bắt lấy thanh kiếm này, nàng liền có thể rời khỏi đây. Vì thế, Hàn Băng Vô Tình đưa tay ra bắt lấy chuôi kiếm. Cầm thanh kiếm trong tay, trong đầu nàng hiện lên năm chữ :"Băng Tuyết Long Phượng Kiếm."
Sau đó, trước mắt nàng tối sầm lại lâm vào hôn mê.
"Cung chủ! Cung chủ! Cung chủ! Người mau tỉnh lại đi! Đừng làm ta sợ!" Bên tai nàng, thanh âm của một thiếu nữ không ngừng vang lên.
"Ai? Là ai? Ai đang gọi ta?" Hàn Băng Vô Tình mê man.
"Giọng nói này quen thuộc quá! Vân Khinh, là tỷ ấy đang gọi ta. Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao tỷ ấy lại có vẻ lo lắng như vậy?" Hàn Băng Vô Tình suy nghĩ.
Khẽ mở mắt, ánh sáng đột nhiên chiếu vào lâm nàng không kịp thích ứng liền nhắm mắt lại.
Mở mắt lại lần nữa, qua mặt nạ, ánh vào mắt nàng là khuôn mặt lo lắng của Vân Khinh. Vân Lạc đứng bên cạnh không lên tiếng nhưng trong mắt quan tâm vẫn rất rõ ràng. Xung quanh nàng, người của Điệp Sát cũng rất lo lắng nhìn chằm chằm cung chủ của bọn họ.
Nhận thấy những ánh mắt này, Hàn Băng Vô Tình lên tiếng :"Được rồi. Bổn cung chủ không sao, các ngươi lui ra trước đi.Bổn cả chủ có một chút chuyện muốn nói với hai vị phó cung chủ."
Nghe vậy, đám người Điệp Sát tản ra, đi xung quanh xem xét.
Lúc này, Băng Long cũng giống như Tuyết Phượng, thân thiết dần dần mờ nhạt rồi chỉ trong chớp mắt đã không còn thấy bóng dáng.
Băng Long vừa biến mất, thiên địa liền xuất hiện dị tượng. Lớp băng trên mặt đất thu gọn lại thành một khối băng cầu, trời đầy tuyết vũ cũng ngừng rơi, các bông tuyết cũng tạo thành một khối tuyết cầu nhưng so với băng cầu thì nhỏ hơn mấy lần.
Một khắc sau, hai tiếng nứt vỡ đồng loạt từ hai khối cầu phát ra.Theo đó, một tiếng phượng minh từ tuyết cầu phát ra và trong băng cầu cũng phát ra một tiếng long ngâm.
Hai khối cầu đồng loạt đều bị phá vỡ từ bên trong, hai luồng sáng từ trong phi thẳng trời cao.
Một trong hai luồng sáng đó là một con chim với bộ lông trắng như tuyết, giữa mi tâm của nó là một vết chu sa màu đỏ máu. Luồng sáng còn lại là một con rồng băng trong suốt ẩn hiện vô số huyết tuyến trải dài thân thể. Hai con vật này không phải ai khác chính là Tuyết Phượng và Băng Long đã biến đổi sau khi Hàn Băng Vô Tình nhỏ mẫu lên trán.
Băng Long và Tuyết Phượng bay lại cùng một chỗ với nhau sau đó kì biến phát sinh. Một luồng bạch quang chói lọi từ chúng phát ra làm Hàn Băng Vô Tình không khỏi nhắm mắt lại.
Khi bạch quang tan hết, Hàn Băng Vô Tình mở mắt ra đã không còn thấy hai con vật đâu nữa mà thay vào đó là một thanh kiếm từ trên trời rơi xuống trước mặt nàng. Thanh kiếm bay lơ lửng trước mặt nàng chính là thanh kiếm nàng nhìn thấy trước khi ngất xỉu. Có điều, thanh kiếm đã thay đổi, nó có thêm vài phần huyết sắc. Trên chuôi kiếm, giữa mi tâm của con phượng hoàng đang giương cánh có một vết chu sa giống hệt Tuyết Phượng. Trên thân kiếm trong suốt, hình rồng được khắc đang bay lượn cũng có biến đổi giống như Băng Long vậy.
Bất giác, nàng đã hiểu tất cả. Tuyết Phượng và Băng Long mà nàng gặp phải chính là con phượng hoàng trên chuỗi kiếm và con rồng trên thân kiếm này. Và thanh kiếm này, với một trăm giọt huyết, nàng đã thành công khế ước nó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng có linh cảm chỉ cần bắt lấy thanh kiếm này, nàng liền có thể rời khỏi đây. Vì thế, Hàn Băng Vô Tình đưa tay ra bắt lấy chuôi kiếm. Cầm thanh kiếm trong tay, trong đầu nàng hiện lên năm chữ :"Băng Tuyết Long Phượng Kiếm."
Sau đó, trước mắt nàng tối sầm lại lâm vào hôn mê.
"Cung chủ! Cung chủ! Cung chủ! Người mau tỉnh lại đi! Đừng làm ta sợ!" Bên tai nàng, thanh âm của một thiếu nữ không ngừng vang lên.
"Ai? Là ai? Ai đang gọi ta?" Hàn Băng Vô Tình mê man.
"Giọng nói này quen thuộc quá! Vân Khinh, là tỷ ấy đang gọi ta. Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao tỷ ấy lại có vẻ lo lắng như vậy?" Hàn Băng Vô Tình suy nghĩ.
Khẽ mở mắt, ánh sáng đột nhiên chiếu vào lâm nàng không kịp thích ứng liền nhắm mắt lại.
Mở mắt lại lần nữa, qua mặt nạ, ánh vào mắt nàng là khuôn mặt lo lắng của Vân Khinh. Vân Lạc đứng bên cạnh không lên tiếng nhưng trong mắt quan tâm vẫn rất rõ ràng. Xung quanh nàng, người của Điệp Sát cũng rất lo lắng nhìn chằm chằm cung chủ của bọn họ.
Nhận thấy những ánh mắt này, Hàn Băng Vô Tình lên tiếng :"Được rồi. Bổn cung chủ không sao, các ngươi lui ra trước đi.Bổn cả chủ có một chút chuyện muốn nói với hai vị phó cung chủ."
Nghe vậy, đám người Điệp Sát tản ra, đi xung quanh xem xét.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro