Chỉ cần một câu...
Nakami Mokirashi
2024-10-01 11:00:48
Hai nàng dần đi xa nhưng những câu nói của hai người đều lọt vào tai của hai nam nhân trong phòng.
"Chỉ cần một câu trả lời...dù là lời nói dối cũng được sao?" Phượng Kinh Hồng nghiền ngẫm lời nói của thiếu nữ lẩm bẩm.
Mạc Thiên Sầu ngồi ngả lưng ra phía sau, giọng nói khàn khàn khó nghe hắn vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của Phượng Kinh Hồng :"Vương gia coi trọng người quả nhiên thú vị thực sự."
"Ngươi ở đây lúc nào?" Phượng Kinh Hồng nâng mắt nhìn về phía tiếng nói phát ra.
Trên gương mặt Mạc Thiên Sầu mặc dù bị che khuất một nửa nhưng cũng không ngăn được khóe môi hắn đang run rẩy. Hắn từ khi bắt đầu đã ngồi ở chỗ này vậy mà đến bây giờ nam tử trước mặt mới phát hiện. Vậy có phải hay không nếu hắn không lên tiếng thì nam nhân kia sẽ trực tiếp coi hắn thàng không khí luôn. Mạc Thiên Sầu hoài nghi khả năng phát sinh chuyện này là rất cao.
"Ta vẫn luôn ở chỗ này chỉ là lực chú ý của người từ khi tiến vào vẫn luôn đặt trên người vị vương phi tương lai kia." Mạc Thiên Sầu không chút để ý trả lời.
Bình thường thì hắn vẫn luôn ở đây. Điều này, tất cả người trong vương phủ đều biết, hắn không tin Phượng Kinh Hồng lại không hề biết. Nếu không, mấy ngày trước hắn cũng không trực tiếp mang vị tiểu thư kia đến chỗ này. Không phát hiện hắn chẳng qua là nam nhân kia không hề muốn chú ý đến mà thôi.
"Nếu ngươi tồn tại giá trị cảm đã như vậy thấp thì cũng không cần lên tiếng thu hút sự chú ý làm gì." Phượng Kinh Hồng không kiên nhẫn nói.
"Ta chỉ là muốn lên tiếng nhắc nhở người về vị vương phi tương lai kia mà thôi." Mạc Thiên Sầu nhắm mắt tựa hồ đang nhớ lại một điều gì đó.
Trong mắt Phượng Kinh Hồng hiện lên một tia không vui :"Nàng đối với kế hoạch của bổn vương còn có tác dụng. Ngươi tốt nhất đừng đánh nàng chủ ý."
Nói xong, Phượng Kinh Hồng vung tay áo rời đi không hề tiếp tục muốn nghe hắn nói tiếp.
Mạc Thiên Sầu nhìn bóng lưng nam nhân rời đi, bàn tay bất giác siết chặt, không đầu không đuôi lặp lại một câu nói :"Ngài vẫn chưa thể tin tưởng ta sao? Ngài sao không thể tha thứ cho ta một lần chứ? Chuyện đứa trẻ năm đó, ta làm vậy cũng đều là vì muốn tốt cho ngài. Tại sao ngài không thể tha thứ cho ta chứ?"
Đoạn hắn gạt hết đồ vật trên bàn xuống, khuôn mặt tái nhợt có vài phần vặn vẹo.
Hắn nâng một bàn tay đỡ trán, ngả lưng về phía sau ghế dựa, thái độ đột nhiên chuyển biến.
"Chỉ cần một câu trả lời...dù là lời nói dối cũng được sao?" Phượng Kinh Hồng nghiền ngẫm lời nói của thiếu nữ lẩm bẩm.
Mạc Thiên Sầu ngồi ngả lưng ra phía sau, giọng nói khàn khàn khó nghe hắn vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của Phượng Kinh Hồng :"Vương gia coi trọng người quả nhiên thú vị thực sự."
"Ngươi ở đây lúc nào?" Phượng Kinh Hồng nâng mắt nhìn về phía tiếng nói phát ra.
Trên gương mặt Mạc Thiên Sầu mặc dù bị che khuất một nửa nhưng cũng không ngăn được khóe môi hắn đang run rẩy. Hắn từ khi bắt đầu đã ngồi ở chỗ này vậy mà đến bây giờ nam tử trước mặt mới phát hiện. Vậy có phải hay không nếu hắn không lên tiếng thì nam nhân kia sẽ trực tiếp coi hắn thàng không khí luôn. Mạc Thiên Sầu hoài nghi khả năng phát sinh chuyện này là rất cao.
"Ta vẫn luôn ở chỗ này chỉ là lực chú ý của người từ khi tiến vào vẫn luôn đặt trên người vị vương phi tương lai kia." Mạc Thiên Sầu không chút để ý trả lời.
Bình thường thì hắn vẫn luôn ở đây. Điều này, tất cả người trong vương phủ đều biết, hắn không tin Phượng Kinh Hồng lại không hề biết. Nếu không, mấy ngày trước hắn cũng không trực tiếp mang vị tiểu thư kia đến chỗ này. Không phát hiện hắn chẳng qua là nam nhân kia không hề muốn chú ý đến mà thôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nếu ngươi tồn tại giá trị cảm đã như vậy thấp thì cũng không cần lên tiếng thu hút sự chú ý làm gì." Phượng Kinh Hồng không kiên nhẫn nói.
"Ta chỉ là muốn lên tiếng nhắc nhở người về vị vương phi tương lai kia mà thôi." Mạc Thiên Sầu nhắm mắt tựa hồ đang nhớ lại một điều gì đó.
Trong mắt Phượng Kinh Hồng hiện lên một tia không vui :"Nàng đối với kế hoạch của bổn vương còn có tác dụng. Ngươi tốt nhất đừng đánh nàng chủ ý."
Nói xong, Phượng Kinh Hồng vung tay áo rời đi không hề tiếp tục muốn nghe hắn nói tiếp.
Mạc Thiên Sầu nhìn bóng lưng nam nhân rời đi, bàn tay bất giác siết chặt, không đầu không đuôi lặp lại một câu nói :"Ngài vẫn chưa thể tin tưởng ta sao? Ngài sao không thể tha thứ cho ta một lần chứ? Chuyện đứa trẻ năm đó, ta làm vậy cũng đều là vì muốn tốt cho ngài. Tại sao ngài không thể tha thứ cho ta chứ?"
Đoạn hắn gạt hết đồ vật trên bàn xuống, khuôn mặt tái nhợt có vài phần vặn vẹo.
Hắn nâng một bàn tay đỡ trán, ngả lưng về phía sau ghế dựa, thái độ đột nhiên chuyển biến.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro