Đọc sách nam tử
Nakami Mokirashi
2024-10-01 11:00:48
"Ngươi xác định có thể cứu nàng sao?" Sau một hồi do dự, Vân Khinh tựa hồ hạ rất lớn quyết tâm hỏi.
"Ngươi cho rằng Nhiếp Chính Vương phủ của bổn vương là nơi nào? Chẳng lẽ đến một kẻ hèn tinh thông y thuật lại có thể làm khó bổn vương?" Phượng Kinh Hồng lạnh lùng nói.
Hắn cảm thấy trên tay có gì đó dính nhớt, vạt áo bị thứ gì đó tẩm, trong không khí xuất hiện mùi máu tươi. Thấy Vân Khinh còn muốn nói thêm điều gì, hắn lên tiếng, giọng nói có vài phần không kiên nhẫn cùng nôn nóng :"Ngươi còn nhiều lời là muốn tiểu thư nhà ngươi chết thấu không thành?"
Để lại những lời này, Phượng Kinh Hồng bế́ theo Hàn Băng Vô Tình nhanh chóng đi đến một gian đại lâu.
Vân Khinh nghe vậy cũng không hỏi thêm điều gì, nhanh chóng theo sát hắn.
Hàn Băng Vô Tình hôm nay bệnh tình phát tác có vài phần kì lạ. Vân Khinh nàng cũng không am hiểu y thuật. Nếu có Vân Lạc ở đây, có lẽ nàng sẽ không lo lắng nhiều như vậy. Nhưng mà hiện tại xem ra, điều này là không có khả năng.Bây giờ, nàng chỉ có thể đánh cược, đánh cược trong phủ Nhiếp Chính Vương thật sự có người này. Hi vọng người tài ba như lời Phượng Kinh Hồng nói không làm nàng thất vọng.
Đến trước một đại lâu, Phượng Kinh Hồng không khách khí đá ra cửa, trực tiếp ôm người tiến vào. Đặt thiểu nữ xuống một chiếc giường trong phòng, hắn mới quay sang nhìn nam tử đang cầm một quyển sách trên án thư ra nói :"Ngươi đến cứu sống nàng."
Nam tử một thân xiêm y màu xám, trên vai khoác một chiếc khăn lông chồn màu đen càng sấn thêm sắc mặt tái nhợt của nam tử.
Bên mặt phải bị bao trùm bởi một một nạ màu đen toát lên vài phần âm trầm cảm. Khác với bên mặt bị ẩn sau lớp mặt nạ kia, Vân mặt còn lại của hắn thực mỹ, là một loại tái nhợt bệnh trạng mỹ cảm. Mỹ đến kỳ lạ!
Phượng Kinh Hồng tiến vào cũng không làm cho nam tử rời mắt khỏi quyển sách bản thân đang xem tựa hồ cửa bị mở ra cũng chỉ là do gió lớn chút.
Thấy Phượng Kinh Hồng lên tiếng, nam tử mới bừng tỉnh có người tiến vào, nhìn hắn một cái rồi lại nhìn xuống quyển sách mình đang cầm coi như trong phòng chưa từng có người xuất hiện quá. Quyển sách hắn cầm, trang sách đã ố vàng giống, bìa sách cũng cũ nát bất kham giống như là sách rất lâu về trước. Trên sách là những văn tự không rõ thế nhưng cũng không hề ảnh hưởng đến việc hắn chăm chú xem. Cho dù là Phượng Kinh Hồng tiến vào cũng không ảnh hưởng đến hắn.
"Ngươi cho rằng Nhiếp Chính Vương phủ của bổn vương là nơi nào? Chẳng lẽ đến một kẻ hèn tinh thông y thuật lại có thể làm khó bổn vương?" Phượng Kinh Hồng lạnh lùng nói.
Hắn cảm thấy trên tay có gì đó dính nhớt, vạt áo bị thứ gì đó tẩm, trong không khí xuất hiện mùi máu tươi. Thấy Vân Khinh còn muốn nói thêm điều gì, hắn lên tiếng, giọng nói có vài phần không kiên nhẫn cùng nôn nóng :"Ngươi còn nhiều lời là muốn tiểu thư nhà ngươi chết thấu không thành?"
Để lại những lời này, Phượng Kinh Hồng bế́ theo Hàn Băng Vô Tình nhanh chóng đi đến một gian đại lâu.
Vân Khinh nghe vậy cũng không hỏi thêm điều gì, nhanh chóng theo sát hắn.
Hàn Băng Vô Tình hôm nay bệnh tình phát tác có vài phần kì lạ. Vân Khinh nàng cũng không am hiểu y thuật. Nếu có Vân Lạc ở đây, có lẽ nàng sẽ không lo lắng nhiều như vậy. Nhưng mà hiện tại xem ra, điều này là không có khả năng.Bây giờ, nàng chỉ có thể đánh cược, đánh cược trong phủ Nhiếp Chính Vương thật sự có người này. Hi vọng người tài ba như lời Phượng Kinh Hồng nói không làm nàng thất vọng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đến trước một đại lâu, Phượng Kinh Hồng không khách khí đá ra cửa, trực tiếp ôm người tiến vào. Đặt thiểu nữ xuống một chiếc giường trong phòng, hắn mới quay sang nhìn nam tử đang cầm một quyển sách trên án thư ra nói :"Ngươi đến cứu sống nàng."
Nam tử một thân xiêm y màu xám, trên vai khoác một chiếc khăn lông chồn màu đen càng sấn thêm sắc mặt tái nhợt của nam tử.
Bên mặt phải bị bao trùm bởi một một nạ màu đen toát lên vài phần âm trầm cảm. Khác với bên mặt bị ẩn sau lớp mặt nạ kia, Vân mặt còn lại của hắn thực mỹ, là một loại tái nhợt bệnh trạng mỹ cảm. Mỹ đến kỳ lạ!
Phượng Kinh Hồng tiến vào cũng không làm cho nam tử rời mắt khỏi quyển sách bản thân đang xem tựa hồ cửa bị mở ra cũng chỉ là do gió lớn chút.
Thấy Phượng Kinh Hồng lên tiếng, nam tử mới bừng tỉnh có người tiến vào, nhìn hắn một cái rồi lại nhìn xuống quyển sách mình đang cầm coi như trong phòng chưa từng có người xuất hiện quá. Quyển sách hắn cầm, trang sách đã ố vàng giống, bìa sách cũng cũ nát bất kham giống như là sách rất lâu về trước. Trên sách là những văn tự không rõ thế nhưng cũng không hề ảnh hưởng đến việc hắn chăm chú xem. Cho dù là Phượng Kinh Hồng tiến vào cũng không ảnh hưởng đến hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro