Hẳn là ta vẫn đ...
Nakami Mokirashi
2024-10-01 11:00:48
Một nam tử phân bộ Ẩn Tinh lên tiếng thảo luận với bảy người khác :"Này! Các ngươi có thế tên mang theo kiếm đằng kia khá ngốc không?"
Một nam tử khác cũng lên tiếng phụ họa :"Ngươi nói rất đúng, hắn thật ngốc. Nếu là ta bị vô duyên vô cớ ăn một phát vào đầu rồi người đánh ta giải thích làm thế để khẳng định rằng ta không nằm mơ thì chắc chắn ta không để yên."
"Nếu là ta, tuy không đánh kẻ đó bầm giập cũng phải đánh lại mới công bằng." Một nữ thành viên nở nụ cười buông lời tàn nhẫn.
"Theo ta thì tên mang kiếm đó chỉ có thể trách kẻ mang đao quá giảo hoạt còn mình thì lại ngốc nghếch mắc bẫy." Một nam tử khác đưa ra cảm nghĩ của mình.
Tất cả những lời của nhóm Điệp Sát không biết sao lại rơi hết vào tai Kiếm Ảnh không lọt chữ nào. Và thế là Kiếm Ảnh đang cùng Đao Quang thể hiện màn huynh đệ tình thâm thì đột nhiên Kiếm Ảnh giơ tay đánh lên đầu Đao Quang.
Đao Quang không hề phòng bị liền bất ngờ bị trúng chiêu. Có vẻ Kiếm Ảnh đã cố ý hay vô tình dùng cách y hệt của Đao Quang đánh mình cả vị trí lẫn lực đạo.
"Sao ngươi đánh ta?" Đao Quang đưa tay lên xoa đầu.
"Đau sao?" Kiếm Ảnh bắt chước y hệt ngữ khí của Đao Quang vừa nãy hỏi mình.
"Đau." Câu trả lời của Đao Quang cũng y chang câu trả lời của Kiếm Ảnh lúc nãy.
"Nhưng ta lại không đau, hẳn là ta vẫn đang nằm mơ." Kiếm Ảnh giả bộ mờ mịt.
Lúc này, Đao Quang không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì hẳn là đồ ngốc. Hắn trong lòng thầm nghĩ :"Từ lúc nào mà tên này lại thông minh ra vậy? Lại còn nhận ra rồi bất ngờ đánh trả lại chứ? Nhưng mà như vậy cũng tốt, hắn thông minh lên rồi thì sau này ta không ở bên cạnh cũng cần lo hắn bị người ta bán mà vẫn giúp họ đếm tiền." Tuy vậy, mặt ngoài hắn vẫn một bộ nghiến răng nghiến lợi :"Vừa rồi là ngươi trả thù vừa nãy ta đánh ngươi."
Thấy Đao Quang bắt đầu tức giận, mặt Kiếm Ảnh xuất hiện một bộ dạng cợt nhả :"Ngươi đoán đúng rồi. Ta không những chỉ đánh ngươi một cái như thế mà còn muốn đòi cả chì lẫn chài của những lần trước nữa."
Thì ra, Đao Quang thường hay bất ngờ đánh Kiếm Ảnh rồi đưa ra các lí do làm Kiếm Ảnh không thể phản bác chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt. Lần này, vì nghe thấy những lời của đám người phân bộ Ẩn Tinh nên quyết định đòi lại tất cả những lần đó.
Dứt lời, Kiếm Ảnh rút kiếm lao về phía Đao Quang.
"Ngươi chơi thật sao?" Đao Quang miễn cưỡng tránh được đường kiếm vừa rồi của Kiếm Ảnh lên tiếng quát.
"Lão tử đùa với ngươi chắc!" Kiếm Ảnh bị quát có phần tức giận đáp.
Sau vài lần tránh né tránh đòn tấn công của Kiếm Ảnh, Đao Quang nhận ra nếu Kiếm Ảnh không đâm trúng mình mấy kiếm thì quyết không bỏ qua. Vì thế hắn cũng tức giận rút đao ra nghênh chiến.
Hai người đánh nhau không phân cao thấp, di chuyển qua lại làm bọn lính đừng gần đó không ngừng tránh xa để khỏi bị lan đến. Vì vậy, hai huynh đệ song sinh càng đánh càng rời xa vòng vây cũng không biết bọn họ đi đâu đánh tiếp nữa.
Tám người bên phân bộ Ẩn Tinh không biết từ nơi nào lấy ra trái cây hào hứng gặm. Trong đó, nữ đang ăn trái đào đến hết một nửa lên tiếng tiếc nuối :"Chán quá! Hai huynh đệ song sinh kia đánh nhau đi xa rồi chúng ta cũng không xem diễn được nữa."
Bảy người khác cũng gật đầu đồng ý với ý kiến của nàng.
Một nam tử khác cũng lên tiếng phụ họa :"Ngươi nói rất đúng, hắn thật ngốc. Nếu là ta bị vô duyên vô cớ ăn một phát vào đầu rồi người đánh ta giải thích làm thế để khẳng định rằng ta không nằm mơ thì chắc chắn ta không để yên."
"Nếu là ta, tuy không đánh kẻ đó bầm giập cũng phải đánh lại mới công bằng." Một nữ thành viên nở nụ cười buông lời tàn nhẫn.
"Theo ta thì tên mang kiếm đó chỉ có thể trách kẻ mang đao quá giảo hoạt còn mình thì lại ngốc nghếch mắc bẫy." Một nam tử khác đưa ra cảm nghĩ của mình.
Tất cả những lời của nhóm Điệp Sát không biết sao lại rơi hết vào tai Kiếm Ảnh không lọt chữ nào. Và thế là Kiếm Ảnh đang cùng Đao Quang thể hiện màn huynh đệ tình thâm thì đột nhiên Kiếm Ảnh giơ tay đánh lên đầu Đao Quang.
Đao Quang không hề phòng bị liền bất ngờ bị trúng chiêu. Có vẻ Kiếm Ảnh đã cố ý hay vô tình dùng cách y hệt của Đao Quang đánh mình cả vị trí lẫn lực đạo.
"Sao ngươi đánh ta?" Đao Quang đưa tay lên xoa đầu.
"Đau sao?" Kiếm Ảnh bắt chước y hệt ngữ khí của Đao Quang vừa nãy hỏi mình.
"Đau." Câu trả lời của Đao Quang cũng y chang câu trả lời của Kiếm Ảnh lúc nãy.
"Nhưng ta lại không đau, hẳn là ta vẫn đang nằm mơ." Kiếm Ảnh giả bộ mờ mịt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này, Đao Quang không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì hẳn là đồ ngốc. Hắn trong lòng thầm nghĩ :"Từ lúc nào mà tên này lại thông minh ra vậy? Lại còn nhận ra rồi bất ngờ đánh trả lại chứ? Nhưng mà như vậy cũng tốt, hắn thông minh lên rồi thì sau này ta không ở bên cạnh cũng cần lo hắn bị người ta bán mà vẫn giúp họ đếm tiền." Tuy vậy, mặt ngoài hắn vẫn một bộ nghiến răng nghiến lợi :"Vừa rồi là ngươi trả thù vừa nãy ta đánh ngươi."
Thấy Đao Quang bắt đầu tức giận, mặt Kiếm Ảnh xuất hiện một bộ dạng cợt nhả :"Ngươi đoán đúng rồi. Ta không những chỉ đánh ngươi một cái như thế mà còn muốn đòi cả chì lẫn chài của những lần trước nữa."
Thì ra, Đao Quang thường hay bất ngờ đánh Kiếm Ảnh rồi đưa ra các lí do làm Kiếm Ảnh không thể phản bác chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt. Lần này, vì nghe thấy những lời của đám người phân bộ Ẩn Tinh nên quyết định đòi lại tất cả những lần đó.
Dứt lời, Kiếm Ảnh rút kiếm lao về phía Đao Quang.
"Ngươi chơi thật sao?" Đao Quang miễn cưỡng tránh được đường kiếm vừa rồi của Kiếm Ảnh lên tiếng quát.
"Lão tử đùa với ngươi chắc!" Kiếm Ảnh bị quát có phần tức giận đáp.
Sau vài lần tránh né tránh đòn tấn công của Kiếm Ảnh, Đao Quang nhận ra nếu Kiếm Ảnh không đâm trúng mình mấy kiếm thì quyết không bỏ qua. Vì thế hắn cũng tức giận rút đao ra nghênh chiến.
Hai người đánh nhau không phân cao thấp, di chuyển qua lại làm bọn lính đừng gần đó không ngừng tránh xa để khỏi bị lan đến. Vì vậy, hai huynh đệ song sinh càng đánh càng rời xa vòng vây cũng không biết bọn họ đi đâu đánh tiếp nữa.
Tám người bên phân bộ Ẩn Tinh không biết từ nơi nào lấy ra trái cây hào hứng gặm. Trong đó, nữ đang ăn trái đào đến hết một nửa lên tiếng tiếc nuối :"Chán quá! Hai huynh đệ song sinh kia đánh nhau đi xa rồi chúng ta cũng không xem diễn được nữa."
Bảy người khác cũng gật đầu đồng ý với ý kiến của nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro