Kí ức
Nakami Mokirashi
2024-10-01 11:00:48
Ô bay về phía Hàn Băng Vô Tình, tán ô xuất hiện vô số lưỡi dao hướng cổ thiếu nữ mà tới.
Bạch y thiếu nữ ánh mắt có vài phần mờ mịt nhưng bản năng gặp nguy hiểm vẫn làm cho nàng nghiêng người tránh né.
Có lẽ do thân thể bị trọng thương cũng có thể là do không thanh tỉnh duyên cớ, thiếu nữ né tránh có vài phần chậm chạp. Vì thế, cho dù tránh thoát được một kích chí mạng nhưng trên cổ trắng ngần của nàng cũng xuất hiện một miệng vết thương.
Thấy thiếu nữ trong tình trạng này cư nhiên có thể trốn tránh Tử Ma Ô, Mị Sương con ngươi mị mị khanh khách cười. Nàng thu hồi ô quay người :"Ngươi trong tình trạng này còn có thể né tránh ô của ta, xem ra lúc này mệnh ngươi không nên tuyệt."
Mị Sương giết người có một nguyên tắc, nếu có kẻ tránh được Tử Ma Ô của nàng thì nàng sẽ tha cho kẻ đó lúc đấy và rời đi.
Vì vậy, Hàn Băng Vô Tình tránh được một ô của nàng, nàng quyết định bỏ qua lần này cơ hội.
Mị Sương nhìn thiếu nữ đang vô thần đưa tay mình sờ trên cổ nơi có miệng vết thương đang chảy máu sau đó xoay người chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này, Hàn Băng Vô Tình đưa vết máu ra trước mặt nhìn nhìn. Nàng ngây ngốc nhìn không biết thứ ẩm ướt trên tay này là cái gì chỉ là nàng cảm thấy trên cổ có thứ gì ẩm ướt nên đưa tay sờ thử mà thôi. Nhưng có một điều mà nàng chắc chắn đó là...nàng đối với thứ chất lỏng này rất quen thuộc cũng rất xa lạ.
Thứ này là gì? Huyết. Trong mơ hồ, nàng đặt ra câu hỏi và đáp án cũng nhanh chóng xuất hiện.
Này một chữ hiện lên tựa hồ phát động nào đó kí ức xa xôi ngủ say đã lâu trong lòng.
Một loạt hình ảnh xuất hiện, đầy trời tuyết bay, hình ảnh một nhà ba người ấm áp xuất hiện. Một nữ hài xinh đẹp nở nụ cười ngọt ngào ngồi trong lòng nghe người cha kể chuyện, một mĩ phụ ánh mắt nhu nhòa nhìn hai cha con. Đột nhiên, một đám người hùng hổ xuất hiện phá tan bầu không khí ấm áp này. Người cha ở lại cầm chân đám người để mĩ phụ ôm nữ hài chạy trốn.
Nữ hài ngoan ngoãn để nàng ôm nhưng mắt không rời nhìn người cha. Nhìn người cha bị một kẻ trong số đó đâm một dao, máu tuôn như suối. Trong ánh mắt khinh miệt của bọn chúng, người cha ngã xuống. Mặc cho dưới thân là một vũng máu đỏ không ngừng lan rộng, ánh mắt người đàn ông vẫn luôn nhìn về nữ hài, trong mắt tràn đầy từ ái, quyến luyến và không tha.
Bạch y thiếu nữ ánh mắt có vài phần mờ mịt nhưng bản năng gặp nguy hiểm vẫn làm cho nàng nghiêng người tránh né.
Có lẽ do thân thể bị trọng thương cũng có thể là do không thanh tỉnh duyên cớ, thiếu nữ né tránh có vài phần chậm chạp. Vì thế, cho dù tránh thoát được một kích chí mạng nhưng trên cổ trắng ngần của nàng cũng xuất hiện một miệng vết thương.
Thấy thiếu nữ trong tình trạng này cư nhiên có thể trốn tránh Tử Ma Ô, Mị Sương con ngươi mị mị khanh khách cười. Nàng thu hồi ô quay người :"Ngươi trong tình trạng này còn có thể né tránh ô của ta, xem ra lúc này mệnh ngươi không nên tuyệt."
Mị Sương giết người có một nguyên tắc, nếu có kẻ tránh được Tử Ma Ô của nàng thì nàng sẽ tha cho kẻ đó lúc đấy và rời đi.
Vì vậy, Hàn Băng Vô Tình tránh được một ô của nàng, nàng quyết định bỏ qua lần này cơ hội.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mị Sương nhìn thiếu nữ đang vô thần đưa tay mình sờ trên cổ nơi có miệng vết thương đang chảy máu sau đó xoay người chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này, Hàn Băng Vô Tình đưa vết máu ra trước mặt nhìn nhìn. Nàng ngây ngốc nhìn không biết thứ ẩm ướt trên tay này là cái gì chỉ là nàng cảm thấy trên cổ có thứ gì ẩm ướt nên đưa tay sờ thử mà thôi. Nhưng có một điều mà nàng chắc chắn đó là...nàng đối với thứ chất lỏng này rất quen thuộc cũng rất xa lạ.
Thứ này là gì? Huyết. Trong mơ hồ, nàng đặt ra câu hỏi và đáp án cũng nhanh chóng xuất hiện.
Này một chữ hiện lên tựa hồ phát động nào đó kí ức xa xôi ngủ say đã lâu trong lòng.
Một loạt hình ảnh xuất hiện, đầy trời tuyết bay, hình ảnh một nhà ba người ấm áp xuất hiện. Một nữ hài xinh đẹp nở nụ cười ngọt ngào ngồi trong lòng nghe người cha kể chuyện, một mĩ phụ ánh mắt nhu nhòa nhìn hai cha con. Đột nhiên, một đám người hùng hổ xuất hiện phá tan bầu không khí ấm áp này. Người cha ở lại cầm chân đám người để mĩ phụ ôm nữ hài chạy trốn.
Nữ hài ngoan ngoãn để nàng ôm nhưng mắt không rời nhìn người cha. Nhìn người cha bị một kẻ trong số đó đâm một dao, máu tuôn như suối. Trong ánh mắt khinh miệt của bọn chúng, người cha ngã xuống. Mặc cho dưới thân là một vũng máu đỏ không ngừng lan rộng, ánh mắt người đàn ông vẫn luôn nhìn về nữ hài, trong mắt tràn đầy từ ái, quyến luyến và không tha.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro