Rời đi
Nakami Mokirashi
2024-10-01 11:00:48
Sáng hôm sau,nữ tử một thân bạch y như tuyết xuất hiện ngoài rừng trúc lên đường rời đi.
Trong căn nhà trúc,nam tử dung mạo tuấn mĩ tuyệt luân được Hàn Băng Vô Tình cứu từ từ mở đôi mắt đỏ như máu quan sát xung quanh.Đúng như lời nữ nhân đã cứu hắn,độc của hắn đã hoàn toàn được giải hôm nay hắn có thể nhìn thấy.Nơi hắn đang ở là một căn nhà trúc có ba gian,trong nhà chỉ có một chiếc giường, một bộ bàn ghế,một tủ đựng đồ cùng giá sách tất cả đều làm bằng trúc.Bố trí căn nhà rất trang nhã nhưng lại rất sạch sẽ,ngăn nắp như sự nghiêm túc của chủ nhân nó.
Nam tử nhìn căn nhà trúc một lượt,khóe môi khẽ nhếch:"Quả nhiên là phong cách bày trí kiểu này giống hệt tính cách lạnh lùng, đạm mạc của nữ nhân đó." Tuy vậy, hắn lại cảm thấy rất vừa mắt với kiểu trang trí này.Chỉ nhìn cách bày trí của căn phòng hắn liền biết người cứu hắn là một nữ tử còn rất trẻ.Điều đó càng khơi dậy hứng thú của hắn với nữ nhân trẻ tuổi này.
Tiến đến bên mép bàn,rót một chén trà đưa lên uống một ngụm, nước trà ngọt thanh vào miệng làm hắn thấy thật thoải mái hương trà thoang thoảng còn lưu lại trong khoang miệng. Có chút kinh ngạc,hắn nhìn xuống chén trà trong tay mình chỉ thấy nước trà trong suốt,thông thấu óng ánh màu hồng nhạt,bên trên có cánh hoa đào nhẹ trôi.Hương trà thoang thoảng, tươi mát làm hắn càng thêm hứng thú với nữ nhân này.Rốt cuộc là nữ nhân như thế nào là có thể lấy hoa pha trà.
Đặt chén trà xuống,nam tử nhìn thấy trên bàn có một tờ giấy giống như có người cố ý để lại.Cầm lên, mở ra,hiện lên trước mất hắn là những nét chữ như tùy ý nhưng lại rất thu hút người nhìn.Bên trên chỉ đơn giản viết :"Ta có việc phải rời đi không biết bao giờ có thể trở lại cũng có thể là không bao giờ quay lại nữa.Tốt nhất là sau khi ngươi đọc xong thư này thì rời đi ngay, phía dưới là con đường rời khỏi đây.Nếu như hôm nay ngươi không rời khỏi đây thì mười năm sau mới có thể rời đi.Xung quanh nơi này ta vốn bố trí rất nhiều trận pháp,mỗi ngày chúng sẽ tự biến đổi một lần vì vậy muốn rời khỏi đây tốt nhất ngươi nên đi trong hôm nay không thì phải đợi thêm mười năm nữa tiếp tục theo chỉ dẫn này rời đi."
Đọc xong,khéo miệng nam tử khẽ giật:"Nữ nhân này từng chữ từng câu đều là đuổi người. Tốt nhất đừng để cho ta bắt được không thì ngươi sẽ biết tay ta."Tuy nói vậy nhưng đến dung mạo nàng hắn còn chẳng biết thì bắt kiểu gì đây?
Trong căn nhà trúc,nam tử dung mạo tuấn mĩ tuyệt luân được Hàn Băng Vô Tình cứu từ từ mở đôi mắt đỏ như máu quan sát xung quanh.Đúng như lời nữ nhân đã cứu hắn,độc của hắn đã hoàn toàn được giải hôm nay hắn có thể nhìn thấy.Nơi hắn đang ở là một căn nhà trúc có ba gian,trong nhà chỉ có một chiếc giường, một bộ bàn ghế,một tủ đựng đồ cùng giá sách tất cả đều làm bằng trúc.Bố trí căn nhà rất trang nhã nhưng lại rất sạch sẽ,ngăn nắp như sự nghiêm túc của chủ nhân nó.
Nam tử nhìn căn nhà trúc một lượt,khóe môi khẽ nhếch:"Quả nhiên là phong cách bày trí kiểu này giống hệt tính cách lạnh lùng, đạm mạc của nữ nhân đó." Tuy vậy, hắn lại cảm thấy rất vừa mắt với kiểu trang trí này.Chỉ nhìn cách bày trí của căn phòng hắn liền biết người cứu hắn là một nữ tử còn rất trẻ.Điều đó càng khơi dậy hứng thú của hắn với nữ nhân trẻ tuổi này.
Tiến đến bên mép bàn,rót một chén trà đưa lên uống một ngụm, nước trà ngọt thanh vào miệng làm hắn thấy thật thoải mái hương trà thoang thoảng còn lưu lại trong khoang miệng. Có chút kinh ngạc,hắn nhìn xuống chén trà trong tay mình chỉ thấy nước trà trong suốt,thông thấu óng ánh màu hồng nhạt,bên trên có cánh hoa đào nhẹ trôi.Hương trà thoang thoảng, tươi mát làm hắn càng thêm hứng thú với nữ nhân này.Rốt cuộc là nữ nhân như thế nào là có thể lấy hoa pha trà.
Đặt chén trà xuống,nam tử nhìn thấy trên bàn có một tờ giấy giống như có người cố ý để lại.Cầm lên, mở ra,hiện lên trước mất hắn là những nét chữ như tùy ý nhưng lại rất thu hút người nhìn.Bên trên chỉ đơn giản viết :"Ta có việc phải rời đi không biết bao giờ có thể trở lại cũng có thể là không bao giờ quay lại nữa.Tốt nhất là sau khi ngươi đọc xong thư này thì rời đi ngay, phía dưới là con đường rời khỏi đây.Nếu như hôm nay ngươi không rời khỏi đây thì mười năm sau mới có thể rời đi.Xung quanh nơi này ta vốn bố trí rất nhiều trận pháp,mỗi ngày chúng sẽ tự biến đổi một lần vì vậy muốn rời khỏi đây tốt nhất ngươi nên đi trong hôm nay không thì phải đợi thêm mười năm nữa tiếp tục theo chỉ dẫn này rời đi."
Đọc xong,khéo miệng nam tử khẽ giật:"Nữ nhân này từng chữ từng câu đều là đuổi người. Tốt nhất đừng để cho ta bắt được không thì ngươi sẽ biết tay ta."Tuy nói vậy nhưng đến dung mạo nàng hắn còn chẳng biết thì bắt kiểu gì đây?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro