Rượu bất đồng c...
Nakami Mokirashi
2024-10-01 11:00:48
"Ngươi vậy mà không có việc gì a."
Nếu không phải giọng nói của hắn tràn đầy lo lắng cùng kinh hỉ thì nàng sẽ cho rằng hắn đây là vui sướng khi người khác gặp lại lời nói.
''Cho ngươi.''
Hàn Băng Vô Tình ném cho hắn một vò rượu, chính mình cũng cầm một vò.
Vừa mở nắp vò, hương rượu thơm nồng say lòng người lan tỏa, hít hà mùi hương trong không khí, Quân Trường Phong cũng có thể biết được rượu này hương vị thực hảo.
Nâng vò rượu, ngửa đầu thống khoái uống lên, rượu nhập khẩu so với rượu chảy ra bên ngoài còn ít nhưng lại có một loại tiêu sái hương vị.
"Rượu ngon."
Lau một bên khóe môi vết rượu, đôi mắt đào hoa của Quân Trường Phong sáng lấp lánh có vài phần mê ly, trên gương mặt tràn đầy tro đen chi sắc cũng che dấu được sự tán thưởng của hắn đối với vò rượu trong tay.
Mặc kệ lời nói của Quân Trường Phong, Hàn Băng Vô Tình nâng lên vò rượu nhấp một ngụm liền thu hồi.
Tuy chỉ nhấp một ngụm nhưng hai má nàng lại đà hồng, đôi môi khô nứt, tái nhợt nhiễm lên vài phần huyết sắc.
"Ta về phòng trước, ngươi tự giải quyết nốt."
Hàn Băng Vô Tình đứng dậy rời đi.
Cũng không biết là do bị thương quá nặng hay uống rượu duyên cớ, bước chân có vài phần lảo đảo.
Nhìn bóng dáng nhỏ bé của thiếu nữ biến mất trong đêm đen, Quân Trường Phong khóe miệng chảy ra một tia máu tươi.
Hắn nâng tay áo lau đi, sau đó nhìn y phục rách nát miễn cưỡng còn treo trên cơ thể của bản thân, ánh mắt ghét bỏ.
"Bộ dạng này của bản công tử cũng thật khó coi đi, chẳng trách tiểu mỹ nhân nhanh chóng bỏ đi nhanh như vậy."
Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng hắn cũng biết lý do vì sao Hàn Băng Vô Tình lại nhanh chóng rời đi như vậy.
Căn cứ vào tình trạng cơ thể suýt đi mất một cái mạng này của hắn dưới thiên lôi, hắn cũng có thể đoán được phần nào thương thế của nàng.
Có thể nói là trọng trung chi trọng cũng không quá.
Nghĩ vậy, hắn lại nâng lên vò rượu uống thêm một ngụm.
Cũng không biết là do lần này uống tinh tế phẩm vị hơn ban đầu nôn nóng thưởng thức, hắn phát hiện ra trong rượu có một vài hương vị bất đồng.
Có nhè nhẹ một loại cỏ cây thanh hương cùng với một chút vị đắng chát không có thể xem nhẹ bất kể bị hắn bắt giữ tới rồi.
Một ngụm này đi xuống, hắn nóng rát vết thương bị một cỗ nhiệt lưu ấm áp bao lấy có vài phần dễ chịu.
Phát hiện được trong rượu bất đồng chỗ, Quân Trường Phong cũng không trân quý cất đi mà ngồi xuống chậm rãi phẩm lên.
Thiên phạt kết thúc, mây đen cũng theo đó tiêu tán, ánh trăng cũng sái lạc mà xuống, tuy không sáng ngời như lúc Hàn Băng Vô Tình vẽ trận văn nhưng lại có êm dịu nhu hòa.
Nếu bỏ qua bộ dáng bị tàn phá sau thiên lôi của Quân Trường Phong lúc này thì thật hảo thay một bức mỹ nam uống rượu ngắm trăng đồ.
Và hiển nhiên, Ôn Cẩn Ngọc có vẻ đã bị Quân Trường Phong quên mất ở một bên.
Một chút ngoài lề.
Tác giả:"Sao ngươi lại có thể quên hắn sang một bên như thế, như vậy là sai kịch bản ban đầu."
Quân Trường Phong:"Ta vì hắn bị thiên lôi phách, nhất thời có hứng ngắm trăng bỏ hắn qua một bên thì làm sao vậy?"
Tác giả:"Người bị lôi phách đâu phải mình ngươi, Hàn Băng Vô Tình cũng bị nhưng có ý kiến gì đâu."
Hàn Băng Vô Tình (định giơ tay nêu ý kiến nhưng nghe vậy lặng lẽ rút tay xuống) nhắm mắt yên lặng đả tọa một bộ không thèm để ý.
Nếu không phải giọng nói của hắn tràn đầy lo lắng cùng kinh hỉ thì nàng sẽ cho rằng hắn đây là vui sướng khi người khác gặp lại lời nói.
''Cho ngươi.''
Hàn Băng Vô Tình ném cho hắn một vò rượu, chính mình cũng cầm một vò.
Vừa mở nắp vò, hương rượu thơm nồng say lòng người lan tỏa, hít hà mùi hương trong không khí, Quân Trường Phong cũng có thể biết được rượu này hương vị thực hảo.
Nâng vò rượu, ngửa đầu thống khoái uống lên, rượu nhập khẩu so với rượu chảy ra bên ngoài còn ít nhưng lại có một loại tiêu sái hương vị.
"Rượu ngon."
Lau một bên khóe môi vết rượu, đôi mắt đào hoa của Quân Trường Phong sáng lấp lánh có vài phần mê ly, trên gương mặt tràn đầy tro đen chi sắc cũng che dấu được sự tán thưởng của hắn đối với vò rượu trong tay.
Mặc kệ lời nói của Quân Trường Phong, Hàn Băng Vô Tình nâng lên vò rượu nhấp một ngụm liền thu hồi.
Tuy chỉ nhấp một ngụm nhưng hai má nàng lại đà hồng, đôi môi khô nứt, tái nhợt nhiễm lên vài phần huyết sắc.
"Ta về phòng trước, ngươi tự giải quyết nốt."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hàn Băng Vô Tình đứng dậy rời đi.
Cũng không biết là do bị thương quá nặng hay uống rượu duyên cớ, bước chân có vài phần lảo đảo.
Nhìn bóng dáng nhỏ bé của thiếu nữ biến mất trong đêm đen, Quân Trường Phong khóe miệng chảy ra một tia máu tươi.
Hắn nâng tay áo lau đi, sau đó nhìn y phục rách nát miễn cưỡng còn treo trên cơ thể của bản thân, ánh mắt ghét bỏ.
"Bộ dạng này của bản công tử cũng thật khó coi đi, chẳng trách tiểu mỹ nhân nhanh chóng bỏ đi nhanh như vậy."
Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng hắn cũng biết lý do vì sao Hàn Băng Vô Tình lại nhanh chóng rời đi như vậy.
Căn cứ vào tình trạng cơ thể suýt đi mất một cái mạng này của hắn dưới thiên lôi, hắn cũng có thể đoán được phần nào thương thế của nàng.
Có thể nói là trọng trung chi trọng cũng không quá.
Nghĩ vậy, hắn lại nâng lên vò rượu uống thêm một ngụm.
Cũng không biết là do lần này uống tinh tế phẩm vị hơn ban đầu nôn nóng thưởng thức, hắn phát hiện ra trong rượu có một vài hương vị bất đồng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có nhè nhẹ một loại cỏ cây thanh hương cùng với một chút vị đắng chát không có thể xem nhẹ bất kể bị hắn bắt giữ tới rồi.
Một ngụm này đi xuống, hắn nóng rát vết thương bị một cỗ nhiệt lưu ấm áp bao lấy có vài phần dễ chịu.
Phát hiện được trong rượu bất đồng chỗ, Quân Trường Phong cũng không trân quý cất đi mà ngồi xuống chậm rãi phẩm lên.
Thiên phạt kết thúc, mây đen cũng theo đó tiêu tán, ánh trăng cũng sái lạc mà xuống, tuy không sáng ngời như lúc Hàn Băng Vô Tình vẽ trận văn nhưng lại có êm dịu nhu hòa.
Nếu bỏ qua bộ dáng bị tàn phá sau thiên lôi của Quân Trường Phong lúc này thì thật hảo thay một bức mỹ nam uống rượu ngắm trăng đồ.
Và hiển nhiên, Ôn Cẩn Ngọc có vẻ đã bị Quân Trường Phong quên mất ở một bên.
Một chút ngoài lề.
Tác giả:"Sao ngươi lại có thể quên hắn sang một bên như thế, như vậy là sai kịch bản ban đầu."
Quân Trường Phong:"Ta vì hắn bị thiên lôi phách, nhất thời có hứng ngắm trăng bỏ hắn qua một bên thì làm sao vậy?"
Tác giả:"Người bị lôi phách đâu phải mình ngươi, Hàn Băng Vô Tình cũng bị nhưng có ý kiến gì đâu."
Hàn Băng Vô Tình (định giơ tay nêu ý kiến nhưng nghe vậy lặng lẽ rút tay xuống) nhắm mắt yên lặng đả tọa một bộ không thèm để ý.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro