Ta như thế đáng...
Nakami Mokirashi
2024-10-01 11:00:48
Thấy Ẩn Phong cứ nhìn mình chằm chằm nhất cử nhất động của mình, Vân Lạc từ là nam tử nhưng cũng có chút ngượng ngùng. Khi Vân Lạc vừa đưa tay lên thì nam tử trước mặt hắn vội lui vài bước về phía sau, vẻ mặt đề phòng nhìn hắn. Cánh tay Vân Lạc cứng đờ giữa không trung, gương về phía trước cũng không được mà rút về cũng không phải. Cuối cùng, Vân Lạc đưa tay lên trước mặt, nhìn tay mình rồi lại nhìn năm tử lẩm bẩm :"Chẳng lẽ Vân Lạc ta trong mắt thuộc hạ đáng sợ thế không thành?"
Còn Ẩn Phong lúc này thì lại vô cùng rối rắm. Vừa rồi hắn tránh đi tay của phó cung chủ Vân Lạc liệu có làm hắn tức giận?
Đúng lúc này thì tiếng nói của Vân Lạc truyền đến :"Ngươi không cần sợ, ta chỉ là muốn biết ngươi có nhìn phó cung chủ Vân Khinh đi đâu không?"
Nghe được lời này của Vân Lạc, nam tử ánh mắt hiện lên sự kinh ngạc, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi :"Thì ra nãy giờ là hỏi ta chuyện này, làm ta sợ muốn chết."
Ẩn Phong trần an con tim nhỏ bé của mình mới nhận ra từ đầu đến cuối đều là do hắn suy nghĩ vớ vẩn mà ra.
Ẩn Phong lúc này mới ưỡn ngực, thẳng lưng đáp :"Thưa phó cung chủ, phó cung chủ Vân Khinh vừa đi tìm cung chủ."
"Hảo, nếu muội ấy không ở đây thì ngươi mau đi chuẩn bị, ta có việc gấp cần rời khỏi đây trước khi muội ấy quay lại." Vân Lạc vui vẻ nói.
Nghe vậy, trong đầu Ẩn Phong không khỏi hiện lên ba dấu hỏi chấm to đùng. Hai vị phó cung chủ cũng thật kì lạ, một người hỏi vị trí của cung chủ để đi tìm còn một người khác thì hỏi hành tung của người kia để biết đường lên kế hoạch rời khỏi. Hai người này đúng là không phải người một nhà không tiến vào cùng đạo môn mà. Tuy có rất nhiều nghi hoặc nhưng Ẩn Phong rất thức????? thời mà im lặng đi giúp Vân Lạc chuẩn bị.
Lại nói Vân Khinh lúc này, nàng đã tìm đến chỗ dòng suối mà Ẩn Phong nói. Từ nơi xa, Vân Khinh thấy một bóng trắng thân pháp nhẹ nhàng, bóng kiếm chớp động phát ra vô số kiếm khí. Một kiếm vung lên, vô số giọt nước theo bay giữa không trung bao quanh lấy bóng người trong đó. Những giọt nước hình dạng khác nhau dần với kết băng tạo thành hình dạng lớn nhỏ không đồng đều phi châm. Dưới ánh mặt trời, những phi châm lóe lên hàn quang đều cho thấy chúng vô cùng sắc bén.
"Rắc", Vân Khinh đứng từ nơi xa xem xuất thần bất giác dẫm lên một cành cây khô.
Còn Ẩn Phong lúc này thì lại vô cùng rối rắm. Vừa rồi hắn tránh đi tay của phó cung chủ Vân Lạc liệu có làm hắn tức giận?
Đúng lúc này thì tiếng nói của Vân Lạc truyền đến :"Ngươi không cần sợ, ta chỉ là muốn biết ngươi có nhìn phó cung chủ Vân Khinh đi đâu không?"
Nghe được lời này của Vân Lạc, nam tử ánh mắt hiện lên sự kinh ngạc, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi :"Thì ra nãy giờ là hỏi ta chuyện này, làm ta sợ muốn chết."
Ẩn Phong trần an con tim nhỏ bé của mình mới nhận ra từ đầu đến cuối đều là do hắn suy nghĩ vớ vẩn mà ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ẩn Phong lúc này mới ưỡn ngực, thẳng lưng đáp :"Thưa phó cung chủ, phó cung chủ Vân Khinh vừa đi tìm cung chủ."
"Hảo, nếu muội ấy không ở đây thì ngươi mau đi chuẩn bị, ta có việc gấp cần rời khỏi đây trước khi muội ấy quay lại." Vân Lạc vui vẻ nói.
Nghe vậy, trong đầu Ẩn Phong không khỏi hiện lên ba dấu hỏi chấm to đùng. Hai vị phó cung chủ cũng thật kì lạ, một người hỏi vị trí của cung chủ để đi tìm còn một người khác thì hỏi hành tung của người kia để biết đường lên kế hoạch rời khỏi. Hai người này đúng là không phải người một nhà không tiến vào cùng đạo môn mà. Tuy có rất nhiều nghi hoặc nhưng Ẩn Phong rất thức????? thời mà im lặng đi giúp Vân Lạc chuẩn bị.
Lại nói Vân Khinh lúc này, nàng đã tìm đến chỗ dòng suối mà Ẩn Phong nói. Từ nơi xa, Vân Khinh thấy một bóng trắng thân pháp nhẹ nhàng, bóng kiếm chớp động phát ra vô số kiếm khí. Một kiếm vung lên, vô số giọt nước theo bay giữa không trung bao quanh lấy bóng người trong đó. Những giọt nước hình dạng khác nhau dần với kết băng tạo thành hình dạng lớn nhỏ không đồng đều phi châm. Dưới ánh mặt trời, những phi châm lóe lên hàn quang đều cho thấy chúng vô cùng sắc bén.
"Rắc", Vân Khinh đứng từ nơi xa xem xuất thần bất giác dẫm lên một cành cây khô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro