Thiếu thứ gì
Nakami Mokirashi
2024-10-01 11:00:48
Đến khi trong phòng trống không còn một vật, nàng mới bắt đầu bỏ chiếc nhẫn đồng sang một bên rồi bắt đầu
lấy từ chiếc nhẫn trữ vật trên tay một loạt các gia cụ mới đem ra.
Từng gia cụ được bày ở từng nơi khác nhau, loại nào cũng vô cùng tinh xảo nhưng khi đặt chung với nhau lại không hề mang theo tục khí mà cho người ta cảm giác chúng vốn nên như thế.
Bố trí lại xong lại căn phòng, Hàn Băng Vô Tình ngồi xuống bộ bàn ghế bằng bạch ngọc nàng vừa lấy ra dùng bộ trà cụ bằng lưu ly pha một hồi trà ngon.
Đúng lúc này, Vân Khinh sau khi đi ra ngoài cũng đã quay lại. Nàng nở nụ cười đi đến trước mặt thiếu nữ nói :"Những thứ muội cần ta đã cho người của Ẩn Tinh đi chuẩn bị, ngày mai bọn họ sẽ giao tới chỉ là trong đó có một vài loại dược liệu quý hiếm cần ít nhất hai ngày thời gian để tìm kiếm. Ta lo chỉ sợ không kịp."
Chờ Vân Khinh nói xong, Hàn Băng Vô Tình rót một chén trà đưa đền trước mặt nàng :"Không vội. Trong vòng hai ngày, bọn họ tìm được bao nhiêu thứ thì tìm. Dù sao muội chỉ là đi xem bệnh còn dược liệu vẫn nên là bọn họ chuẩn bị."
"Vậy muội còn kêu ta đi chuẩn bị mấy loại dược liệu này làm gì vậy?" Vân Khinh không nhịn nghi vấn hỏi.
Hàn Băng Vô Tình ngữ khí thản nhiên :"Tất nhiên là chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào! Vạn nhất bọn họ không có mà trong tay ta có vừa hay thuận tiện xảo trá một bút."
"Gian thương a gian thương." Vân Khinh trong đầu lúc này hiện lên đều chỉ là những chữ này. Nàng không nhịn được cảm thán một câu :"Khó trách Vân Lạc đầy bụng tính kế thì ra học từ muội."
Hàn Băng Vô Tình nghe vậy nhướn mày, đôi mắt màu hổ phách lạnh lùng cười như không cười nhìn Vân Khinh :"Tỷ lời này là nói sai rồi! Cái này không gọi là tính kế mà gọi là có tiện nghi mà không chiếm chính là kẻ ngốc."
"Nga?" Vân Khinh bán tín bán nghi nhìn thiếu nữ trước mặt rồi nhìn xuống chén trà trên tay.
Như chợt nhận ra điều gì đó, thần sắc của nàng hiện lên vẻ ngạc nhiên, nàng lúc này mới chú ý nhìn lại bố trí xung quanh căn phòng :"Muội đây là..."
"Ân." Chưa đợi Vân Khinh nói hết câu, Hàn Băng Vô Tình đã lên tiếng khẳng định. Nàng cầm trong tay chiếc nhẫn đồng đưa cho Vân Khinh :"Tỷ giúp ta mang trả cho bọn họ."
Vân Khinh cầm lấy chiếc nhẫn cũng không nói gì liền chuẩn bị đi luôn thì bị thiếu nữ gọi lại :"Tỷ từ từ đã!"
"Còn có chuyện gì nữa sao?" Vân Khinh dừng lại bước chân chờ nàng nói tiếp.
"Ta cảm thấy bản thân cần đi quanh Nguyệt Hoa viện này xem, có thứ gì cần thay đổi thì thay đổi một thể.'' Hàn Băng Vô Tình vừa nói vừa đứng dậy bước chân đi ra ngoài.
Vân Khinh nghe vậy cũng nhanh chóng theo sau.
Hai người đi dạo, quanh sát xung quanh Nguyệt Hoa viện.
Nguyệt Hoa viện nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Nó gồm ba gian phòng ngủ, một gian phòng khách, một hồ sen nhỏ,... cùng một bãi đất trống. Chưa đầy nửa canh giờ, hai người đã đi xem xong hết nơi này.
Lúc này, Hàn Băng Vô Tình đang đứng trước bãi đất trồng hỏi Vân Khinh :"Tỷ có cảm thấy nơi này thiếu thứ gì không?"
Vân Khinh thấy nơi này mọi thứ vô cùng đầy đủ. Nàng thật sự nghĩ không ra nơi này thiếu thứ gì bèn hỏi lại :"Thiếu thứ gì sao?"
Hàn Băng Vô Tình gật đầu chỉ bãi đất trống trước mặt :"Ta cảm thấy nơi này có thể kiến thêm một căn nhà bếp nhỏ."
Từng gia cụ được bày ở từng nơi khác nhau, loại nào cũng vô cùng tinh xảo nhưng khi đặt chung với nhau lại không hề mang theo tục khí mà cho người ta cảm giác chúng vốn nên như thế.
Bố trí lại xong lại căn phòng, Hàn Băng Vô Tình ngồi xuống bộ bàn ghế bằng bạch ngọc nàng vừa lấy ra dùng bộ trà cụ bằng lưu ly pha một hồi trà ngon.
Đúng lúc này, Vân Khinh sau khi đi ra ngoài cũng đã quay lại. Nàng nở nụ cười đi đến trước mặt thiếu nữ nói :"Những thứ muội cần ta đã cho người của Ẩn Tinh đi chuẩn bị, ngày mai bọn họ sẽ giao tới chỉ là trong đó có một vài loại dược liệu quý hiếm cần ít nhất hai ngày thời gian để tìm kiếm. Ta lo chỉ sợ không kịp."
Chờ Vân Khinh nói xong, Hàn Băng Vô Tình rót một chén trà đưa đền trước mặt nàng :"Không vội. Trong vòng hai ngày, bọn họ tìm được bao nhiêu thứ thì tìm. Dù sao muội chỉ là đi xem bệnh còn dược liệu vẫn nên là bọn họ chuẩn bị."
"Vậy muội còn kêu ta đi chuẩn bị mấy loại dược liệu này làm gì vậy?" Vân Khinh không nhịn nghi vấn hỏi.
Hàn Băng Vô Tình ngữ khí thản nhiên :"Tất nhiên là chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào! Vạn nhất bọn họ không có mà trong tay ta có vừa hay thuận tiện xảo trá một bút."
"Gian thương a gian thương." Vân Khinh trong đầu lúc này hiện lên đều chỉ là những chữ này. Nàng không nhịn được cảm thán một câu :"Khó trách Vân Lạc đầy bụng tính kế thì ra học từ muội."
Hàn Băng Vô Tình nghe vậy nhướn mày, đôi mắt màu hổ phách lạnh lùng cười như không cười nhìn Vân Khinh :"Tỷ lời này là nói sai rồi! Cái này không gọi là tính kế mà gọi là có tiện nghi mà không chiếm chính là kẻ ngốc."
"Nga?" Vân Khinh bán tín bán nghi nhìn thiếu nữ trước mặt rồi nhìn xuống chén trà trên tay.
Như chợt nhận ra điều gì đó, thần sắc của nàng hiện lên vẻ ngạc nhiên, nàng lúc này mới chú ý nhìn lại bố trí xung quanh căn phòng :"Muội đây là..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ân." Chưa đợi Vân Khinh nói hết câu, Hàn Băng Vô Tình đã lên tiếng khẳng định. Nàng cầm trong tay chiếc nhẫn đồng đưa cho Vân Khinh :"Tỷ giúp ta mang trả cho bọn họ."
Vân Khinh cầm lấy chiếc nhẫn cũng không nói gì liền chuẩn bị đi luôn thì bị thiếu nữ gọi lại :"Tỷ từ từ đã!"
"Còn có chuyện gì nữa sao?" Vân Khinh dừng lại bước chân chờ nàng nói tiếp.
"Ta cảm thấy bản thân cần đi quanh Nguyệt Hoa viện này xem, có thứ gì cần thay đổi thì thay đổi một thể.'' Hàn Băng Vô Tình vừa nói vừa đứng dậy bước chân đi ra ngoài.
Vân Khinh nghe vậy cũng nhanh chóng theo sau.
Hai người đi dạo, quanh sát xung quanh Nguyệt Hoa viện.
Nguyệt Hoa viện nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Nó gồm ba gian phòng ngủ, một gian phòng khách, một hồ sen nhỏ,... cùng một bãi đất trống. Chưa đầy nửa canh giờ, hai người đã đi xem xong hết nơi này.
Lúc này, Hàn Băng Vô Tình đang đứng trước bãi đất trồng hỏi Vân Khinh :"Tỷ có cảm thấy nơi này thiếu thứ gì không?"
Vân Khinh thấy nơi này mọi thứ vô cùng đầy đủ. Nàng thật sự nghĩ không ra nơi này thiếu thứ gì bèn hỏi lại :"Thiếu thứ gì sao?"
Hàn Băng Vô Tình gật đầu chỉ bãi đất trống trước mặt :"Ta cảm thấy nơi này có thể kiến thêm một căn nhà bếp nhỏ."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro