Tuyết hay huyết
Nakami Mokirashi
2024-10-01 11:00:48
Mặc cho bên ngoài thân thể mình như thế nào chiến đấu, lúc này trong ý thức của Hàn Băng Vô Tình lại là một mặt khác cảnh tượng.
Tuyết trắng hay huyết hồng?
Tuyết bay hay là huyết bay?
Là huyết ấm áp hay tuyết lạnh lẽo?
Nàng cũng không biết nữa. Có lẽ tất cả đều là, cũng có thể là không phải.
Huyết ấm áp hòa tan tuyết lạnh lẽo nhưng cũng đồng nghĩa với việc tuyết làm giảm nhiệt độ của huyết làm cho nó cũng lạnh lẽo, cuối cùng vẫn đóng băng.
Đương nàng nhìn thấy mĩ phụ ngã xuống nhưng vẫn nhìn về phía nàng không chớp mắt, nữ hài cảm giác trong lồng ngực tựa hồ có thứ gì nghẹn lại làm nàng hô hấp không thông. Nàng dù thông minh thế nào, hiểu chuyện như thế nào chung quy, nàng cũng vẫn chỉ là một cái hài tử. Một cái hài tử cũng là một nữ hài được lớn lên trong sự bảo hộ của gia đình.
Ấy vậy mà, hôm nay ngay trong ngày sinh nhật vừa tròn mười tuổi của bản thân, nàng nhìn thấy cảnh phụ mẫu mình chết thảm ngay trong tay một đám người xa lạ, đả kích này đối với nàng có bao nhiêu to lớn. Dù là một nam tử trưởng thành nhìn thấy cảnh này, cho dù có kiên cường đến đâu cũng sẽ ngã quỵ huống chi là một nữ hài mới tròn mười tuổi như nàng.
Tiểu nữ hài chỉ cảm thấy máu trên người là ấm áp nhưng mà vì sao trong tâm lạnh quá, hảo lãnh đâu. Đôi má đỏ bừng vì giá lạnh nhưng đôi mắt màu hổ phách kia sao vẫn liên tiếp hạ xuống nhiệt lệ đâu?
Từ giờ phút này, tâm tiểu nữ hài cũng như này bầu trời tuyết vũ, hoàn toàn đóng băng, một mảnh lạnh lẽo.
"Ngươi hận sao?" Đột nhiên một giọng nói lạnh lẽo vang lên bên tai nữ hài.
"Hận." Non nớt giọng nữ tràn đầy hận ý trả lời lại giọng nói thần bí kia. Tựa hồ nàng chỉ theo bản năng trả lời câu hỏi cũng không hề chú ý bên cạnh một người cũng không có.
"Nếu cho ngươi một cơ hội, ngươi sẽ sát bọn chúng sao?" Lạnh lùng thanh âm lại một lần nữa hỏi.
"Sẽ." Non nớt đồng âm đáp.
"Vậy ta liền trao cho ngươi cơ hội này." Lạnh lùng thanh âm vừa dứt, trong tay nữ hài liền xuất hiện một thanh chuỷ thủ.
Tiểu nữ hài cũng không hề hoài nghi vì sao trong tay nàng bỗng nhiên xuất hiện một thanh chuỷ thủ, nàng chỉ biết mình có một cơ hội giết chết đám người này.
Nàng từ nơi được mĩ phụ trước khi chết dặn dò dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không được rời khỏi lao ra. Chuỷ thủ trong tay nắm chặt, công kích về phía kẻ gần nhất.
Tuyết trắng hay huyết hồng?
Tuyết bay hay là huyết bay?
Là huyết ấm áp hay tuyết lạnh lẽo?
Nàng cũng không biết nữa. Có lẽ tất cả đều là, cũng có thể là không phải.
Huyết ấm áp hòa tan tuyết lạnh lẽo nhưng cũng đồng nghĩa với việc tuyết làm giảm nhiệt độ của huyết làm cho nó cũng lạnh lẽo, cuối cùng vẫn đóng băng.
Đương nàng nhìn thấy mĩ phụ ngã xuống nhưng vẫn nhìn về phía nàng không chớp mắt, nữ hài cảm giác trong lồng ngực tựa hồ có thứ gì nghẹn lại làm nàng hô hấp không thông. Nàng dù thông minh thế nào, hiểu chuyện như thế nào chung quy, nàng cũng vẫn chỉ là một cái hài tử. Một cái hài tử cũng là một nữ hài được lớn lên trong sự bảo hộ của gia đình.
Ấy vậy mà, hôm nay ngay trong ngày sinh nhật vừa tròn mười tuổi của bản thân, nàng nhìn thấy cảnh phụ mẫu mình chết thảm ngay trong tay một đám người xa lạ, đả kích này đối với nàng có bao nhiêu to lớn. Dù là một nam tử trưởng thành nhìn thấy cảnh này, cho dù có kiên cường đến đâu cũng sẽ ngã quỵ huống chi là một nữ hài mới tròn mười tuổi như nàng.
Tiểu nữ hài chỉ cảm thấy máu trên người là ấm áp nhưng mà vì sao trong tâm lạnh quá, hảo lãnh đâu. Đôi má đỏ bừng vì giá lạnh nhưng đôi mắt màu hổ phách kia sao vẫn liên tiếp hạ xuống nhiệt lệ đâu?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ giờ phút này, tâm tiểu nữ hài cũng như này bầu trời tuyết vũ, hoàn toàn đóng băng, một mảnh lạnh lẽo.
"Ngươi hận sao?" Đột nhiên một giọng nói lạnh lẽo vang lên bên tai nữ hài.
"Hận." Non nớt giọng nữ tràn đầy hận ý trả lời lại giọng nói thần bí kia. Tựa hồ nàng chỉ theo bản năng trả lời câu hỏi cũng không hề chú ý bên cạnh một người cũng không có.
"Nếu cho ngươi một cơ hội, ngươi sẽ sát bọn chúng sao?" Lạnh lùng thanh âm lại một lần nữa hỏi.
"Sẽ." Non nớt đồng âm đáp.
"Vậy ta liền trao cho ngươi cơ hội này." Lạnh lùng thanh âm vừa dứt, trong tay nữ hài liền xuất hiện một thanh chuỷ thủ.
Tiểu nữ hài cũng không hề hoài nghi vì sao trong tay nàng bỗng nhiên xuất hiện một thanh chuỷ thủ, nàng chỉ biết mình có một cơ hội giết chết đám người này.
Nàng từ nơi được mĩ phụ trước khi chết dặn dò dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không được rời khỏi lao ra. Chuỷ thủ trong tay nắm chặt, công kích về phía kẻ gần nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro