Về lúc nào
Nakami Mokirashi
2024-10-01 11:00:48
Mặc kệ lời nói của Quân Trường Phong, Hàn Băng Vô Tình đứng dậy :"Được rồi vấn đề ta đã hỏi xong cũng không làm phiền nữa."
Dứt lời, nàng quay lưng rời đi. Nàng bước đi cho người ta cảm giác rất chậm nhưng chẳng mấy chốc đã biến mất khỏi tầm mắt Quân Trường Phong.
Quân Trường Phong nghe vậy chưa kịp phản ứng thì bóng Hàn Băng Vô Tình đã đi xa. Khuôn mặt yêu nghiệt treo lên tà tứ độ cung :"Nha đầu này làm việc cũng thật dứt khoát. Đáng tiếc a, ta quên vẫn chưa hỏi tên ngươi."
Hắn thu ba bình Lục Trúc Phỉ Thúy nhưỡng không biết Hàn Băng Vô Tình đã để lại lúc nào vào nhẫn trữ vật, hai mắt hồ ly khẽ híp lại :"Bất quá, chúng ta sẽ còn gặp lại."
Lúc này, Hàn Băng Vô Tình đã trở về căn cứ của Điệp Sát ở Phượng Linh quốc. Thấy nàng trở về phòng, Vân Khinh lo lắng theo vào :"Muội đi đâu vậy?"
Thì ra, lam y nam tử hôm qua được Hàn Băng Vô Tình dặn dò quên nói với Vân Khinh là nàng muốn gặp nàng ấy. Khi hắn nhớ ra báo lại với Vân Khinh thì Hàn Băng Vô Tình đã rời đi từ lúc nào.
Cảm thấy trong lời nói của Vân Khinh có vài tia quan tâm chi ý, Hàn Băng Vô Tình nhàn nhạt đáp :"Có chút buồn chán liền ra ngoài đi dạo."
Vân Khinh nghe vậy liện thở phào nhẹ nhõm. Nàng biết Hàn Băng Vô Tình so với nàng lợi hại, làm việc cũng ổn trọng hơn rất nhiều nhưng nàng vẫn không nhịn được lo lắng cho nàng ấy. Có lẽ là nàng lớn tuổi hơn nàng ấy hay nói chính xác hơn là bất giác nàng đã coi Hàn Băng Vô Tình như muội muội của mình mà đối đãi.
"Tối qua, muội về lúc nào vậy?" Vân Khinh rốt cuộc lên tiếng hỏi vấn đề quanh quẩn trong đầu nàng từ hôm qua đến giờ.
"So với các tỷ thì muộn hơn một chút." Hàn Băng Vô Tình một bộ không để ý trả lời.
Vân Khinh nghe vậy nhìu có chút không vui vì câu trả lời có lệ này. Nàng khoanh hai tay trước ngực, dùng ngữ khí trưởng bối chất vấn tiểu bối hỏi :"Tại sao muội về muộn như vậy?"
Hàn Băng Vô Tình tựa hồ không để ý đến thái độ này của nàng chỉ bâng quơ trả lời một câu:"Giải quyết một cái đuôi nhàm chán."
"Vậy muội không bị thương chứ?" Vân Khinh lo lắng đưa tay muốn kiểm tra xem Hàn Băng Vô Tình có bị thương hay không thì bị một bàn tay nhỏ giữ lại, theo đó là một câu giải thích :"Người tới không có ác ý, ta chỉ cùng hắn nói vài câu liền rời đi, căn bản không hề giao thủ."
Dứt lời, nàng quay lưng rời đi. Nàng bước đi cho người ta cảm giác rất chậm nhưng chẳng mấy chốc đã biến mất khỏi tầm mắt Quân Trường Phong.
Quân Trường Phong nghe vậy chưa kịp phản ứng thì bóng Hàn Băng Vô Tình đã đi xa. Khuôn mặt yêu nghiệt treo lên tà tứ độ cung :"Nha đầu này làm việc cũng thật dứt khoát. Đáng tiếc a, ta quên vẫn chưa hỏi tên ngươi."
Hắn thu ba bình Lục Trúc Phỉ Thúy nhưỡng không biết Hàn Băng Vô Tình đã để lại lúc nào vào nhẫn trữ vật, hai mắt hồ ly khẽ híp lại :"Bất quá, chúng ta sẽ còn gặp lại."
Lúc này, Hàn Băng Vô Tình đã trở về căn cứ của Điệp Sát ở Phượng Linh quốc. Thấy nàng trở về phòng, Vân Khinh lo lắng theo vào :"Muội đi đâu vậy?"
Thì ra, lam y nam tử hôm qua được Hàn Băng Vô Tình dặn dò quên nói với Vân Khinh là nàng muốn gặp nàng ấy. Khi hắn nhớ ra báo lại với Vân Khinh thì Hàn Băng Vô Tình đã rời đi từ lúc nào.
Cảm thấy trong lời nói của Vân Khinh có vài tia quan tâm chi ý, Hàn Băng Vô Tình nhàn nhạt đáp :"Có chút buồn chán liền ra ngoài đi dạo."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vân Khinh nghe vậy liện thở phào nhẹ nhõm. Nàng biết Hàn Băng Vô Tình so với nàng lợi hại, làm việc cũng ổn trọng hơn rất nhiều nhưng nàng vẫn không nhịn được lo lắng cho nàng ấy. Có lẽ là nàng lớn tuổi hơn nàng ấy hay nói chính xác hơn là bất giác nàng đã coi Hàn Băng Vô Tình như muội muội của mình mà đối đãi.
"Tối qua, muội về lúc nào vậy?" Vân Khinh rốt cuộc lên tiếng hỏi vấn đề quanh quẩn trong đầu nàng từ hôm qua đến giờ.
"So với các tỷ thì muộn hơn một chút." Hàn Băng Vô Tình một bộ không để ý trả lời.
Vân Khinh nghe vậy nhìu có chút không vui vì câu trả lời có lệ này. Nàng khoanh hai tay trước ngực, dùng ngữ khí trưởng bối chất vấn tiểu bối hỏi :"Tại sao muội về muộn như vậy?"
Hàn Băng Vô Tình tựa hồ không để ý đến thái độ này của nàng chỉ bâng quơ trả lời một câu:"Giải quyết một cái đuôi nhàm chán."
"Vậy muội không bị thương chứ?" Vân Khinh lo lắng đưa tay muốn kiểm tra xem Hàn Băng Vô Tình có bị thương hay không thì bị một bàn tay nhỏ giữ lại, theo đó là một câu giải thích :"Người tới không có ác ý, ta chỉ cùng hắn nói vài câu liền rời đi, căn bản không hề giao thủ."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro