Phượng Tôn Cửu Thiên: Khuynh Thành Tuyệt Sắc Linh Trận Sư
Cung yến 5
Bắc Ly Tâm
2024-09-23 21:15:05
Một chút xuân dược này đối với nàng mà nói, quả thực chính là cát trong sa mạc, nước trong đại dương, hoàn toàn không có chút ảnh hưởng.
Thân thể nàng được Thiên Hoả tôi luyện, vốn đã không như thân thể người bình thường. Một chút dược này đối với nàng hoàn toàn vô dụng.
Hoàng đế trên kia cũng cười nói vui vẻ với các phi tần, hoàng thân quốc thích.
Thủy Y Họa cũng không biết đi đâu, không có lại tìm nàng.
Lam Nguyệt nhàm chán nhìn ca vũ, lấy một quả nho bỏ vào miệng.
"Phụ hoàng, buổi yến tiệc hôm nay, Phỉ Nhi có chuẩn bị một tiết mục góp vui, mong muốn chư vị cùng thưởng thức."
Thanh âm kiều mị vang lên, kéo Lam Nguyệt về thực tại, nàng nâng mi, nhìn người đứng lên, là Phỉ Nhạc công chúa.
"Tốt, tốt, Phỉ Nhi có lòng rồi, trẫm đương nhiên thưởng thức."
Hoàng đế cười ha hả, gương mặt hắn kì thực cũng không già, vẫn rất tuấn tú. Nhưng cũng lộ ra chút dấu vết. Nghe nói hoàng đế năm đó vừa lên ngôi bị ám sát, dẫn đến bị thương nặng, vết thương ảnh hưởng, dẫn đến tu vi đánh lùi, nên hắn mới trở nên như vậy.
"Phỉ Nhi bêu xấu."
Phỉ Nhạc công chúa hành lễ một cái, sau đó bước ra.
Nàng đem lớp áo ngoài rũ bỏ, lộ ra một bộ phấn y tinh tế. Y phục bằng lụa mềm mại, sa mỏng tầng tầng đan xen. Trên tay nàng cầm một tấm lụa đỏ, bước chân nhẹ nhàng lưu chuyển. Sa mỏng phất phơ, lụa đỏ quấn quanh, phiêu phiêu dật dật, ba ngàn tóc đen theo động tác nàng bay múa, nàng tựa như mẫu đơn tiên tử, nhảy múa giữa rừng hoa, đẹp không sao tả xiết.
Lam Nguyệt hơi kinh ngạc, không nghĩ vị công chúa này nhìn điêu ngoa ngu xuẩn, nhưng lại có thiên phú nhảy múa như vậy.
Lam Nguyệt cũng không cấm nhìn chằm chằm.
Một khúc vũ xong, mọi người còn không hồi phục lại tinh thần, lúc Phỉ Nhạc công chúa lên tiếng, mới khôi phục lại tinh thần vỗ tay tán thưởng không ít.
"Hay, hay.."
"Hay, hay, không hổ là Phỉ Nhạc Công chúa, vũ nghệ không hề tầm thường."
"Hôm nay chứng kiến, quả nhiên danh bất hư truyền."
"..."
Hoàng đế cũng không keo kiệt, cười to một tiếng, ra lệnh thưởng.
"Phụ hoàng, Đích nữ tướng quân phủ, Lam Nguyệt muội muội, lúc nãy chúng con ở trò chuyện, con nghe nàng nói cũng có chuẩn bị một tiết mục múa, cũng muốn lên cống hiến một phen, mong phụ hoàng chấp thuận!"
"Lam Nguyệt?"
Hoàng đế nghe tên này, sửng sốt lặp lại.
Lam Nguyệt bị điểm danh, cũng không thể làm lơ, bất đắc dĩ đứng lên.
"Bẩm bệ hạ, thần nữ Phượng Lam Nguyệt."
Hoàng đế quay sang nhìn nàng, sửng sốt. Miệng lẩm bẩm gọi:
"Tuyết Nhi..."
"Ngươi là nữ nhi của Phượng tướng và Phù Dung quận chúa?"
Hắn nhanh chóng phục hồi tinh thần, vội hỏi.
Lam Nguyệt có hơi nghi hoặc, nhưng vẫn là gật đầu.
"Đúng vậy."
"Hài tử ngoan, tiến đến, để ta nhìn rõ ngươi."
Hoàng đế từ chỗ ngồi đứng lên, Lam Nguyệt hơi nhướng mi, nhưng vẫn là đi ra giữa sân.
Mọi người cũng đồng thời sửng sốt, không biết chuyện gì xảy ra, đồng loạt nhìn lên. Đám người Long Dật Trần cũng kinh ngạc. Phượng Lâm Thiên ngồi tại chỗ, bàn tay nắm chặt, ánh mắt lướt qua vẻ tối tăm u ám. Phong Mị Nhi bên cạnh liếc nhìn hắn một cái, cắn răng.
"Bệ hạ."
Nàng làm một động tác cung kính, hơi hơi cong lưng, sau đó đứng thẳng lên.
Hoàng đế kích động một lát, sau đó quy về bình tĩnh, thở dài một tiếng:
"Cũng gần sáu năm rồi, sáu năm, ngươi cũng lớn như vậy rồi...aizz"
Hắn nhẹ giọng nói, sau đó nhớ lời Phỉ Nhạc công chúa nói, liền hỏi:
"Ngươi có tiết mục trình lên?"
"Đúng vậy, phụ hoàng, là một bài múa! Ta cũng rất chờ mong phong thái của Lam Nguyệt muội muội a."
Lam Nguyệt còn chưa kịp lên tiếng, Phỉ Nhạc công chúa bên cạnh liền cướp lời nàng.
Lam Nguyệt nhìn nàng một cái, Phỉ Nhạc công chúa đắc ý liếc nàng. Cung ta đã lên sẵn, ngươi cũng không thể không bắn a Phượng Lam Nguyệt, chờ xấu mặt đi!!
Đối mặt gương mặt đắc ý của Phỉ Nhạc công chúa, Lam Nguyệt chỉ cười khẽ.
"Công chúa nói đùa, khắp Đế Đô ai không biết Phượng Lam Nguyệt ta thân mang phế vật chi danh? Ta một cái vô dụng yếu đuối nhát gan phế vật, nào sẽ vũ?"
Phỉ Nhạc công chúa: "...."
Hoàng đế: "..."
Mọi người: "..."
Chưa thấy ai tự nhận mình là phế vật, nhận đến tự tin như vậy!
Đám người Long Dật Trần không nhịn được cười khẽ, Thủy Y Họa càng là che miệng, hận không thể ha ha cười lớn.
"Ngươi..."
Phỉ Nhạc đang muốn tức giận mắng lên, lại nhìn gương mặt Lam Nguyệt, lại đem nóng giận nuốt xuống.
Hừ, lát nữa nàng cũng là xấu mặt! Cũng không gấp hiện tại!
Lam Nguyệt khẽ cau mày, tựa như khó chịu đưa tay lên xoa đầu, đôi mắt mông lung, gương mặt có lẽ vì rượu nổi lên nhàn nhạt đỏ ửng.
Hoàng đế tựa hồ cũng nhận ra, lên tiếng:
"Nguyệt Nhi, ngươi làm sao vậy?"
Hai tiếng "Nguyệt Nhi" vừa ra, xung quanh ánh mắt đều thay đổi, Hoàng hậu bêm cạnh cũng rũ mắt.
"Thần nữ có chút không khỏe, xin cáo lui trước."
Phượng Lam Uyển đảo mắt qua, có chút khinh thường.
Liền loại não tàn kia cũng khiến nàng trúng kế! Xem ra là nàng quá xem trọng phế vật này rồi.
Hoàng đế gật gật đầu, cho người lui xuống.
"Tiểu thư, người sao vậy?"
Lam Nguyệt quay lại chỗ, Lạc Y phía sau đỡ lấy nàng, lên tiếng hỏi, thanh âm mang theo lo lắng.
"Ừm."
Lam Nguyệt đáp một tiếng, không quá rõ ràng, lát sau nàng lại đáp một tiếng.
"Có chút mệt mỏi."
Phượng Lam Uyển lúc này đột nhiên lên tiếng:
"Nhị muội không thoải mái? Vậy không bằng đến phía sau nghỉ ngơi một chút?"
Lam Nguyệt không tiếng động đánh giá nàng, bên ngoài không lộ chút khác thường.
Phượng Lam Uyển đây là....
Thuận nước đẩy thuyền!?
"Được"
Lam Nguyệt ứng một tiếng, được Lạc Y dìu đứng dậy, nói với Phượng Lâm Thiên một tiếng, theo nha hoàn dẫn đường hướng phía sau rời đi.
"Phượng nhị tiểu thư, chính là chỗ này, mời ngài vào trong."
Nha hoàn dẫn đường lên tiếng, lời nói mặc dù tôn kính nhưng giọng điệu không một chút tôn kính.
Lam Nguyệt dường như không phát hiện gật đầu, cũng không chờ Lam Nguyệt lên tiếng, nha hoàn kia liền rời đi. Rõ ràng rất không kiên nhẫn.
"Tiểu thư..."
Lạc Y khẽ nhíu mày, không vui nói.
Lam Nguyệt không chút để ý ngắt lời nàng:
"Không cần để ý, hiện tại chúng ta không nên gây chú ý quá nhiều."
Lam Nguyệt bộ dáng vân đạm phong khinh, làm gì còn bộ dạng yếu đuối vừa rồi.
Lạc Y có chút kinh nghi bất định lên tiếng:
"Tiểu thư, người không sao rồi!?"
"Ta có thể có chuyện gì?"
Lam Nguyệt liếc nàng một cái, thong thả bước vào. Lạc Y vội vàng đi theo.
"Lạc Y, lần này cung yến trở về, ta muốn đưa ngươi rời đi."
Lạc Y có chút hoảng, vội nói:
"Tiểu thư, người... người muốn ta đi đâu?? Tiểu thư, ta muốn ở cạnh người, kiếp này sẽ không rời khỏi!"
Lam Nguyệt cười một cái nhìn nàng, chậm rãi nói:
"Nếu muốn ở cạnh ta, với thực lực hiện tại của ngươi chưa đủ, bên cạnh ta không có người vô dụng."
Bên cạnh ta không có người vô dụng!
Lạc Y chậm rãi bình tĩnh lại, đây không phải lần đầu nàng nghe tiểu thư nói câu này, nàng biết, từ hai tháng trước, tiểu thư đã không còn là tiểu thư trước kia nữa.
Nàng mạnh mẽ, nàng cường đại, khí tràng của nàng hoàn toàn không thua bất kì ai, thậm chí ở Phượng gia cũng không ai sánh bằng.
Trước mặt nàng, cảm giác áp bách còn cường hơn lúc nàng nhìn thấy Hoàng đế.
Tiểu thư của nàng, Tướng phủ giữ không nổi nàng, Đông Nhạc cũng không giữ nổi nàng.
Bởi vì nàng cảm thấy, tiểu thư của nàng, sinh ra chính là vương giả, chính là kẻ mạnh.
"Tiểu thư, Lạc Y chắc chắn không phải người vô dụng!"
Lạc Y hai tay vô thức siết chặt, kiên định nói.
Lam Nguyệt từ chối cho ý kiến, câu này của Lạc Y nàng không nghi ngờ, nha đầu này nhiều năm ở cạnh Phượng Lam Nguyệt, chuyện đau khổ phải chịu không ít, ý chí rèn luyện nên, không phải người bình thường có thể sánh được.
Con người phải trải qua đau khổ mới có thể mạnh mẽ, càng là trải qua đau khổ càng lớn ý chí biến cường càng mãnh liệt. Mà nàng, chính là loại người đó...
Lam Nguyệt đuổi Lạc Y ra ngoài, một mình ngồi trong phòng, tĩnh tâm tu luyện.
"Nha đầu, ngươi còn rảnh rỗi tu luyện?"
Giọng Quân Vô Nhai đột nhiên vang lên, lần này lại không phải giọng lạnh băng mà nàng quen thuộc, ngược lại mang theo chút ngả ngớn.
Lam Nguyệt nhướng mi, nhàn nhạt đáp lại:
"Bằng không?"
Quân Vô Nhai hừ một tiếng:
"Tiểu thú của ngươi tỉnh rồi."
Ân? Tiểu thú? Là tiểu Mao sao?
"Để nó trong không gian chạy loạn đi, hiện tại ta bận, không đem nó ra được."
"Ha hả."
Tiếng cười lạnh của Quân Vô Nhai vang lên.
Lam Nguyệt: "..." đây là châm chọc nàng? Có gì đáng châm chọc chứ!
Lam Nguyệt tức giận, đem liên hệ với Phượng Linh Giới ngăn cách, tĩnh tâm tu luyện.
________
Chỉ chóc lát, bên ngoài liền nghe tiếng trò chuyện vang lên. Cuộc trò chuyện có chút nhỏ, nhưng đối một Linh lực giả mà nói, đủ để nghe đến rõ ràng. Giọng nói có chút lạ, nàng chưa nghe qua.
"Ngươi là Lạc Y?"
Không có tiếng đáp lại, hẳn là gật đầu.
"Tốt, Công chúa có chuyện tìm ngươi, theo ta một chút."
Lam Nguyệt hơi nâng mi, có chút kinh ngạc, Là cung nữ của Phỉ Nhạc công chúa!? Trực tiếp như vậy?
"Nhưng là..."
Lạc Y có chút do dự nói.
"Không đi!? Ngươi là muốn kháng lệnh? Muốn chết!?"
Giọng người kia mang theo uy hiếp, chợt cao giọng:
"Ngươi muốn chết không sao, nhưng tiểu thư của ngươi thì sao? Nàng sẽ tránh khỏi một kiếp?"
Lạc Y im lặng thật lâu, cuối cùng kiên định phun ra hai chữ:
"Không thể."
Chuyện này chắc chắn có vấn đề! Đám người này đang muốn hãm hại tiểu thư! Nàng tuyệt đối không thể rời đi.
"Không thể!?"
Cung nữ kia lặp lại, giọng trầm xuống.
Ngoài kia đột nhiên im lặng, đôi mắt cung nữ khẽ đảo, như quyết định cái gì, ngón tay vừa động, Lạc Y lại lên tiếng:
"Được, vị tỷ tỷ này, ta theo ngươi."
Cung nữ kia kinh ngạc nhìn nàng, không nghĩ đến nàng lại đổi ý, nhưng cũng không nghĩ nhiều, ra hiệu nàng đi theo.
Lạc Y ngoảnh lại nhìn trong phòng một chút, hơi nhấp môi, bất quá cũng không lên tiếng, xoay người rời đi.
Vừa rồi, đúng là thanh âm của tiểu thư không sai, nhưng dường như nha hoàn này không nghe thấy, chỉ có nàng nghe được.
Chẳng lẽ đây chính là truyền âm?
Tiểu thư của nàng rốt cuộc đã là tu vi gì rồi! Đều đã có thể cho nàng truyền âm!
Lạc Y có chút ảo não, nàng thực sự có chút sợ, sợ tiểu thư càng ngày càng cách quá xa...
Vừa khắc kia, tiểu thư bảo nàng 'rời đi'.
Vừa rồi nàng cũng cảm thấy được, trước mặt nàng cung nữ này vừa rồi động sát ý, nếu nàng không rời đi, có lẽ sẽ chết không thể nghi ngờ.
Lạc Y có chút nghĩ mà sợ, trong lòng không nhịn được trầm xuống.
Rốt cuộc các nàng muốn hãm hại tiểu thư cái gì?
Thân thể nàng được Thiên Hoả tôi luyện, vốn đã không như thân thể người bình thường. Một chút dược này đối với nàng hoàn toàn vô dụng.
Hoàng đế trên kia cũng cười nói vui vẻ với các phi tần, hoàng thân quốc thích.
Thủy Y Họa cũng không biết đi đâu, không có lại tìm nàng.
Lam Nguyệt nhàm chán nhìn ca vũ, lấy một quả nho bỏ vào miệng.
"Phụ hoàng, buổi yến tiệc hôm nay, Phỉ Nhi có chuẩn bị một tiết mục góp vui, mong muốn chư vị cùng thưởng thức."
Thanh âm kiều mị vang lên, kéo Lam Nguyệt về thực tại, nàng nâng mi, nhìn người đứng lên, là Phỉ Nhạc công chúa.
"Tốt, tốt, Phỉ Nhi có lòng rồi, trẫm đương nhiên thưởng thức."
Hoàng đế cười ha hả, gương mặt hắn kì thực cũng không già, vẫn rất tuấn tú. Nhưng cũng lộ ra chút dấu vết. Nghe nói hoàng đế năm đó vừa lên ngôi bị ám sát, dẫn đến bị thương nặng, vết thương ảnh hưởng, dẫn đến tu vi đánh lùi, nên hắn mới trở nên như vậy.
"Phỉ Nhi bêu xấu."
Phỉ Nhạc công chúa hành lễ một cái, sau đó bước ra.
Nàng đem lớp áo ngoài rũ bỏ, lộ ra một bộ phấn y tinh tế. Y phục bằng lụa mềm mại, sa mỏng tầng tầng đan xen. Trên tay nàng cầm một tấm lụa đỏ, bước chân nhẹ nhàng lưu chuyển. Sa mỏng phất phơ, lụa đỏ quấn quanh, phiêu phiêu dật dật, ba ngàn tóc đen theo động tác nàng bay múa, nàng tựa như mẫu đơn tiên tử, nhảy múa giữa rừng hoa, đẹp không sao tả xiết.
Lam Nguyệt hơi kinh ngạc, không nghĩ vị công chúa này nhìn điêu ngoa ngu xuẩn, nhưng lại có thiên phú nhảy múa như vậy.
Lam Nguyệt cũng không cấm nhìn chằm chằm.
Một khúc vũ xong, mọi người còn không hồi phục lại tinh thần, lúc Phỉ Nhạc công chúa lên tiếng, mới khôi phục lại tinh thần vỗ tay tán thưởng không ít.
"Hay, hay.."
"Hay, hay, không hổ là Phỉ Nhạc Công chúa, vũ nghệ không hề tầm thường."
"Hôm nay chứng kiến, quả nhiên danh bất hư truyền."
"..."
Hoàng đế cũng không keo kiệt, cười to một tiếng, ra lệnh thưởng.
"Phụ hoàng, Đích nữ tướng quân phủ, Lam Nguyệt muội muội, lúc nãy chúng con ở trò chuyện, con nghe nàng nói cũng có chuẩn bị một tiết mục múa, cũng muốn lên cống hiến một phen, mong phụ hoàng chấp thuận!"
"Lam Nguyệt?"
Hoàng đế nghe tên này, sửng sốt lặp lại.
Lam Nguyệt bị điểm danh, cũng không thể làm lơ, bất đắc dĩ đứng lên.
"Bẩm bệ hạ, thần nữ Phượng Lam Nguyệt."
Hoàng đế quay sang nhìn nàng, sửng sốt. Miệng lẩm bẩm gọi:
"Tuyết Nhi..."
"Ngươi là nữ nhi của Phượng tướng và Phù Dung quận chúa?"
Hắn nhanh chóng phục hồi tinh thần, vội hỏi.
Lam Nguyệt có hơi nghi hoặc, nhưng vẫn là gật đầu.
"Đúng vậy."
"Hài tử ngoan, tiến đến, để ta nhìn rõ ngươi."
Hoàng đế từ chỗ ngồi đứng lên, Lam Nguyệt hơi nhướng mi, nhưng vẫn là đi ra giữa sân.
Mọi người cũng đồng thời sửng sốt, không biết chuyện gì xảy ra, đồng loạt nhìn lên. Đám người Long Dật Trần cũng kinh ngạc. Phượng Lâm Thiên ngồi tại chỗ, bàn tay nắm chặt, ánh mắt lướt qua vẻ tối tăm u ám. Phong Mị Nhi bên cạnh liếc nhìn hắn một cái, cắn răng.
"Bệ hạ."
Nàng làm một động tác cung kính, hơi hơi cong lưng, sau đó đứng thẳng lên.
Hoàng đế kích động một lát, sau đó quy về bình tĩnh, thở dài một tiếng:
"Cũng gần sáu năm rồi, sáu năm, ngươi cũng lớn như vậy rồi...aizz"
Hắn nhẹ giọng nói, sau đó nhớ lời Phỉ Nhạc công chúa nói, liền hỏi:
"Ngươi có tiết mục trình lên?"
"Đúng vậy, phụ hoàng, là một bài múa! Ta cũng rất chờ mong phong thái của Lam Nguyệt muội muội a."
Lam Nguyệt còn chưa kịp lên tiếng, Phỉ Nhạc công chúa bên cạnh liền cướp lời nàng.
Lam Nguyệt nhìn nàng một cái, Phỉ Nhạc công chúa đắc ý liếc nàng. Cung ta đã lên sẵn, ngươi cũng không thể không bắn a Phượng Lam Nguyệt, chờ xấu mặt đi!!
Đối mặt gương mặt đắc ý của Phỉ Nhạc công chúa, Lam Nguyệt chỉ cười khẽ.
"Công chúa nói đùa, khắp Đế Đô ai không biết Phượng Lam Nguyệt ta thân mang phế vật chi danh? Ta một cái vô dụng yếu đuối nhát gan phế vật, nào sẽ vũ?"
Phỉ Nhạc công chúa: "...."
Hoàng đế: "..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mọi người: "..."
Chưa thấy ai tự nhận mình là phế vật, nhận đến tự tin như vậy!
Đám người Long Dật Trần không nhịn được cười khẽ, Thủy Y Họa càng là che miệng, hận không thể ha ha cười lớn.
"Ngươi..."
Phỉ Nhạc đang muốn tức giận mắng lên, lại nhìn gương mặt Lam Nguyệt, lại đem nóng giận nuốt xuống.
Hừ, lát nữa nàng cũng là xấu mặt! Cũng không gấp hiện tại!
Lam Nguyệt khẽ cau mày, tựa như khó chịu đưa tay lên xoa đầu, đôi mắt mông lung, gương mặt có lẽ vì rượu nổi lên nhàn nhạt đỏ ửng.
Hoàng đế tựa hồ cũng nhận ra, lên tiếng:
"Nguyệt Nhi, ngươi làm sao vậy?"
Hai tiếng "Nguyệt Nhi" vừa ra, xung quanh ánh mắt đều thay đổi, Hoàng hậu bêm cạnh cũng rũ mắt.
"Thần nữ có chút không khỏe, xin cáo lui trước."
Phượng Lam Uyển đảo mắt qua, có chút khinh thường.
Liền loại não tàn kia cũng khiến nàng trúng kế! Xem ra là nàng quá xem trọng phế vật này rồi.
Hoàng đế gật gật đầu, cho người lui xuống.
"Tiểu thư, người sao vậy?"
Lam Nguyệt quay lại chỗ, Lạc Y phía sau đỡ lấy nàng, lên tiếng hỏi, thanh âm mang theo lo lắng.
"Ừm."
Lam Nguyệt đáp một tiếng, không quá rõ ràng, lát sau nàng lại đáp một tiếng.
"Có chút mệt mỏi."
Phượng Lam Uyển lúc này đột nhiên lên tiếng:
"Nhị muội không thoải mái? Vậy không bằng đến phía sau nghỉ ngơi một chút?"
Lam Nguyệt không tiếng động đánh giá nàng, bên ngoài không lộ chút khác thường.
Phượng Lam Uyển đây là....
Thuận nước đẩy thuyền!?
"Được"
Lam Nguyệt ứng một tiếng, được Lạc Y dìu đứng dậy, nói với Phượng Lâm Thiên một tiếng, theo nha hoàn dẫn đường hướng phía sau rời đi.
"Phượng nhị tiểu thư, chính là chỗ này, mời ngài vào trong."
Nha hoàn dẫn đường lên tiếng, lời nói mặc dù tôn kính nhưng giọng điệu không một chút tôn kính.
Lam Nguyệt dường như không phát hiện gật đầu, cũng không chờ Lam Nguyệt lên tiếng, nha hoàn kia liền rời đi. Rõ ràng rất không kiên nhẫn.
"Tiểu thư..."
Lạc Y khẽ nhíu mày, không vui nói.
Lam Nguyệt không chút để ý ngắt lời nàng:
"Không cần để ý, hiện tại chúng ta không nên gây chú ý quá nhiều."
Lam Nguyệt bộ dáng vân đạm phong khinh, làm gì còn bộ dạng yếu đuối vừa rồi.
Lạc Y có chút kinh nghi bất định lên tiếng:
"Tiểu thư, người không sao rồi!?"
"Ta có thể có chuyện gì?"
Lam Nguyệt liếc nàng một cái, thong thả bước vào. Lạc Y vội vàng đi theo.
"Lạc Y, lần này cung yến trở về, ta muốn đưa ngươi rời đi."
Lạc Y có chút hoảng, vội nói:
"Tiểu thư, người... người muốn ta đi đâu?? Tiểu thư, ta muốn ở cạnh người, kiếp này sẽ không rời khỏi!"
Lam Nguyệt cười một cái nhìn nàng, chậm rãi nói:
"Nếu muốn ở cạnh ta, với thực lực hiện tại của ngươi chưa đủ, bên cạnh ta không có người vô dụng."
Bên cạnh ta không có người vô dụng!
Lạc Y chậm rãi bình tĩnh lại, đây không phải lần đầu nàng nghe tiểu thư nói câu này, nàng biết, từ hai tháng trước, tiểu thư đã không còn là tiểu thư trước kia nữa.
Nàng mạnh mẽ, nàng cường đại, khí tràng của nàng hoàn toàn không thua bất kì ai, thậm chí ở Phượng gia cũng không ai sánh bằng.
Trước mặt nàng, cảm giác áp bách còn cường hơn lúc nàng nhìn thấy Hoàng đế.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiểu thư của nàng, Tướng phủ giữ không nổi nàng, Đông Nhạc cũng không giữ nổi nàng.
Bởi vì nàng cảm thấy, tiểu thư của nàng, sinh ra chính là vương giả, chính là kẻ mạnh.
"Tiểu thư, Lạc Y chắc chắn không phải người vô dụng!"
Lạc Y hai tay vô thức siết chặt, kiên định nói.
Lam Nguyệt từ chối cho ý kiến, câu này của Lạc Y nàng không nghi ngờ, nha đầu này nhiều năm ở cạnh Phượng Lam Nguyệt, chuyện đau khổ phải chịu không ít, ý chí rèn luyện nên, không phải người bình thường có thể sánh được.
Con người phải trải qua đau khổ mới có thể mạnh mẽ, càng là trải qua đau khổ càng lớn ý chí biến cường càng mãnh liệt. Mà nàng, chính là loại người đó...
Lam Nguyệt đuổi Lạc Y ra ngoài, một mình ngồi trong phòng, tĩnh tâm tu luyện.
"Nha đầu, ngươi còn rảnh rỗi tu luyện?"
Giọng Quân Vô Nhai đột nhiên vang lên, lần này lại không phải giọng lạnh băng mà nàng quen thuộc, ngược lại mang theo chút ngả ngớn.
Lam Nguyệt nhướng mi, nhàn nhạt đáp lại:
"Bằng không?"
Quân Vô Nhai hừ một tiếng:
"Tiểu thú của ngươi tỉnh rồi."
Ân? Tiểu thú? Là tiểu Mao sao?
"Để nó trong không gian chạy loạn đi, hiện tại ta bận, không đem nó ra được."
"Ha hả."
Tiếng cười lạnh của Quân Vô Nhai vang lên.
Lam Nguyệt: "..." đây là châm chọc nàng? Có gì đáng châm chọc chứ!
Lam Nguyệt tức giận, đem liên hệ với Phượng Linh Giới ngăn cách, tĩnh tâm tu luyện.
________
Chỉ chóc lát, bên ngoài liền nghe tiếng trò chuyện vang lên. Cuộc trò chuyện có chút nhỏ, nhưng đối một Linh lực giả mà nói, đủ để nghe đến rõ ràng. Giọng nói có chút lạ, nàng chưa nghe qua.
"Ngươi là Lạc Y?"
Không có tiếng đáp lại, hẳn là gật đầu.
"Tốt, Công chúa có chuyện tìm ngươi, theo ta một chút."
Lam Nguyệt hơi nâng mi, có chút kinh ngạc, Là cung nữ của Phỉ Nhạc công chúa!? Trực tiếp như vậy?
"Nhưng là..."
Lạc Y có chút do dự nói.
"Không đi!? Ngươi là muốn kháng lệnh? Muốn chết!?"
Giọng người kia mang theo uy hiếp, chợt cao giọng:
"Ngươi muốn chết không sao, nhưng tiểu thư của ngươi thì sao? Nàng sẽ tránh khỏi một kiếp?"
Lạc Y im lặng thật lâu, cuối cùng kiên định phun ra hai chữ:
"Không thể."
Chuyện này chắc chắn có vấn đề! Đám người này đang muốn hãm hại tiểu thư! Nàng tuyệt đối không thể rời đi.
"Không thể!?"
Cung nữ kia lặp lại, giọng trầm xuống.
Ngoài kia đột nhiên im lặng, đôi mắt cung nữ khẽ đảo, như quyết định cái gì, ngón tay vừa động, Lạc Y lại lên tiếng:
"Được, vị tỷ tỷ này, ta theo ngươi."
Cung nữ kia kinh ngạc nhìn nàng, không nghĩ đến nàng lại đổi ý, nhưng cũng không nghĩ nhiều, ra hiệu nàng đi theo.
Lạc Y ngoảnh lại nhìn trong phòng một chút, hơi nhấp môi, bất quá cũng không lên tiếng, xoay người rời đi.
Vừa rồi, đúng là thanh âm của tiểu thư không sai, nhưng dường như nha hoàn này không nghe thấy, chỉ có nàng nghe được.
Chẳng lẽ đây chính là truyền âm?
Tiểu thư của nàng rốt cuộc đã là tu vi gì rồi! Đều đã có thể cho nàng truyền âm!
Lạc Y có chút ảo não, nàng thực sự có chút sợ, sợ tiểu thư càng ngày càng cách quá xa...
Vừa khắc kia, tiểu thư bảo nàng 'rời đi'.
Vừa rồi nàng cũng cảm thấy được, trước mặt nàng cung nữ này vừa rồi động sát ý, nếu nàng không rời đi, có lẽ sẽ chết không thể nghi ngờ.
Lạc Y có chút nghĩ mà sợ, trong lòng không nhịn được trầm xuống.
Rốt cuộc các nàng muốn hãm hại tiểu thư cái gì?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro