Phượng Tôn Cửu Thiên: Khuynh Thành Tuyệt Sắc Linh Trận Sư
Không biết xấu...
Bắc Ly Tâm
2024-09-23 21:15:05
"Thủy Đại tiểu thư, ta không có hứng thú với nữ nhân."
Lam Nguyệt giật giật khoé miệng, nhàn nhạt thốt lên.
Thủy Y Hoạ nghe nàng xưng hô, không vừa lòng bĩu môi, đẩy Mặc Phong ra, đi đến kéo tay Lam Nguyệt làm nũng:
"Ai nha, A Nguyệt, ngươi nha, như thế nào không đáng yêu như vậy a! Ngươi không được bỏ rơi ta a! Ta rất yếu ớt, cần nâng niu."
Thủy đại tiểu thư trưng bộ mặt manh manh đát nhìn Lam Nguyệt, khiến nàng không khỏi đỡ trán.
Ta lại không phải Mặc Sư huynh của ngươi, nhìn ta như vậy làm cái gì a! Người không biết còn tưởng chúng ta có gian tình đâu!!!
"Lam Nguyệt, cô, cô ấy..."
Lan Mịch đảo mắt nhìn hai người, một bộ không thể tin được, kinh ngạc đến lắp bắp.
Lam Nguyệt đen mặt, đẩy Thủy Y Hoạ cho Mặc Phong, phủi phủi tay áo, nhàn nhạt nói:
"Nàng là của hắn, không được nghĩ lung tung."
Lan Mịch im lặng cúi đầu, mắt trộm nhìn Mặc Phong và Thủy Y Hoạ.
Không biết như thế nào, nàng lại nghe ra trong lời nói của Lam Nguyệt có chút hàn ý.
Thủy Y Hoạ tựa hồ cũng biết bản thân đùa quá mức, nghiêm chỉnh đứng thẳng người, tươi cười nhìn Lam Nguyệt nói:
"A Nguyệt, lần trước uống có hơi nhiều, vẫn chưa có cùng nhau dùng bữa tử tế với ngươi, đi, chúng ta đến Túy Nguyệt Lâu đi, nghe nói tửu lâu này món ăn rất ngon a!"
Lam Nguyệt nghĩ nghĩ, hơi gật gật đầu:
"Được, nhưng mà học viện không cho phép tự ý rời đi."
"Không vấn đề, ta đưa ngươi đi!"
Thủy Y Hoạ huơ huơ lệnh bài trên tay, vui vẻ nói.
"Được."
Lam Nguyệt đáp ứng, chợt quay sang Lan Mịch hỏi:
"Ngươi muốn hay không cùng đi?"
"Ta cũng có thể đi?"
Lan Mịch tựa hồ không nghĩ Lam Nguyệt sẽ nhớ đến mình, ngơ ngác dùng tay chỉ chỉ chính mình, sau đó vội vàng nói:
"Được, vậy ta từ chối liền thất kính rồi!"
Ba người cùng nhau rời đi Học viện, chân trước vừa rời đi, chân sau liền có một cỗ xe ngựa chạy vào.
Thị vệ trước cửa như thường lệ ngăn lại xe ngựa, kia đánh ngựa xa phu liếc hắn một cái, từ trên người lấy ra một cái lệnh bài bằng vàng, thị vệ kia vội vàng cúi đầu, cung kính nói:
"Không biết ngài xa giá, mong đại nhân lượng thứ."
Nếu nhìn kỹ có thể thấy trên trán thị vệ đều ướt đẫm.
"Đại nhân, mời."
Nếu người có hiểu biết, đều có thể nhìn ra giống ngựa đang kéo xe.
Này chính là Huyết Mã cấp 7 ma thú, kia nếu đặt tại Đông Nhạc, đều khiến người tranh giành đầu rơi máu chảy.
Xe ngựa tiến vào sau, thị vệ phía sau có vẻ là lính mới không hiểu hỏi:
"Đội trưởng, kia lệnh bài là cái gì, sao ta chưa từng thấy a?"
Lúc nãy cũng có đám người ra cửa, cũng sử dụng thẻ bài này. Hắn canh giữ tại học viện, chưa từng thấy qua.
"Đó là Kim bài do chính tay Hoàng thượng ngự ban, người có được cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay."
Cái kia được gọi đội trưởng quay lại, thần sắc cung kính nói.
Thị vệ kia biến sắc, vội vàng gật đầu.
Bọn họ chỉ là thị vệ nhỏ bé, nếu đắc tội những người này e là có chết cũng không thoát nạn.
___________
Lam Nguyệt nhìn kim bài trên tay Thủy Y Hoạ hơi trầm tư.
Thủy Y Họa nói, đây là kim bài do hoàng đế ngự ban. Có thể xuất nhập tự do bất kỳ nơi nào tại Đông Nhạc quốc.
Rất có giá trị a...
Lam Nguyệt nhớ dường như mẫu thân nàng Dung Tuyết cũng có một cái, cấp bậc còn cao hơn của Thủy Y Hoạ, ừm, hẳn là bị Phong Mị Nhi mẫu tử lấy đi đi.
Rảnh rỗi liền cướp lại, tránh tiện nghi bị chiếm quá lâu.
"A Nguyệt, ngươi nhìn, Túy Nguyệt Lâu dường như đổi cách trang hoàn a! đẹp thật!"
Thủy Y Hoạ vừa xuống xe ngựa, liền kéo tay Lam Nguyệt, hưng phấn kêu lên.
"Oa, có chút kì lạ, bất quá thực sự đẹp a!"
Bên cạnh Lan Mịch cũng kinh hô lên, thanh âm một mảnh cảm thán.
Lam Nguyệt hồi thần, ngẩng đầu lên, nhìn đến Lầu trang trước mặt hơi kinh ngạc.
Cái này, như thế nào có chút quen mắt đâu?
Không phải hôm trước đến, nàng tùy tiện chỉ điểm một chút sao? Hắn lại có thể suy ra tỉ mỉ như vậy, thậm chí còn đẹp hơn so với nàng nghĩ.
Tuyên Vọng này đúng là có đầu óc kinh doanh.
Thế giới này cũng không giống hiện đại, muốn xây một ngôi nhà đối với họ mà nói, cũng chỉ là việc động một chút linh lực
"Đi, chúng ta vào trong đi!"
Thủy Y Hoạ kéo tay Lam Nguyệt đi vào, Lan Mịch cũng theo sau.
Mặc Phong chỉ cùng cả ba ra khỏi học viện liền rời đi.
Dù sau hắn một cái đại nam nhân cùng ba nữ nhi ở một chỗ không quá tốt.
"Tam ca sao lại rời đi rồi? Là đại ca, nhị ca không đến sao?"
Lam Nguyệt ngồi xuống ghế, tùy tiện hỏi.
"Nga, nhị ca vào cung, còm đại ca ở trong phòng nghiên cứu vài thứ kì quái rồi. Tam ca không có bọn họ, huynh ấy cũng ngại ở lại. Cứ mặc bọn họ, chúng ta vui vẻ là được.
Thủy Y Hoạ mặt ngoài nói là không thích Lan Mịch, bất quá cũng chỉ từ học viện đến đây, hai tiểu cô nương đều cùng một chỗ rồi.
"Mịch Mịch, ngươi trước kia ở nơi nào? Ta nhìn ngươi không giống người Đế Đô a?"
Thủy Y Hoạ một tay chống cằm, đôi mắt lấp lánh nhìn Lan Mịch. Tiểu cô nương này thật ra khả ái xinh đẹp, nàng yêu cái đẹp, tự nhiên nhìn nàng càng thuận mắt.
Lan Mịch hơi ngượng ngùng, cười nói:
"Đúng a, ta từ nhỏ đều sống cùng sư phụ, ừm, lần này là người đuổi ta xuống núi a, ta thấy học viện Vân Uyên ghi danh nên đến thử thử như thế nào."
"Nha, sư phụ ngươi là ai vậy? Có hay không thuộc môn phái nào?"
Lan Mịch khẽ lắc đầu, có chút mờ mịt.
"Ta không biết, ta chỉ biết tên sư phụ là Vong Ưu, cũng không biết người họ gì, có thân phận gì."
"Nga, Vong Ưu? Ta như thế nào cảm thấy có chút quen tai? Dường như đã nghe ở đâu rồi a."
Lam Nguyệt cũng chỉ ngồi nghe hai nha đầu tán gẫu, cũng không xen vào.
Ồn ào.
Bên ngoài cửa chợt vang lên tiếng xôn xao, đột nhiên một tiểu nhị bị đánh bay vào phòng.
Ầm một tiếng rơi đúng bàn của Lam Nguyệt.
May mắn các nàng thân thủ đều không tồi, cũng không bị đánh trúng.
"Hừ, một tên tiểu nhị nhỏ bé, cũng dám cùng bổn thế tử nói chuyện! Gọi chưởng quản của ngươi ra!"
Bên ngoài một giọng nói giận dữ vang lên, Lam Nguyệt hơi nhướng mày.
Cũng quá trùng hợp đi? Lại là Long Dật Hiên.
Lam Nguyệt đảo mắt liền nhìn đến Long Dật Hiên một thân cẩm bào xanh đậm bên ngoài, một bộ cao ngạo, sắc mặt lạnh lùng nhìn xung quanh.
Bên cạnh hắn đúng là một thân hồng y quyến rũ Lâm Hoả Nhi.
Đám người của Túy Nguyệt Lâu đều cúi đầu, không ai dám nói cái gì.
Mặt Lam Nguyệt có chút đen, đám người này cũng quá yếu đuối đi! Tuyên Vọng làm cái gì, quá mất mặt! Người ức hiếp đến cửa, còn không dám phản kháng?
"Hiên Thế tử bớt giận, là chúng ta không tốt, hay bữa ăn hôm nay chúng ta không lấy tiền."
Chưởng quầy chạy ra, vội vàng cười nói làm hoà.
"Ý ngươi là bổn thế tử không trả nổi một bữa cơm mới cùng các ngươi gây sự?"
Sắc mặt Long Dật Hiên càng lạnh lùng.
Chưởng quản không ngờ Long Dật Hiên như vậy khó hầu hạ, lúc này có chút quẫn bách.
"Cái kia, thảo dân không có ý đó."
"Vậy ý ngươi là cái gì!? Bổn thế tử gây sự vô lí?"
"Thảo dân, không phải, không, thảo dân,..."
Chưởng quản bị Long Dật Hiên cấp doạ, có chút nói năng lộn xộn.
"Vậy tại hạ chi bằng đem bữa cơm này tính lên gấp đôi, liền biểu thị rồi Thế tử điện hạ uy phong?"
Lúc này một thanh âm trầm thấp từ tính vang lên, mang theo một chút cười khẽ không đáng tin.
"To gan!"
Long Dật Hiên đen mặt, quát lên, đồng thời uy áp Động Thiên Cảnh sơ kì kích xuất, đánh thẳng về nơi phát ra thanh âm.
Bất quá uy áp vừa kích phát, lại biến mất vô tung vô ảnh. Long Dật Hiên cuối cùng nhìn đến người tới.
Trên lầu bước xuống một nam tử.
Hắn một thân hồng y chói mắt, gương mặt tuấn mỹ như hoạ, trên tay phe phẩy một chiếc quạt, tư thế mị nhân, tựa như có hào quang toả ra, khiến người không khỏi nhiều nhìn thêm vài lần.
Lam Nguyệt đương nhiên không lo Long Dật Hiên có thể gây ra sóng gió gì ở Túy Nguyệt lâu. Vì sao à? Bởi phong ấn linh lực trong cơ thể Tuyên Vọng, hôm trước nàng đã gỡ bỏ. Loại phong ấn này không khác gì linh trận, chỉ là tốn chút thời gian tìm hiểu. Nàng thế như nhặt được bảo bối nha, không nghĩ đến tên này nhìn trẻ tuổi, nhưng tu vi không tầm thường...
Lâm Hoả Nhi nhìn đến Tuyên Vọng, đôi mắt chợt loé lên kinh diễm.
Nam nhân này, cuối cùng cũng để nàng gặp lại.
Tuyên Vọng đảo mắt liền nhìn đến Lam Nguyệt trong đám người, nghênh đón ánh mắt như cười như không của nàng, hắn đột nhiên có chút xấu hổ.
Xem ra đám người ở Túy Nguyệt Lâu này cũng cần lọc sạch một lần, sợ hãi quyền quý không phải tác phong Lam Nguyệt thích.
Hắn mặt không thay đổi dời ánh mắt, nhìn Long Dật Hiên cười nói:
"Thế tử điện hạ, đến trước được trước, đây là quy định của Túy Nguyệt Lâu ta, ngươi nói xem là ai không biết xấu hổ, cố ý gây sự đâu?"
_______
Lam Nguyệt giật giật khoé miệng, nhàn nhạt thốt lên.
Thủy Y Hoạ nghe nàng xưng hô, không vừa lòng bĩu môi, đẩy Mặc Phong ra, đi đến kéo tay Lam Nguyệt làm nũng:
"Ai nha, A Nguyệt, ngươi nha, như thế nào không đáng yêu như vậy a! Ngươi không được bỏ rơi ta a! Ta rất yếu ớt, cần nâng niu."
Thủy đại tiểu thư trưng bộ mặt manh manh đát nhìn Lam Nguyệt, khiến nàng không khỏi đỡ trán.
Ta lại không phải Mặc Sư huynh của ngươi, nhìn ta như vậy làm cái gì a! Người không biết còn tưởng chúng ta có gian tình đâu!!!
"Lam Nguyệt, cô, cô ấy..."
Lan Mịch đảo mắt nhìn hai người, một bộ không thể tin được, kinh ngạc đến lắp bắp.
Lam Nguyệt đen mặt, đẩy Thủy Y Hoạ cho Mặc Phong, phủi phủi tay áo, nhàn nhạt nói:
"Nàng là của hắn, không được nghĩ lung tung."
Lan Mịch im lặng cúi đầu, mắt trộm nhìn Mặc Phong và Thủy Y Hoạ.
Không biết như thế nào, nàng lại nghe ra trong lời nói của Lam Nguyệt có chút hàn ý.
Thủy Y Hoạ tựa hồ cũng biết bản thân đùa quá mức, nghiêm chỉnh đứng thẳng người, tươi cười nhìn Lam Nguyệt nói:
"A Nguyệt, lần trước uống có hơi nhiều, vẫn chưa có cùng nhau dùng bữa tử tế với ngươi, đi, chúng ta đến Túy Nguyệt Lâu đi, nghe nói tửu lâu này món ăn rất ngon a!"
Lam Nguyệt nghĩ nghĩ, hơi gật gật đầu:
"Được, nhưng mà học viện không cho phép tự ý rời đi."
"Không vấn đề, ta đưa ngươi đi!"
Thủy Y Hoạ huơ huơ lệnh bài trên tay, vui vẻ nói.
"Được."
Lam Nguyệt đáp ứng, chợt quay sang Lan Mịch hỏi:
"Ngươi muốn hay không cùng đi?"
"Ta cũng có thể đi?"
Lan Mịch tựa hồ không nghĩ Lam Nguyệt sẽ nhớ đến mình, ngơ ngác dùng tay chỉ chỉ chính mình, sau đó vội vàng nói:
"Được, vậy ta từ chối liền thất kính rồi!"
Ba người cùng nhau rời đi Học viện, chân trước vừa rời đi, chân sau liền có một cỗ xe ngựa chạy vào.
Thị vệ trước cửa như thường lệ ngăn lại xe ngựa, kia đánh ngựa xa phu liếc hắn một cái, từ trên người lấy ra một cái lệnh bài bằng vàng, thị vệ kia vội vàng cúi đầu, cung kính nói:
"Không biết ngài xa giá, mong đại nhân lượng thứ."
Nếu nhìn kỹ có thể thấy trên trán thị vệ đều ướt đẫm.
"Đại nhân, mời."
Nếu người có hiểu biết, đều có thể nhìn ra giống ngựa đang kéo xe.
Này chính là Huyết Mã cấp 7 ma thú, kia nếu đặt tại Đông Nhạc, đều khiến người tranh giành đầu rơi máu chảy.
Xe ngựa tiến vào sau, thị vệ phía sau có vẻ là lính mới không hiểu hỏi:
"Đội trưởng, kia lệnh bài là cái gì, sao ta chưa từng thấy a?"
Lúc nãy cũng có đám người ra cửa, cũng sử dụng thẻ bài này. Hắn canh giữ tại học viện, chưa từng thấy qua.
"Đó là Kim bài do chính tay Hoàng thượng ngự ban, người có được cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cái kia được gọi đội trưởng quay lại, thần sắc cung kính nói.
Thị vệ kia biến sắc, vội vàng gật đầu.
Bọn họ chỉ là thị vệ nhỏ bé, nếu đắc tội những người này e là có chết cũng không thoát nạn.
___________
Lam Nguyệt nhìn kim bài trên tay Thủy Y Hoạ hơi trầm tư.
Thủy Y Họa nói, đây là kim bài do hoàng đế ngự ban. Có thể xuất nhập tự do bất kỳ nơi nào tại Đông Nhạc quốc.
Rất có giá trị a...
Lam Nguyệt nhớ dường như mẫu thân nàng Dung Tuyết cũng có một cái, cấp bậc còn cao hơn của Thủy Y Hoạ, ừm, hẳn là bị Phong Mị Nhi mẫu tử lấy đi đi.
Rảnh rỗi liền cướp lại, tránh tiện nghi bị chiếm quá lâu.
"A Nguyệt, ngươi nhìn, Túy Nguyệt Lâu dường như đổi cách trang hoàn a! đẹp thật!"
Thủy Y Hoạ vừa xuống xe ngựa, liền kéo tay Lam Nguyệt, hưng phấn kêu lên.
"Oa, có chút kì lạ, bất quá thực sự đẹp a!"
Bên cạnh Lan Mịch cũng kinh hô lên, thanh âm một mảnh cảm thán.
Lam Nguyệt hồi thần, ngẩng đầu lên, nhìn đến Lầu trang trước mặt hơi kinh ngạc.
Cái này, như thế nào có chút quen mắt đâu?
Không phải hôm trước đến, nàng tùy tiện chỉ điểm một chút sao? Hắn lại có thể suy ra tỉ mỉ như vậy, thậm chí còn đẹp hơn so với nàng nghĩ.
Tuyên Vọng này đúng là có đầu óc kinh doanh.
Thế giới này cũng không giống hiện đại, muốn xây một ngôi nhà đối với họ mà nói, cũng chỉ là việc động một chút linh lực
"Đi, chúng ta vào trong đi!"
Thủy Y Hoạ kéo tay Lam Nguyệt đi vào, Lan Mịch cũng theo sau.
Mặc Phong chỉ cùng cả ba ra khỏi học viện liền rời đi.
Dù sau hắn một cái đại nam nhân cùng ba nữ nhi ở một chỗ không quá tốt.
"Tam ca sao lại rời đi rồi? Là đại ca, nhị ca không đến sao?"
Lam Nguyệt ngồi xuống ghế, tùy tiện hỏi.
"Nga, nhị ca vào cung, còm đại ca ở trong phòng nghiên cứu vài thứ kì quái rồi. Tam ca không có bọn họ, huynh ấy cũng ngại ở lại. Cứ mặc bọn họ, chúng ta vui vẻ là được.
Thủy Y Hoạ mặt ngoài nói là không thích Lan Mịch, bất quá cũng chỉ từ học viện đến đây, hai tiểu cô nương đều cùng một chỗ rồi.
"Mịch Mịch, ngươi trước kia ở nơi nào? Ta nhìn ngươi không giống người Đế Đô a?"
Thủy Y Hoạ một tay chống cằm, đôi mắt lấp lánh nhìn Lan Mịch. Tiểu cô nương này thật ra khả ái xinh đẹp, nàng yêu cái đẹp, tự nhiên nhìn nàng càng thuận mắt.
Lan Mịch hơi ngượng ngùng, cười nói:
"Đúng a, ta từ nhỏ đều sống cùng sư phụ, ừm, lần này là người đuổi ta xuống núi a, ta thấy học viện Vân Uyên ghi danh nên đến thử thử như thế nào."
"Nha, sư phụ ngươi là ai vậy? Có hay không thuộc môn phái nào?"
Lan Mịch khẽ lắc đầu, có chút mờ mịt.
"Ta không biết, ta chỉ biết tên sư phụ là Vong Ưu, cũng không biết người họ gì, có thân phận gì."
"Nga, Vong Ưu? Ta như thế nào cảm thấy có chút quen tai? Dường như đã nghe ở đâu rồi a."
Lam Nguyệt cũng chỉ ngồi nghe hai nha đầu tán gẫu, cũng không xen vào.
Ồn ào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bên ngoài cửa chợt vang lên tiếng xôn xao, đột nhiên một tiểu nhị bị đánh bay vào phòng.
Ầm một tiếng rơi đúng bàn của Lam Nguyệt.
May mắn các nàng thân thủ đều không tồi, cũng không bị đánh trúng.
"Hừ, một tên tiểu nhị nhỏ bé, cũng dám cùng bổn thế tử nói chuyện! Gọi chưởng quản của ngươi ra!"
Bên ngoài một giọng nói giận dữ vang lên, Lam Nguyệt hơi nhướng mày.
Cũng quá trùng hợp đi? Lại là Long Dật Hiên.
Lam Nguyệt đảo mắt liền nhìn đến Long Dật Hiên một thân cẩm bào xanh đậm bên ngoài, một bộ cao ngạo, sắc mặt lạnh lùng nhìn xung quanh.
Bên cạnh hắn đúng là một thân hồng y quyến rũ Lâm Hoả Nhi.
Đám người của Túy Nguyệt Lâu đều cúi đầu, không ai dám nói cái gì.
Mặt Lam Nguyệt có chút đen, đám người này cũng quá yếu đuối đi! Tuyên Vọng làm cái gì, quá mất mặt! Người ức hiếp đến cửa, còn không dám phản kháng?
"Hiên Thế tử bớt giận, là chúng ta không tốt, hay bữa ăn hôm nay chúng ta không lấy tiền."
Chưởng quầy chạy ra, vội vàng cười nói làm hoà.
"Ý ngươi là bổn thế tử không trả nổi một bữa cơm mới cùng các ngươi gây sự?"
Sắc mặt Long Dật Hiên càng lạnh lùng.
Chưởng quản không ngờ Long Dật Hiên như vậy khó hầu hạ, lúc này có chút quẫn bách.
"Cái kia, thảo dân không có ý đó."
"Vậy ý ngươi là cái gì!? Bổn thế tử gây sự vô lí?"
"Thảo dân, không phải, không, thảo dân,..."
Chưởng quản bị Long Dật Hiên cấp doạ, có chút nói năng lộn xộn.
"Vậy tại hạ chi bằng đem bữa cơm này tính lên gấp đôi, liền biểu thị rồi Thế tử điện hạ uy phong?"
Lúc này một thanh âm trầm thấp từ tính vang lên, mang theo một chút cười khẽ không đáng tin.
"To gan!"
Long Dật Hiên đen mặt, quát lên, đồng thời uy áp Động Thiên Cảnh sơ kì kích xuất, đánh thẳng về nơi phát ra thanh âm.
Bất quá uy áp vừa kích phát, lại biến mất vô tung vô ảnh. Long Dật Hiên cuối cùng nhìn đến người tới.
Trên lầu bước xuống một nam tử.
Hắn một thân hồng y chói mắt, gương mặt tuấn mỹ như hoạ, trên tay phe phẩy một chiếc quạt, tư thế mị nhân, tựa như có hào quang toả ra, khiến người không khỏi nhiều nhìn thêm vài lần.
Lam Nguyệt đương nhiên không lo Long Dật Hiên có thể gây ra sóng gió gì ở Túy Nguyệt lâu. Vì sao à? Bởi phong ấn linh lực trong cơ thể Tuyên Vọng, hôm trước nàng đã gỡ bỏ. Loại phong ấn này không khác gì linh trận, chỉ là tốn chút thời gian tìm hiểu. Nàng thế như nhặt được bảo bối nha, không nghĩ đến tên này nhìn trẻ tuổi, nhưng tu vi không tầm thường...
Lâm Hoả Nhi nhìn đến Tuyên Vọng, đôi mắt chợt loé lên kinh diễm.
Nam nhân này, cuối cùng cũng để nàng gặp lại.
Tuyên Vọng đảo mắt liền nhìn đến Lam Nguyệt trong đám người, nghênh đón ánh mắt như cười như không của nàng, hắn đột nhiên có chút xấu hổ.
Xem ra đám người ở Túy Nguyệt Lâu này cũng cần lọc sạch một lần, sợ hãi quyền quý không phải tác phong Lam Nguyệt thích.
Hắn mặt không thay đổi dời ánh mắt, nhìn Long Dật Hiên cười nói:
"Thế tử điện hạ, đến trước được trước, đây là quy định của Túy Nguyệt Lâu ta, ngươi nói xem là ai không biết xấu hổ, cố ý gây sự đâu?"
_______
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro