Phượng Tôn Cửu Thiên: Khuynh Thành Tuyệt Sắc Linh Trận Sư
Lạc Nhật Sơn Mạ...
Bắc Ly Tâm
2024-09-23 21:15:05
"Ngươi là luyện khí sư, vậy biết thu thập xác ma thú không ?"
Nguyên Ân "..Tại hạ biết a."
Nguyên Ân cứ tưởng chỉ thu thập xác con ma thú ngũ giai trước mắt này thôi, nào ngờ vừa xử lý xong, vị ân công trước mặt hắn lại từ không gian lấy ra một đống xác chết, Nguyên Ân nhìn lại nhìn, sống không còn gì luyến tiếc.
Hắn đường đường luyện khí sư tôn quý, lại bị người khác sai bảo đi xử lý xác ma thú !
Đợi Nguyên Ân thu thập xong đống xác ma thú, đã là mấy canh giờ sau, Lam Nguyệt hài lòng gật đầu thu vào không gian, mỉm cười nói:
"Được rồi, ngươi đã trả ơn xong, ta đi đây."
Lam Nguyệt đem đống nguyên liệu đã được xử lý sạch sẽ thu vào không gian, quay người nói với hẳn một tiếng liền muốn đi. Nguyên Ân vốn mệt muốn chết nằm trên đất, nghe Lam Nguyệt muốn đi, lập tức nhảy dựng lên đưa tay muốn kéo nàng lại. Bất quá tay hắn vừa chạm tới vạt áo Lam Nguyệt, nàng đã nhanh nhẹn né tránh, hơi nhướng mi nhìn hẳn:
"Tại hạ có bệnh sạch sẽ, Nguyên huynh thông cảm."
Nguyên Ân kéo người không được, lại vội vòng lên trước cản đường Lam Nguyệt lại.
"Ân công, ngài cho ta đi theo ngài đi, đừng bỏ ta ở lại một mình."
Lam Nguyệt liếc hắn một cái, người này có vẻ là lớn tuổi hơn nàng, tu vi cũng chỉ mới là Động Thiên cảnh, loại tu vi này mà vào sâu trong Lạc Nhật sơn mạch ắt không thể đi một mình mới đúng. Nàng có chút nghi ngờ hỏi:
"Ngươi chỉ là Động Thiên Cảnh, lại dám một mình đi sâu như vậy là không có khả năng, chẳng lẽ không có đồng đội đồng hành ?"
Nguyên Ân nghe lời này có chút ủ rũ, hai tay đang giang ra cũng buồng xuống, nói:
"Ta, ta là lạc mất đội ngũ, bản thân ta là luyện khí sư, không có nhiều kinh nghiệm chiến đấu lắm."
Lam Nguyệt nhíu nhíu mày, nàng cũng không biết người đại lục này nghĩ gì, mặc dù các chức nghiệp đặc biệt như luyện khí luyện đan có địa vị rất cao, nhưng không phải tu vi của bản thân mới là quan trọng nhất sao? Với nàng mà nói, dựa vào thực lực bản thân mới là đáng tin nhất, dùng ngoại vật mua lấy sự bảo vệ của cường giả, hoàn toàn không có gì là đảm bảo.
Bất quá nàng với người này chẳng qua là bèo nước gặp nhau, mỗi người sẽ có quan điểm khác nhau, trong lòng nghĩ là vậy, nhưng nàng cũng không nói ra.
Thấy Lam Nguyệt im lặng, Nguyên Ân cũng tự biết yêu cầu của bản thân là quá đáng, người ta đã cứu hắn một mạng, yêu cầu trả ơn lại đơn giản như vậy, hắn hiện tại còn mặt dày đòi người ta bảo vệ hắn.
"Ân công yên tâm, đương nhiên sẽ có thù lao, ta là luyện khí sư, ở chỗ ta có rất nhiều pháp khí, sau khi an toàn rời khỏi đây ta sẽ mặc ngài lấy."
Lam Nguyệt hơi hơi động tâm, Nguyên Ân lại tiếp tục bỏ thêm một điều kiện:
"Ta là luyện khí sư cao cấp, đây là khách lệnh của ta, sau này ngài đến công hội luyện khí sư tìm ta, ta sẽ miễn phí một lần luyện chế cho ngài một lần, về sau nữa thì sẽ tính giá rẻ cho ngài."
Lại là luyện khí sư cao cấp, Lam Nguyệt có chút động tâm, mỉm cười nói:
"Miễn phí ba lần."
"Dugc."
Nguyên Ân cắn răng đáp ứng xuống. Lam Nguyệt gật gật đầu, nói:
"Được, nhớ điều kiện của ngươi Nguyệt, ta tạm thời sẽ bảo vệ ngươi."
"Được được."
Nguyên Ân vội vàng gật đầu. Lam Nguyệt cũng không nói gì nữa, hai người đồng hành trong Lạc Nhật sơn mạch.
Mặt trời gần xuống núi, Lam Nguyệt mới mang theo Nguyên Ân quay lại chỗ hẹn với Kiến Tâm và Tiết Thanh Hàn. Nàng đến dưới gốc cây, Kiến Tâm đã quay lại, nhưng còn Tiết Thanh Hàn vẫn chưa thấy đâu.
"Công tử, hay là ta đi tìm hắn ?"
Kiến Tâm thấy sắc trời đã ngày càng tối, có chút lo lắng nói. Lam Nguyệt trầm mặc, Thanh Hàn mặc dù hiện tại tu vi vẫn chưa đến Pháp Linh Cảnh, nhưng nói cho cùng hắn cũng từng ở cảnh giới Thiên Dương Cảnh, chỉ cần không đi vào trung tâm Lạc Nhật sơn mạch, một mình hành tấu trong khu vực này đại khái sẽ không có vấn đề mới đúng.
"Ngươi ở đây bảo vệ hắn, ta có cách tìm hắn nhanh hơn, ta đi tìm."
Lam Nguyệt mở miệng, Kiến Tâm cũng biết nàng có năng lực, do dự một chút, gật gật đầu tán đồng.
Lam Nguyệt điểm nhẹ mũi chân, chỉ chốc lát người đã hòa vào bóng tối. Lam Nguyệt vừa đi, Kiến Tâm liền liếc mắt nhìn qua tên bên cạnh.
"Ngươi tên gì ?"
Nguyên Ân có chút thấp thỏm nhìn nữ tử trước mắt, nữ tử này mặc dù cười tươi như hồ ly, nhưng lại đem cho hắn cảm giác cực kỳ nguy hiểm, lắp bắp mở miệng:
"Ta, ta tên Nguyên Ân."
Kiến Tâm thân là chấp hành giả xuyên không qua vô số vị diện, tự nhiên trên người có một loại khí thế vương giả, hù một tên Động Thiên Cảnh nho nhỏ là không thành vấn để
Kiến Tâm nhíu nhíu mày, không có ấn tượng với cái tên này, hệ thống chưa từng nhắc tới. Hẳn là không phải nhân vật có vai trò đặc biệt gì.
Thế giới này là đại thế giới, mọi thứ mỗi giờ mỗi phút đều diễn sinh ra nhiều cái mới, hoàn toàn không có cốt truyện hoàn chỉnh, nàng đúng là điên rồi mới chấp hành nhiệm vụ ở nơi này.
Hiện tại hệ thống bị nam chủ lão đại bóp chết, nàng có lẽ phải ở chỗ này qua cả đời.
Nàng có nên có suy xét tìm một nam nhân không nhỉ ?
Lam Nguyệt mở lam đồng, lam u quang mang trong bóng tối mang theo một chút quỷ dị xinh đẹp, đồng thời, tinh thần lực nhanh chóng khuếch tán. Dù sao ban đêm hành tẩu trong Lạc Nhật sơn mạch so với ban ngày càng thêm nguy hiểm vạn phần, nàng không thể không phòng bị xung quanh.
"Chi Chi."
Tiểu Mao ở phía trước dẫn đường, nó đối với khí tức vô cùng mẫn cảm, truy tung là tuyệt đối.
Lam Nguyệt được nó dẫn đến một cái vực sâu không thấy đáy.
"Chi Chi nha."
Tiểu Mao dừng lại bên bờ vực, đối với nàng kêu hai tiếng, xoay người nhảy vào lòng Lam Nguyệt.
Lam Nguyệt hơi nhíu mày, nơi này là...
"Vọng Thiên Nhai !"
[Nha đầu, bên dưới có khí tức kì lạ.]
Lúc Lam Nguyệt bước đến bờ vực, thanh âm ngưng trọng của Quần Vô Nhai lại vang lên.
"Đúng vậy, ta cũng cảm nhận được."
Sắc mặt Lam Nguyệt cũng ngưng trọng, là nàng đã xem nhẹ sự nguy hiểm của Lạc Nhật sơn mạch, vốn không nên chủ quan mà tách ra.
"Vọng Thiên Nhai của Lạc Nhật sơn mạch, ta từng đọc trong một quyền dị lục ở Vân Uyên học viện là nơi trấn áp một tên đại ma đầu. Ở bên dưới, nguy hiểm trùng trùng, lại không thể dùng Linh lực. Người rơi xuống Vọng Thiên Nhai, cửu tử nhất sinh, chưa từng một ai sống sót quay trở ra."
(Đồ đệ hời của ngươi... sợ là lành ít dữ nhiều.]
Sắc mặt Lam Nguyệt lúc này cực kỳ khó coi, hai tay nắm chặt, không khí mơ hồ mang theo áp lực cực đại.
"Sư...sư tôn? Là người sao ?"
Đúng lúc này, một thanh âm có chút yếu ớt từ bờ vực truyền đến.
Nguyên Ân "..Tại hạ biết a."
Nguyên Ân cứ tưởng chỉ thu thập xác con ma thú ngũ giai trước mắt này thôi, nào ngờ vừa xử lý xong, vị ân công trước mặt hắn lại từ không gian lấy ra một đống xác chết, Nguyên Ân nhìn lại nhìn, sống không còn gì luyến tiếc.
Hắn đường đường luyện khí sư tôn quý, lại bị người khác sai bảo đi xử lý xác ma thú !
Đợi Nguyên Ân thu thập xong đống xác ma thú, đã là mấy canh giờ sau, Lam Nguyệt hài lòng gật đầu thu vào không gian, mỉm cười nói:
"Được rồi, ngươi đã trả ơn xong, ta đi đây."
Lam Nguyệt đem đống nguyên liệu đã được xử lý sạch sẽ thu vào không gian, quay người nói với hẳn một tiếng liền muốn đi. Nguyên Ân vốn mệt muốn chết nằm trên đất, nghe Lam Nguyệt muốn đi, lập tức nhảy dựng lên đưa tay muốn kéo nàng lại. Bất quá tay hắn vừa chạm tới vạt áo Lam Nguyệt, nàng đã nhanh nhẹn né tránh, hơi nhướng mi nhìn hẳn:
"Tại hạ có bệnh sạch sẽ, Nguyên huynh thông cảm."
Nguyên Ân kéo người không được, lại vội vòng lên trước cản đường Lam Nguyệt lại.
"Ân công, ngài cho ta đi theo ngài đi, đừng bỏ ta ở lại một mình."
Lam Nguyệt liếc hắn một cái, người này có vẻ là lớn tuổi hơn nàng, tu vi cũng chỉ mới là Động Thiên cảnh, loại tu vi này mà vào sâu trong Lạc Nhật sơn mạch ắt không thể đi một mình mới đúng. Nàng có chút nghi ngờ hỏi:
"Ngươi chỉ là Động Thiên Cảnh, lại dám một mình đi sâu như vậy là không có khả năng, chẳng lẽ không có đồng đội đồng hành ?"
Nguyên Ân nghe lời này có chút ủ rũ, hai tay đang giang ra cũng buồng xuống, nói:
"Ta, ta là lạc mất đội ngũ, bản thân ta là luyện khí sư, không có nhiều kinh nghiệm chiến đấu lắm."
Lam Nguyệt nhíu nhíu mày, nàng cũng không biết người đại lục này nghĩ gì, mặc dù các chức nghiệp đặc biệt như luyện khí luyện đan có địa vị rất cao, nhưng không phải tu vi của bản thân mới là quan trọng nhất sao? Với nàng mà nói, dựa vào thực lực bản thân mới là đáng tin nhất, dùng ngoại vật mua lấy sự bảo vệ của cường giả, hoàn toàn không có gì là đảm bảo.
Bất quá nàng với người này chẳng qua là bèo nước gặp nhau, mỗi người sẽ có quan điểm khác nhau, trong lòng nghĩ là vậy, nhưng nàng cũng không nói ra.
Thấy Lam Nguyệt im lặng, Nguyên Ân cũng tự biết yêu cầu của bản thân là quá đáng, người ta đã cứu hắn một mạng, yêu cầu trả ơn lại đơn giản như vậy, hắn hiện tại còn mặt dày đòi người ta bảo vệ hắn.
"Ân công yên tâm, đương nhiên sẽ có thù lao, ta là luyện khí sư, ở chỗ ta có rất nhiều pháp khí, sau khi an toàn rời khỏi đây ta sẽ mặc ngài lấy."
Lam Nguyệt hơi hơi động tâm, Nguyên Ân lại tiếp tục bỏ thêm một điều kiện:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ta là luyện khí sư cao cấp, đây là khách lệnh của ta, sau này ngài đến công hội luyện khí sư tìm ta, ta sẽ miễn phí một lần luyện chế cho ngài một lần, về sau nữa thì sẽ tính giá rẻ cho ngài."
Lại là luyện khí sư cao cấp, Lam Nguyệt có chút động tâm, mỉm cười nói:
"Miễn phí ba lần."
"Dugc."
Nguyên Ân cắn răng đáp ứng xuống. Lam Nguyệt gật gật đầu, nói:
"Được, nhớ điều kiện của ngươi Nguyệt, ta tạm thời sẽ bảo vệ ngươi."
"Được được."
Nguyên Ân vội vàng gật đầu. Lam Nguyệt cũng không nói gì nữa, hai người đồng hành trong Lạc Nhật sơn mạch.
Mặt trời gần xuống núi, Lam Nguyệt mới mang theo Nguyên Ân quay lại chỗ hẹn với Kiến Tâm và Tiết Thanh Hàn. Nàng đến dưới gốc cây, Kiến Tâm đã quay lại, nhưng còn Tiết Thanh Hàn vẫn chưa thấy đâu.
"Công tử, hay là ta đi tìm hắn ?"
Kiến Tâm thấy sắc trời đã ngày càng tối, có chút lo lắng nói. Lam Nguyệt trầm mặc, Thanh Hàn mặc dù hiện tại tu vi vẫn chưa đến Pháp Linh Cảnh, nhưng nói cho cùng hắn cũng từng ở cảnh giới Thiên Dương Cảnh, chỉ cần không đi vào trung tâm Lạc Nhật sơn mạch, một mình hành tấu trong khu vực này đại khái sẽ không có vấn đề mới đúng.
"Ngươi ở đây bảo vệ hắn, ta có cách tìm hắn nhanh hơn, ta đi tìm."
Lam Nguyệt mở miệng, Kiến Tâm cũng biết nàng có năng lực, do dự một chút, gật gật đầu tán đồng.
Lam Nguyệt điểm nhẹ mũi chân, chỉ chốc lát người đã hòa vào bóng tối. Lam Nguyệt vừa đi, Kiến Tâm liền liếc mắt nhìn qua tên bên cạnh.
"Ngươi tên gì ?"
Nguyên Ân có chút thấp thỏm nhìn nữ tử trước mắt, nữ tử này mặc dù cười tươi như hồ ly, nhưng lại đem cho hắn cảm giác cực kỳ nguy hiểm, lắp bắp mở miệng:
"Ta, ta tên Nguyên Ân."
Kiến Tâm thân là chấp hành giả xuyên không qua vô số vị diện, tự nhiên trên người có một loại khí thế vương giả, hù một tên Động Thiên Cảnh nho nhỏ là không thành vấn để
Kiến Tâm nhíu nhíu mày, không có ấn tượng với cái tên này, hệ thống chưa từng nhắc tới. Hẳn là không phải nhân vật có vai trò đặc biệt gì.
Thế giới này là đại thế giới, mọi thứ mỗi giờ mỗi phút đều diễn sinh ra nhiều cái mới, hoàn toàn không có cốt truyện hoàn chỉnh, nàng đúng là điên rồi mới chấp hành nhiệm vụ ở nơi này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hiện tại hệ thống bị nam chủ lão đại bóp chết, nàng có lẽ phải ở chỗ này qua cả đời.
Nàng có nên có suy xét tìm một nam nhân không nhỉ ?
Lam Nguyệt mở lam đồng, lam u quang mang trong bóng tối mang theo một chút quỷ dị xinh đẹp, đồng thời, tinh thần lực nhanh chóng khuếch tán. Dù sao ban đêm hành tẩu trong Lạc Nhật sơn mạch so với ban ngày càng thêm nguy hiểm vạn phần, nàng không thể không phòng bị xung quanh.
"Chi Chi."
Tiểu Mao ở phía trước dẫn đường, nó đối với khí tức vô cùng mẫn cảm, truy tung là tuyệt đối.
Lam Nguyệt được nó dẫn đến một cái vực sâu không thấy đáy.
"Chi Chi nha."
Tiểu Mao dừng lại bên bờ vực, đối với nàng kêu hai tiếng, xoay người nhảy vào lòng Lam Nguyệt.
Lam Nguyệt hơi nhíu mày, nơi này là...
"Vọng Thiên Nhai !"
[Nha đầu, bên dưới có khí tức kì lạ.]
Lúc Lam Nguyệt bước đến bờ vực, thanh âm ngưng trọng của Quần Vô Nhai lại vang lên.
"Đúng vậy, ta cũng cảm nhận được."
Sắc mặt Lam Nguyệt cũng ngưng trọng, là nàng đã xem nhẹ sự nguy hiểm của Lạc Nhật sơn mạch, vốn không nên chủ quan mà tách ra.
"Vọng Thiên Nhai của Lạc Nhật sơn mạch, ta từng đọc trong một quyền dị lục ở Vân Uyên học viện là nơi trấn áp một tên đại ma đầu. Ở bên dưới, nguy hiểm trùng trùng, lại không thể dùng Linh lực. Người rơi xuống Vọng Thiên Nhai, cửu tử nhất sinh, chưa từng một ai sống sót quay trở ra."
(Đồ đệ hời của ngươi... sợ là lành ít dữ nhiều.]
Sắc mặt Lam Nguyệt lúc này cực kỳ khó coi, hai tay nắm chặt, không khí mơ hồ mang theo áp lực cực đại.
"Sư...sư tôn? Là người sao ?"
Đúng lúc này, một thanh âm có chút yếu ớt từ bờ vực truyền đến.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro