Phượng Tôn Cửu Thiên: Khuynh Thành Tuyệt Sắc Linh Trận Sư
Lầm Nhập Vọng T...
Bắc Ly Tâm
2024-09-23 21:15:05
Lam Nguyệt nhìn chằm chằm vào dung nhan người trước mắt, mỗi cái nhăn mày, mỉm cười, rũ mắt của hắn, đều in sâu trong tâm trí nàng. Mỗi ngày mỗi giờ nàng đều nhớ hắn, nghĩ tới hắn, nàng muốn khiến bản thân không ngừng làm việc, không ngừng tu luyện, muốn đem công việc vùi lấp nỗi nhớ trong tim. Chỉ là nàng không ngờ, hắn vừa xuất hiện, mọi phòng ngự của nàng liền tan vỡ.
Khuyên tai tử sắc trên tai nàng nóng lên, Lam Nguyệt mỉm cười, chậm rãi bước đến bên cạnh người nam nhân trước mặt. Nhìn trong đôi mắt tím kia tràn đầy ôn nhu, trong mắt Lam Nguyệt cũng chỉ có hình bóng hẳn.
Đột nhiên, Lam Nguyệt nâng Băng Tuyệt lên, một kiếm không chút do dự chém xuống, Huyền Tịch lập tức bị chém thành đôi.
Cảnh tượng máu me trong tưởng tượng không hề xuất hiện, thay vào đó, thân ảnh Huyền Tịch hóa thành một làn khói đen tan đi, sau đó tụ lại một phía khác, bộ dáng cũng chỉ là một đám sương mù đen kịt.
"Khặc khặc, bản tọa rõ ràng giả dạng cực kỳ giống, hơn nữa có hương thơm của Mê Vụ Thảo hỗ trợ, ngươi thế mà không trúng chiêu ?"
Lam Nguyệt hơi nhíu mày nhìn nó, mỉm cười:
"Ngại quá, bồn cô nương bách độc bất xâm."
Trong người nàng là Thiên Hỏa, có nó ở độc nào có thể độc được nàng ?
"Hon ทนล...
Lam Nguyệt hơi nhíu mi, tỏ vẻ chán ghét:
"Mùi vị trên người ngươi rất kinh tởm."
Hắc khí kia khặc khặc cười lớn, sau đó xông về phía nàng. Lam Nguyệt lập tức nâng Băng Tuyệt lên, một kiếm chém thẳng về phía hắn. Băng Tuyệt là Thần khí, đối với loại tà ma như nó là tuyệt đối áp chế. Chỉ thấy bóng ma kia thét dài một tiếng không cam lòng, từ từ tan biến.
Lam Nguyệt lạnh lùng thu hồi tầm mắt, âm thầm cảnh giác lên nàng rất rõ ràng, một kiếm kia vẫn chưa hề giết được ma vật kia, đó rõ ràng chỉ là một phân thân. Nàng cảm nhận được một luồng âm khí cực kỳ quỷ dị ở nơi này, nàng cảm giác được, nơi này tuyệt đối không thể ở lâu.
Lam Nguyệt nhìn lên bầu trời âm u không chút ánh sáng phía trên, nơi này bị mây mù bao phủ quanh năm, Vọng Thiên Nhai lại rất sâu, từ trên nhìn xuống không thấy đáy, từ dưới nhìn lên không thấy bầu trời.
Không có linh lực cùng tinh thần lực, Lam Nguyệt không nghĩ bản thân có thể leo lên được vực sâu vạn trượng.
Nàng cũng không có hoảng loạn, mọi vấn đề đều sẽ có cách giải quyết, nàng tin tưởng nơi này chắc chẳn có lối
ra.
Lam Nguyệt nhìn một vòng, xung quanh lại có hắc ảnh tấn công đến. nàng bất giác nhíu mày, nắm chặt Băng Tuyệt trong tay, mỗi lần có hắc ảnh xông tới, nàng đều không chút do dự chém xuống, vô số hắc ảnh xông tới đều tan thành mây khói.
Sắc mặt Lam Nguyệt có chút tái nhợt, số lượng quá nhiều, Băng Tuyệt thân là thân khí, chém xuống một kiểm bằng cơ thể phàm nhân không chút linh lực hiện tại, nàng có thể dùng được Băng Tuyệt mấy lần ?
Một kiếm này rơi xuống, Lam Nguyệt lập tức dùng tốc độ nhanh nhất rời đi, phía sau những hắc ảnh kia lần nữa đuổi theo. Nàng sắc mặt không đổi, động tác cũng chưa từng dừng lại, càng đuổi càng tiến vào sâu hơn trong
Vọng Thiên Nhai.
Lam Nguyệt cũng không biết nàng chạy bao lâu, chỉ thấy trước mắt hắc ảnh ngày càng ít, trong rừng cũng không còn tối tăm âm u như vừa rồi, mà mỗi loại thực vật ở nơi này đều tản ra phù quang nhàn nhạt, vô cùng xinh đẹp.
Trong không khí cũng có một sinh vật tựa như đom đóm phát sáng.
Nàng hơi nhíu mày, những đóm sáng này biểu thị hoàn toàn không có hại gì, nhưng Lam Nguyệt cũng tận lực né tránh. Nơi này quá mức quỷ dị, đến đám hắc ảnh đuổi theo nàng cũng không dám tiền vào.
Lam Nguyệt cau mày, hoặc là nơi này có thức gì đó là thiên địch với ma khí, hoặc là nơi này có thứ so với bọn chúng càng kinh khủng hơn khiến đám hắc ảnh kia không dám đến gần.
Lam Nguyệt lấy trong túi ra một viên phục linh đan. Mặc dù không thể khôi phục linh lực, nhưng có thể chữa trị thương tích cho nàng. Lam Nguyệt phát hiện, mặc dù linh lực và tinh thần lực đều biến mất, nhưng chút Thần lực yếu ớt trong người nàng lại không biến mất.
Lam Nguyệt than nhẹ một tiếng, mặc dù yếu nhưng chí ích là Thần lực, lúc nguy cấp có thể tự cứu mình một mạng, nàng đương nhiên sẽ không tùy tiện dùng.
Lam Nguyệt chậm rãi bước tới, tinh thần cũng chưa từng buông lỏng. Cũng không biết qua bao lâu, Lam Nguyệt phát hiện khu vườn phía trước so với mọi nơi khác càng phát sáng xinh đẹp, những đóm sáng kia tụ tập ở nơi đó còn càng nhiều hơn so với những chỗ khác. Lam Nguyệt hơi cau mày, chậm rãi bước qua. Nàng đến gần, những đóm sáng kia lập tức từ từ tách ra, chừa lại một con đường, giổng như mời nàng bước vào trong.
Không biết vì sao, Lam Nguyệt có cảm giác rất quen thuộc, giống như có cái gì đó đang không ngừng kêu gọi nàng. Lam Nguyệt còn chưa suy xét kỹ điều kỳ lạ này, cơ thể đã tự mình động bước vào trong.
Vẫn Thần Sơn.
Lam Nguyệt vừa bước vào, liền nhìn thấy một tảng đá khổng lồ khắc ba chữ Vẫn Thần Sơn Nét chữ cương nghị khí phách, mơ hồ lộ ra một cỗ uy áp khổng lồ. Lam Nguyệt chỉ dám liếc qua một cái, lập tức thu hồi tầm mắt.
Chấn động qua đi, trong lòng lại dâng lên một cổ nghi hoặc.
"Vẫn Thần Sơn ? Nơi này không phải là Vọng Thiên Nhai sao ?"
Lam Nguyệt trầm tư chốc lát, dư quang liếc qua lại nhìn thấy một cổ quan tài nằm ở trung tâm. Quan tài là màu xanh lam trong suốt, Lam Nguyệt mơ hồ cảm giác nơi đó tỏả ra một cổ áp bách cực kỳ cường đại, nàng lại bất chấp khó chịu trong lòng ngực, bất giác bước tới.
Bên trong quan tài là một mỹ nhân.
Tuyệt sắc khuynh thành cũng không đủ để diễn tả vẻ đẹp của nàng.
Lam Nguyệt ở dị giới này, gặp qua vô số mỹ nhân, dù là đệ nhất mỹ nhân Phượng Lam Uyển, hay mẫu thân nàng
Dung Tuyết, chưa một ai vượt qua được người trước mắt. Dù là mỹ nam như Huyền Tịch nàng cảm thấy cũng chỉ là một chín một mười với người trước mặt, bất quá hẳn lại là nam, mà mỹ nhân nằm đây là nữ tử.
Nữ tử một thân bạch y thêu kim sắc phượng hoàng đồ án, một thân quý khí cùng cực, giữa trán là một thần ấn kim sắc, ba ngàn tóc đen mềm mại nằm tản mạn sau lưng, nàng hai mắt nhắm nghiền, cách một lớp thủy tinh trong suốt, Lam Nguyệt không rõ người có đang hô hấp hay không, nhưng dung nhan xinh đẹp này tựa như ngủ say, chỉ là đang chờ đợi người đến đánh thức nàng.
Lam Nguyệt không ngốc, nàng cảm nhận được, người này chắc chắn đã chết rồi.
Chỉ là trái tim đau đớn cùng thần hồn không ngừng chấn động là chuyện gì xảy ra ? Nàng và nữ tử này... có quan hệ gì.
Lam Nguyệt hơi lùi lại một bước, đột nhiên có chút hoảng hốt, trong đầu lại xẹt qua một chút hình ảnh mà nàng không thể nắm bắt được.
Ngay lúc này, hoa tai trên tai phải Lam Nguyệt đột nhiền nóng lên, Lam Nguyệt cảm giác hơi thở quen thuộc đột ngột xuất hiện, một bàn tay to lớn từ phía sau che phủ đôi mắt. Lam Nguyệt tựa lưng vào lòng ngực rắn chắc quen thuộc.
Trái tim đang co rút đau đớn của nàng đột nhiên bình tĩnh lại, tâm trạng hoảng hốt cũng biến mất, cảnh giác cùng lo lắng từ lúc rơi xuống nơi này cũng biến mất.
"Tịch, là chàng."
Lời là hỏi, những ngữ điệu lại vô cùng chắc chắn. Huyền Tịch phía sau hơi rũ mắt, vững vàng đem người ôm lấy, tựa như muốn đem nàng khảm vào thân thể, đôi mắt tím lạnh lùng nhìn cỗ quan tài cùng nữ tử trước mặt. Hắn rũ mắt, than nhẹ một tiếng:
"Nguyệt Nhi, chỗ này không thích hợp với nàng, ta đưa nàng rời khỏi nơi này."
".…Dudc"
Nàng cũng không thích nơi này, ở đây tâm trạng nàng rất loạn, trái tim cũng rất đau.
Lam Nguyệt im lặng một chút, xoay người ôm lấy người phía sau, vùi đầu vào lòng ngực hẳn, giọng có chút ám ách đáp ứng.
Huyền Tịch phất tay, thân ảnh hai người chợt lóe, biến mất tại chỗ.
Khuyên tai tử sắc trên tai nàng nóng lên, Lam Nguyệt mỉm cười, chậm rãi bước đến bên cạnh người nam nhân trước mặt. Nhìn trong đôi mắt tím kia tràn đầy ôn nhu, trong mắt Lam Nguyệt cũng chỉ có hình bóng hẳn.
Đột nhiên, Lam Nguyệt nâng Băng Tuyệt lên, một kiếm không chút do dự chém xuống, Huyền Tịch lập tức bị chém thành đôi.
Cảnh tượng máu me trong tưởng tượng không hề xuất hiện, thay vào đó, thân ảnh Huyền Tịch hóa thành một làn khói đen tan đi, sau đó tụ lại một phía khác, bộ dáng cũng chỉ là một đám sương mù đen kịt.
"Khặc khặc, bản tọa rõ ràng giả dạng cực kỳ giống, hơn nữa có hương thơm của Mê Vụ Thảo hỗ trợ, ngươi thế mà không trúng chiêu ?"
Lam Nguyệt hơi nhíu mày nhìn nó, mỉm cười:
"Ngại quá, bồn cô nương bách độc bất xâm."
Trong người nàng là Thiên Hỏa, có nó ở độc nào có thể độc được nàng ?
"Hon ทนล...
Lam Nguyệt hơi nhíu mi, tỏ vẻ chán ghét:
"Mùi vị trên người ngươi rất kinh tởm."
Hắc khí kia khặc khặc cười lớn, sau đó xông về phía nàng. Lam Nguyệt lập tức nâng Băng Tuyệt lên, một kiếm chém thẳng về phía hắn. Băng Tuyệt là Thần khí, đối với loại tà ma như nó là tuyệt đối áp chế. Chỉ thấy bóng ma kia thét dài một tiếng không cam lòng, từ từ tan biến.
Lam Nguyệt lạnh lùng thu hồi tầm mắt, âm thầm cảnh giác lên nàng rất rõ ràng, một kiếm kia vẫn chưa hề giết được ma vật kia, đó rõ ràng chỉ là một phân thân. Nàng cảm nhận được một luồng âm khí cực kỳ quỷ dị ở nơi này, nàng cảm giác được, nơi này tuyệt đối không thể ở lâu.
Lam Nguyệt nhìn lên bầu trời âm u không chút ánh sáng phía trên, nơi này bị mây mù bao phủ quanh năm, Vọng Thiên Nhai lại rất sâu, từ trên nhìn xuống không thấy đáy, từ dưới nhìn lên không thấy bầu trời.
Không có linh lực cùng tinh thần lực, Lam Nguyệt không nghĩ bản thân có thể leo lên được vực sâu vạn trượng.
Nàng cũng không có hoảng loạn, mọi vấn đề đều sẽ có cách giải quyết, nàng tin tưởng nơi này chắc chẳn có lối
ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lam Nguyệt nhìn một vòng, xung quanh lại có hắc ảnh tấn công đến. nàng bất giác nhíu mày, nắm chặt Băng Tuyệt trong tay, mỗi lần có hắc ảnh xông tới, nàng đều không chút do dự chém xuống, vô số hắc ảnh xông tới đều tan thành mây khói.
Sắc mặt Lam Nguyệt có chút tái nhợt, số lượng quá nhiều, Băng Tuyệt thân là thân khí, chém xuống một kiểm bằng cơ thể phàm nhân không chút linh lực hiện tại, nàng có thể dùng được Băng Tuyệt mấy lần ?
Một kiếm này rơi xuống, Lam Nguyệt lập tức dùng tốc độ nhanh nhất rời đi, phía sau những hắc ảnh kia lần nữa đuổi theo. Nàng sắc mặt không đổi, động tác cũng chưa từng dừng lại, càng đuổi càng tiến vào sâu hơn trong
Vọng Thiên Nhai.
Lam Nguyệt cũng không biết nàng chạy bao lâu, chỉ thấy trước mắt hắc ảnh ngày càng ít, trong rừng cũng không còn tối tăm âm u như vừa rồi, mà mỗi loại thực vật ở nơi này đều tản ra phù quang nhàn nhạt, vô cùng xinh đẹp.
Trong không khí cũng có một sinh vật tựa như đom đóm phát sáng.
Nàng hơi nhíu mày, những đóm sáng này biểu thị hoàn toàn không có hại gì, nhưng Lam Nguyệt cũng tận lực né tránh. Nơi này quá mức quỷ dị, đến đám hắc ảnh đuổi theo nàng cũng không dám tiền vào.
Lam Nguyệt cau mày, hoặc là nơi này có thức gì đó là thiên địch với ma khí, hoặc là nơi này có thứ so với bọn chúng càng kinh khủng hơn khiến đám hắc ảnh kia không dám đến gần.
Lam Nguyệt lấy trong túi ra một viên phục linh đan. Mặc dù không thể khôi phục linh lực, nhưng có thể chữa trị thương tích cho nàng. Lam Nguyệt phát hiện, mặc dù linh lực và tinh thần lực đều biến mất, nhưng chút Thần lực yếu ớt trong người nàng lại không biến mất.
Lam Nguyệt than nhẹ một tiếng, mặc dù yếu nhưng chí ích là Thần lực, lúc nguy cấp có thể tự cứu mình một mạng, nàng đương nhiên sẽ không tùy tiện dùng.
Lam Nguyệt chậm rãi bước tới, tinh thần cũng chưa từng buông lỏng. Cũng không biết qua bao lâu, Lam Nguyệt phát hiện khu vườn phía trước so với mọi nơi khác càng phát sáng xinh đẹp, những đóm sáng kia tụ tập ở nơi đó còn càng nhiều hơn so với những chỗ khác. Lam Nguyệt hơi cau mày, chậm rãi bước qua. Nàng đến gần, những đóm sáng kia lập tức từ từ tách ra, chừa lại một con đường, giổng như mời nàng bước vào trong.
Không biết vì sao, Lam Nguyệt có cảm giác rất quen thuộc, giống như có cái gì đó đang không ngừng kêu gọi nàng. Lam Nguyệt còn chưa suy xét kỹ điều kỳ lạ này, cơ thể đã tự mình động bước vào trong.
Vẫn Thần Sơn.
Lam Nguyệt vừa bước vào, liền nhìn thấy một tảng đá khổng lồ khắc ba chữ Vẫn Thần Sơn Nét chữ cương nghị khí phách, mơ hồ lộ ra một cỗ uy áp khổng lồ. Lam Nguyệt chỉ dám liếc qua một cái, lập tức thu hồi tầm mắt.
Chấn động qua đi, trong lòng lại dâng lên một cổ nghi hoặc.
"Vẫn Thần Sơn ? Nơi này không phải là Vọng Thiên Nhai sao ?"
Lam Nguyệt trầm tư chốc lát, dư quang liếc qua lại nhìn thấy một cổ quan tài nằm ở trung tâm. Quan tài là màu xanh lam trong suốt, Lam Nguyệt mơ hồ cảm giác nơi đó tỏả ra một cổ áp bách cực kỳ cường đại, nàng lại bất chấp khó chịu trong lòng ngực, bất giác bước tới.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bên trong quan tài là một mỹ nhân.
Tuyệt sắc khuynh thành cũng không đủ để diễn tả vẻ đẹp của nàng.
Lam Nguyệt ở dị giới này, gặp qua vô số mỹ nhân, dù là đệ nhất mỹ nhân Phượng Lam Uyển, hay mẫu thân nàng
Dung Tuyết, chưa một ai vượt qua được người trước mắt. Dù là mỹ nam như Huyền Tịch nàng cảm thấy cũng chỉ là một chín một mười với người trước mặt, bất quá hẳn lại là nam, mà mỹ nhân nằm đây là nữ tử.
Nữ tử một thân bạch y thêu kim sắc phượng hoàng đồ án, một thân quý khí cùng cực, giữa trán là một thần ấn kim sắc, ba ngàn tóc đen mềm mại nằm tản mạn sau lưng, nàng hai mắt nhắm nghiền, cách một lớp thủy tinh trong suốt, Lam Nguyệt không rõ người có đang hô hấp hay không, nhưng dung nhan xinh đẹp này tựa như ngủ say, chỉ là đang chờ đợi người đến đánh thức nàng.
Lam Nguyệt không ngốc, nàng cảm nhận được, người này chắc chắn đã chết rồi.
Chỉ là trái tim đau đớn cùng thần hồn không ngừng chấn động là chuyện gì xảy ra ? Nàng và nữ tử này... có quan hệ gì.
Lam Nguyệt hơi lùi lại một bước, đột nhiên có chút hoảng hốt, trong đầu lại xẹt qua một chút hình ảnh mà nàng không thể nắm bắt được.
Ngay lúc này, hoa tai trên tai phải Lam Nguyệt đột nhiền nóng lên, Lam Nguyệt cảm giác hơi thở quen thuộc đột ngột xuất hiện, một bàn tay to lớn từ phía sau che phủ đôi mắt. Lam Nguyệt tựa lưng vào lòng ngực rắn chắc quen thuộc.
Trái tim đang co rút đau đớn của nàng đột nhiên bình tĩnh lại, tâm trạng hoảng hốt cũng biến mất, cảnh giác cùng lo lắng từ lúc rơi xuống nơi này cũng biến mất.
"Tịch, là chàng."
Lời là hỏi, những ngữ điệu lại vô cùng chắc chắn. Huyền Tịch phía sau hơi rũ mắt, vững vàng đem người ôm lấy, tựa như muốn đem nàng khảm vào thân thể, đôi mắt tím lạnh lùng nhìn cỗ quan tài cùng nữ tử trước mặt. Hắn rũ mắt, than nhẹ một tiếng:
"Nguyệt Nhi, chỗ này không thích hợp với nàng, ta đưa nàng rời khỏi nơi này."
".…Dudc"
Nàng cũng không thích nơi này, ở đây tâm trạng nàng rất loạn, trái tim cũng rất đau.
Lam Nguyệt im lặng một chút, xoay người ôm lấy người phía sau, vùi đầu vào lòng ngực hẳn, giọng có chút ám ách đáp ứng.
Huyền Tịch phất tay, thân ảnh hai người chợt lóe, biến mất tại chỗ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro