Phượng Tôn Cửu Thiên: Khuynh Thành Tuyệt Sắc Linh Trận Sư
Thiên nguyên bí...
Bắc Ly Tâm
2024-09-23 21:15:05
Ách,
Lam Nguyệt sờ sờ mũi, xem ra tên này không nói chơi a!
"Kia, vị đại nhân này, ta không thể đi theo ngươi sao!?"
Thấy nàng trực tiếp từ chối, Huyền Tịch không thấy nhíu mày, giọng điệu có chút không hiểu.
"Vì sao?"
"Ta còn chuyện chưa làm xong, ta cũng không muốn trở thành con rối cho kẻ khác."
Lam Nguyệt tự tin nói, ý cười trên môi, nhưng mũ nón lại che đi thần sắc trên mặt nàng, không ai biết nụ cười kia thủy chung không đạt đáy mắt.
Huyền Tịch cau mày, có chút không hiểu khó chịu, thực không thích nụ cười này của nàng, hắn nói:
"Bổn quân cũng không muốn ngươi làm con rối."
"Kia, ngươi muốn ta theo ngươi làm gì?"
Huyền Tịch khẽ cau mày, hắn hôm nay lại nói nhiều như vậy, nhiều năm như vậy, đây là lần đầu hắn nói quá mười câu trong một ngày.
"Có lợi cho ngươi."
"Hahaha... Trên đời này, còn có chuyện tốt như vậy?"
Lam Nguyệt trào phúng cười, nghĩ nàng là tiểu hài tử? Muốn như thế nào liền như thế nào?
Huyền Tịch không vui, trong lòng càng là buồn bực, nàng như thế nào như vậy đề phòng hắn?
"Bổn..."
"Thần Quân đại nhân cũng có lúc đi ép buộc một thiếu niên, đừng nói với bổn toạ ngươi là đoạn tụ đi?"
Huyền Tịch vừa định mở miệng liền bị một thanh âm cắt ngang, ngữ khí lười biếng tùy ý, mang theo một chút hài hước.
Huyền Tịch liếc mắt nhìn lại, chỉ thấy Tuyết Phong Trần một thân hồng y yêu dã, đạp không mà đến, hồng y trong gió tán loạn, yêu dị đến cực điểm.
Lam Nguyệt cũng nhìn sang, hơi nhướng mi, lại đến một cực phẩm mỹ nam.
Nam tử dung mạo tuấn mỹ, bên môi treo lên ý cười tà tứ, ấn đường một ngọn hoả diễm ấn ký, làm dung nhan hắn càng thêm loá mắt yêu dã, đào hoa mắt hơi cong, hồng y tùy ý bay múa, hắn lười nhát đứng giữa không trung, bàn tay thon dài khẽ vuốt nhẹ tóc đen, nở một nụ cười khuynh đảo chúng sinh.
Huyền Tịch dưới đất ngước lên nhìn hắn, ánh mắt đạm bạc, mặc dù ngẩng đầu nhưng không khiết người cảm thấy hắn nhỏ bé, ngược lại như nhìn xuống hồng y nam tử.
"Tuyết công tử, là hắn...là hắn..."
Phượng Lam Uyển lẩm bẩm, đôi mắt si mê nhìn Tuyết Phong Trần, gương mặt xinh đẹp không khỏi xuất hiện một vòng đỏ ửng.
Là hắn, hắn đến! Mười năm! Cuối cùng để nàng gặp lại hắn!
Người cướp đi tâm nàng từ lần gặp đầu tiên! Hắn để nàng say mê nhớ nhung tròn mười năm, rốt cuộc lại lần nữa xuất hiện.
"Như thế nào? Gặp bổn toạ không cao hứng?"
Tuyết Phong Trần rơi xuống đất, mắt hoa đào cong cong, cười đến tà tứ tùy ý.
Huyền Tịch nhàn nhạt nhìn hắn, lại quay lại nhìn Lam Nguyệt, ấn đường khẽ cau lại.
"Ngươi không muốn?"
Lam Nguyệt dời ánh mắt đến trên người Huyền Tịch, lắc đầu:
"Không muốn."
"Ta nói Thần Quân, người ta đã không muốn, ngươi như thế nào ép buộc a."
Huyền Tịch trầm mặc không nói, cũng không lí Tuyết Phong Trần.
Tuyết Phong Trần cũng không nổi giận, chỉ cười nói.
"Không ngờ ngươi lần này thương nặng như vậy, chữa trị lâu như vậy còn chưa khỏi, lần này không tìm ngươi so tài, tránh khi thắng cũng không vẻ vang, đợi ngươi thương tốt, ta lại tìm ngươi luận bàn đi."
Huyền Tịch không nhìn hắn, cũng không trả lời, tựa hồ suy tư cái gì.
Tuyết Phong Trần quá hiểu tính cách của hắn, tích chữ như vàng, không chút để ý nhìn sang Lam Nguyệt.
"Tiểu tử, ngươi là thân phận gì nha, khiến hắn để ý như vậy? Phải biết, người muốn được hắn chỉ điểm, nhiều không đếm xuể a, người được hắn chỉ giáo quá, ai đều không phải nhân trung long phượng, cường giả một phương? Đến ta điều tìm hắn chỉ điểm đâu."
Lam Nguyệt nhướng mi, không trả lời.
Nàng cũng không quen hắn, trả lời cái gì.
Bất quá, nghe lời hắn có chút động dung.
Tuyết Phong Trần nhìn hai người, đột nhiên cảm thấy hai người này thật giống nhau, đều là mặt than trầm mặc ít nói, đúng là không thú vị.
"Tuyết công tử!"
Phượng Lam Uyển lúc này đi đến, kích động nhìn Tuyết Phong Trần, hắn nhíu nhíu mày, không tiếng động lùi một bước, nhìn nữ tử trước mặt không khỏi nghi hoặc:
"Ngươi là..."
"Là ta a! Tuyết công tử, mười năm trước, hậu sơn Thanh Tâm Phong Băng Thánh Cung."
Tuyết Phong Trần nghĩ nghĩ, 'a' một tiếng kêu lên.
"Ra là ngươi."
Lại nhìn Phượng Lam Uyển một lần.
"Chậc, đã lớn như vậy?"
"Ân, Tuyết công tử, mười năm đều không lại thấy ngươi, còn tưởng ngươi quên ta đâu."
Phượng Lam Uyển gương mặt hiện lên một tầng đỏ ửng say lòng người, thẹn thùng nhìn hắn.
Tuyết Phong Trần haha cười, lại không trả lời, trong lòng lại nghĩ, hắn xác thật quên.
Đám người tông môn cũng theo lại đây, Nhạc Vu nhìn đến Tuyết Phong Trần, cả kinh quỳ xuống:
"Sư thúc tổ!"
Hắn mặc dù chưa gặp qua vị sư thúc tổ này, bất quá nghe nói gần đây hắn vừa trở về, đặc điểm nhận dạng chính là dung mạo tuấn mỹ như yêu ma, một thân hồng y, ấn đường hoả diễm ấn ký. Tu vi cường đại, so sư phụ hắn đều hơn mấy lần.
"A? Sư...sư thúc tổ?"
Phượng Lam Uyển ngây người, kinh ngạc nhìn Nhạc Vu, vẫn chưa hiểu cái gì.
"Nga? Băng Thánh Cung cũng đến, đều đứng lên, bổn toạ còn trẻ như vậy, kêu cái gì sư thúc tổ, già đã chết!"
Tuyết Phong Trần nhíu nhíu mày, phất tay áo, ghét bỏ nói.
Huyền Tịch không khỏi sâu kín nhìn hắn một chút.
Lam Nguyệt nhìn Huyền Tịch động tác, không khỏi cười khẽ, cũng hiểu rõ.
Trẻ tuổi? Hắn người này đều lên sư thúc tổ, mà cung chủ Băng Thánh Cung cũng có bốn mươi năm mươi tuổi đi? Hắn đều làm sư thúc tổ, chỗ nào trẻ tuổi?
Nhạc Vu không khỏi cứng ngắc cười, run run nói:
"Sư thúc tổ, người...người như thế nào ra ngoài rồi?"
"Nga, ta đi đâu cũng muốn hướng ngươi báo cáo?"
Tuyết Phong Trần sâu kín nhìn hắn, khoé môi treo lên nụ cười, tươi cười yêu dã.
"Nào có, nào có."
Nhạc Vu hận không thể tát mình thêm một cái, hắn hôm nay làm sao vậy, đều nói lời không nên nói, chọc người không nên chọc a!
"Nhạc trưởng lão, người đang nói cái gì? Sư thúc tổ? Tuyết công tử như thế nào lại là người sư thúc tổ a!"
Phượng Lam Uyển xanh mặt, không thể tin nhìn Nhạc Vu, lại nhìn đến Tuyết Phong Trần gương mặt tuấn mỹ vô trù, tâm như chìm xuống vực sâu.
Hắn là Nhạc Vu sư thúc tổ, không phải liền là nàng thái sư thúc tổ a? Hắn có hay không chê nàng quá nhỏ?
"Uyển Nhi, không thể vô lễ."
Nhạc Vu cả kinh kêu lên, hận không thể che miệng Phượng Lam Uyển.
Phượng Lam Uyển tựa hồ phát hiện mình kích động, vội thu liễm thần sắc, cắn cắn môi đỏ.
"Đệ tử thất lễ."
Nàng hơi cong người hành lễ, sau đó lùi lại phía chúng đệ tử phía sau.
Tuyết Phong Trần cũng không bắt lỗi gì, tùy ý phất phất tay.
Lúc này, mặt đất đột nhiên rung chuyển dữ dội, mọi người cả kinh, phát hiện xung quanh ầm ầm sụp đổ.
"Chuyện gì? Chuyện gì xảy ra!"
"Đây là làm sao vậy!?"
"Mặt đất sụp xuống, mau, bay lên!"
"..."
Đám người vội triệu hồi bản thân pháp khí, phi hành bay lên, hai vị Đế Phân Cảnh liền trực tiếp bay lên, còn Tuyết Phong Trần và Huyền Tịch đều là Hoá Thần cấp bậc, tự động lăng không mà lên.
Huyền Tịch chợt nhớ ra Lam Nguyệt mới là Thực Hoá Cảnh cấp bậc, vội quay sang bên cạnh, nhưng nơi đó nào có Lam Nguyệt bóng dáng?
Trong lòng không khỏi trầm xuống, hắn khó khăn lắm mới tìm được người, người lại trước mặt hắn biến mất!
"Là bí cảnh! Mật báo quả nhiên không sai!"
"Hahaha, bảo vật! Chờ lão tử a!"
"Không ngờ lại để chúng ta gặp phải a!"
"Chờ lâu như vậy, ta còn tưởng tin tức sai đâu."
"..."
Đám cường giả xung quanh lúc này cũng không lại sợ hãi cường giả uy hiếp, mỗi người đều đỏ mắt nhìn bí cảnh.
"Lại là bí cảnh."
Tuyết Phong Trần đứng bên cạnh Huyền Tịch, kinh ngạc lên tiếng.
Huyền Tịch không lí hắn, chăm chú quan sát bên dưới, hy vọng tìm đến bóng dáng kia.
Tuyết Phong Trần lúc này mới chú ý tới, không khỏi kinh ngạc:
"Không phải đi? Tiểu tử kia đâu? Chẳng lẽ đã rơi xuống? Bí cảnh đang mở a! Hắn cứ vậy rơi xuống, không phải đều bị đè nát?"
Huyền Tịch lúc này mới nhìn sang hắn, lạnh lẽo thanh âm vang lên, lại không có ngày xưa lạnh nhạt hờ hững.
"Người bổn quân nhìn trúng, không dễ chết như vậy."
Xong lại nhìn xuống, chỉ đợi bí cảnh hoàn toàn mở, hắn liền vọt đi vào.
Tiểu tử, hy vọng ngươi còn sống đến lúc ta đến! Tốt nhất đừng khiến bổn quân thất vọng!
Tuyết Phong Trần nghe ngữ điệu của hắn, không cấm kinh ngạc, Thần Quân Huyền Tịch lại quan tâm người khác? Còn là một thiếu niên? Hắn sẽ không thật là đoạn tụ đi?
Ý nghĩ này vừa ra, Tuyết Phong Trần không tiếng động lùi lại, nhưng nghĩ nghĩ lại là hắn nghĩ nhiều, hắn đuổi theo hắn nhiều năm như vậy, hắn đều lười cùng hắn đánh, nếu hắn thực sự đoạn tụ, kia đối tượng cũng không phải hắn.
Aizz, tiểu tử kia, nhiều cầu phúc a!
Ước chừng nửa canh giờ, chấn động rốt cuộc dừng lại, người vây quanh tựa như ong vỡ tổ, ào ào lao vào.
Huyền Tịch thân ảnh chợt loé, là người đầu tiên đi vào. Tuyết Phong Trần cũng có chút mua vui, chạy theo.
Vượt qua cửa vào nháy mắt, hắn hối hận rồi, hắn nếu biết là dạng bí cảnh này, tuyệt đối không vào! Hiện tại lại không thể quay đầu lại!
Đây là Thiên Nguyên bí cảnh, vào sẽ bị áp thiên địa lực lượng trong bí cảnh áp chế tu vi, mỗi bí cảnh sẽ áp chế ở trình độ khác nhau, mà nơi này, tu vi liền bị áp chế ở Động Thiên Cảnh hậu kì tu vi.
Xem ra bí cảnh này cũng không tốt đùa, thật hối hận...
_________
Lam Nguyệt sờ sờ mũi, xem ra tên này không nói chơi a!
"Kia, vị đại nhân này, ta không thể đi theo ngươi sao!?"
Thấy nàng trực tiếp từ chối, Huyền Tịch không thấy nhíu mày, giọng điệu có chút không hiểu.
"Vì sao?"
"Ta còn chuyện chưa làm xong, ta cũng không muốn trở thành con rối cho kẻ khác."
Lam Nguyệt tự tin nói, ý cười trên môi, nhưng mũ nón lại che đi thần sắc trên mặt nàng, không ai biết nụ cười kia thủy chung không đạt đáy mắt.
Huyền Tịch cau mày, có chút không hiểu khó chịu, thực không thích nụ cười này của nàng, hắn nói:
"Bổn quân cũng không muốn ngươi làm con rối."
"Kia, ngươi muốn ta theo ngươi làm gì?"
Huyền Tịch khẽ cau mày, hắn hôm nay lại nói nhiều như vậy, nhiều năm như vậy, đây là lần đầu hắn nói quá mười câu trong một ngày.
"Có lợi cho ngươi."
"Hahaha... Trên đời này, còn có chuyện tốt như vậy?"
Lam Nguyệt trào phúng cười, nghĩ nàng là tiểu hài tử? Muốn như thế nào liền như thế nào?
Huyền Tịch không vui, trong lòng càng là buồn bực, nàng như thế nào như vậy đề phòng hắn?
"Bổn..."
"Thần Quân đại nhân cũng có lúc đi ép buộc một thiếu niên, đừng nói với bổn toạ ngươi là đoạn tụ đi?"
Huyền Tịch vừa định mở miệng liền bị một thanh âm cắt ngang, ngữ khí lười biếng tùy ý, mang theo một chút hài hước.
Huyền Tịch liếc mắt nhìn lại, chỉ thấy Tuyết Phong Trần một thân hồng y yêu dã, đạp không mà đến, hồng y trong gió tán loạn, yêu dị đến cực điểm.
Lam Nguyệt cũng nhìn sang, hơi nhướng mi, lại đến một cực phẩm mỹ nam.
Nam tử dung mạo tuấn mỹ, bên môi treo lên ý cười tà tứ, ấn đường một ngọn hoả diễm ấn ký, làm dung nhan hắn càng thêm loá mắt yêu dã, đào hoa mắt hơi cong, hồng y tùy ý bay múa, hắn lười nhát đứng giữa không trung, bàn tay thon dài khẽ vuốt nhẹ tóc đen, nở một nụ cười khuynh đảo chúng sinh.
Huyền Tịch dưới đất ngước lên nhìn hắn, ánh mắt đạm bạc, mặc dù ngẩng đầu nhưng không khiết người cảm thấy hắn nhỏ bé, ngược lại như nhìn xuống hồng y nam tử.
"Tuyết công tử, là hắn...là hắn..."
Phượng Lam Uyển lẩm bẩm, đôi mắt si mê nhìn Tuyết Phong Trần, gương mặt xinh đẹp không khỏi xuất hiện một vòng đỏ ửng.
Là hắn, hắn đến! Mười năm! Cuối cùng để nàng gặp lại hắn!
Người cướp đi tâm nàng từ lần gặp đầu tiên! Hắn để nàng say mê nhớ nhung tròn mười năm, rốt cuộc lại lần nữa xuất hiện.
"Như thế nào? Gặp bổn toạ không cao hứng?"
Tuyết Phong Trần rơi xuống đất, mắt hoa đào cong cong, cười đến tà tứ tùy ý.
Huyền Tịch nhàn nhạt nhìn hắn, lại quay lại nhìn Lam Nguyệt, ấn đường khẽ cau lại.
"Ngươi không muốn?"
Lam Nguyệt dời ánh mắt đến trên người Huyền Tịch, lắc đầu:
"Không muốn."
"Ta nói Thần Quân, người ta đã không muốn, ngươi như thế nào ép buộc a."
Huyền Tịch trầm mặc không nói, cũng không lí Tuyết Phong Trần.
Tuyết Phong Trần cũng không nổi giận, chỉ cười nói.
"Không ngờ ngươi lần này thương nặng như vậy, chữa trị lâu như vậy còn chưa khỏi, lần này không tìm ngươi so tài, tránh khi thắng cũng không vẻ vang, đợi ngươi thương tốt, ta lại tìm ngươi luận bàn đi."
Huyền Tịch không nhìn hắn, cũng không trả lời, tựa hồ suy tư cái gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tuyết Phong Trần quá hiểu tính cách của hắn, tích chữ như vàng, không chút để ý nhìn sang Lam Nguyệt.
"Tiểu tử, ngươi là thân phận gì nha, khiến hắn để ý như vậy? Phải biết, người muốn được hắn chỉ điểm, nhiều không đếm xuể a, người được hắn chỉ giáo quá, ai đều không phải nhân trung long phượng, cường giả một phương? Đến ta điều tìm hắn chỉ điểm đâu."
Lam Nguyệt nhướng mi, không trả lời.
Nàng cũng không quen hắn, trả lời cái gì.
Bất quá, nghe lời hắn có chút động dung.
Tuyết Phong Trần nhìn hai người, đột nhiên cảm thấy hai người này thật giống nhau, đều là mặt than trầm mặc ít nói, đúng là không thú vị.
"Tuyết công tử!"
Phượng Lam Uyển lúc này đi đến, kích động nhìn Tuyết Phong Trần, hắn nhíu nhíu mày, không tiếng động lùi một bước, nhìn nữ tử trước mặt không khỏi nghi hoặc:
"Ngươi là..."
"Là ta a! Tuyết công tử, mười năm trước, hậu sơn Thanh Tâm Phong Băng Thánh Cung."
Tuyết Phong Trần nghĩ nghĩ, 'a' một tiếng kêu lên.
"Ra là ngươi."
Lại nhìn Phượng Lam Uyển một lần.
"Chậc, đã lớn như vậy?"
"Ân, Tuyết công tử, mười năm đều không lại thấy ngươi, còn tưởng ngươi quên ta đâu."
Phượng Lam Uyển gương mặt hiện lên một tầng đỏ ửng say lòng người, thẹn thùng nhìn hắn.
Tuyết Phong Trần haha cười, lại không trả lời, trong lòng lại nghĩ, hắn xác thật quên.
Đám người tông môn cũng theo lại đây, Nhạc Vu nhìn đến Tuyết Phong Trần, cả kinh quỳ xuống:
"Sư thúc tổ!"
Hắn mặc dù chưa gặp qua vị sư thúc tổ này, bất quá nghe nói gần đây hắn vừa trở về, đặc điểm nhận dạng chính là dung mạo tuấn mỹ như yêu ma, một thân hồng y, ấn đường hoả diễm ấn ký. Tu vi cường đại, so sư phụ hắn đều hơn mấy lần.
"A? Sư...sư thúc tổ?"
Phượng Lam Uyển ngây người, kinh ngạc nhìn Nhạc Vu, vẫn chưa hiểu cái gì.
"Nga? Băng Thánh Cung cũng đến, đều đứng lên, bổn toạ còn trẻ như vậy, kêu cái gì sư thúc tổ, già đã chết!"
Tuyết Phong Trần nhíu nhíu mày, phất tay áo, ghét bỏ nói.
Huyền Tịch không khỏi sâu kín nhìn hắn một chút.
Lam Nguyệt nhìn Huyền Tịch động tác, không khỏi cười khẽ, cũng hiểu rõ.
Trẻ tuổi? Hắn người này đều lên sư thúc tổ, mà cung chủ Băng Thánh Cung cũng có bốn mươi năm mươi tuổi đi? Hắn đều làm sư thúc tổ, chỗ nào trẻ tuổi?
Nhạc Vu không khỏi cứng ngắc cười, run run nói:
"Sư thúc tổ, người...người như thế nào ra ngoài rồi?"
"Nga, ta đi đâu cũng muốn hướng ngươi báo cáo?"
Tuyết Phong Trần sâu kín nhìn hắn, khoé môi treo lên nụ cười, tươi cười yêu dã.
"Nào có, nào có."
Nhạc Vu hận không thể tát mình thêm một cái, hắn hôm nay làm sao vậy, đều nói lời không nên nói, chọc người không nên chọc a!
"Nhạc trưởng lão, người đang nói cái gì? Sư thúc tổ? Tuyết công tử như thế nào lại là người sư thúc tổ a!"
Phượng Lam Uyển xanh mặt, không thể tin nhìn Nhạc Vu, lại nhìn đến Tuyết Phong Trần gương mặt tuấn mỹ vô trù, tâm như chìm xuống vực sâu.
Hắn là Nhạc Vu sư thúc tổ, không phải liền là nàng thái sư thúc tổ a? Hắn có hay không chê nàng quá nhỏ?
"Uyển Nhi, không thể vô lễ."
Nhạc Vu cả kinh kêu lên, hận không thể che miệng Phượng Lam Uyển.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phượng Lam Uyển tựa hồ phát hiện mình kích động, vội thu liễm thần sắc, cắn cắn môi đỏ.
"Đệ tử thất lễ."
Nàng hơi cong người hành lễ, sau đó lùi lại phía chúng đệ tử phía sau.
Tuyết Phong Trần cũng không bắt lỗi gì, tùy ý phất phất tay.
Lúc này, mặt đất đột nhiên rung chuyển dữ dội, mọi người cả kinh, phát hiện xung quanh ầm ầm sụp đổ.
"Chuyện gì? Chuyện gì xảy ra!"
"Đây là làm sao vậy!?"
"Mặt đất sụp xuống, mau, bay lên!"
"..."
Đám người vội triệu hồi bản thân pháp khí, phi hành bay lên, hai vị Đế Phân Cảnh liền trực tiếp bay lên, còn Tuyết Phong Trần và Huyền Tịch đều là Hoá Thần cấp bậc, tự động lăng không mà lên.
Huyền Tịch chợt nhớ ra Lam Nguyệt mới là Thực Hoá Cảnh cấp bậc, vội quay sang bên cạnh, nhưng nơi đó nào có Lam Nguyệt bóng dáng?
Trong lòng không khỏi trầm xuống, hắn khó khăn lắm mới tìm được người, người lại trước mặt hắn biến mất!
"Là bí cảnh! Mật báo quả nhiên không sai!"
"Hahaha, bảo vật! Chờ lão tử a!"
"Không ngờ lại để chúng ta gặp phải a!"
"Chờ lâu như vậy, ta còn tưởng tin tức sai đâu."
"..."
Đám cường giả xung quanh lúc này cũng không lại sợ hãi cường giả uy hiếp, mỗi người đều đỏ mắt nhìn bí cảnh.
"Lại là bí cảnh."
Tuyết Phong Trần đứng bên cạnh Huyền Tịch, kinh ngạc lên tiếng.
Huyền Tịch không lí hắn, chăm chú quan sát bên dưới, hy vọng tìm đến bóng dáng kia.
Tuyết Phong Trần lúc này mới chú ý tới, không khỏi kinh ngạc:
"Không phải đi? Tiểu tử kia đâu? Chẳng lẽ đã rơi xuống? Bí cảnh đang mở a! Hắn cứ vậy rơi xuống, không phải đều bị đè nát?"
Huyền Tịch lúc này mới nhìn sang hắn, lạnh lẽo thanh âm vang lên, lại không có ngày xưa lạnh nhạt hờ hững.
"Người bổn quân nhìn trúng, không dễ chết như vậy."
Xong lại nhìn xuống, chỉ đợi bí cảnh hoàn toàn mở, hắn liền vọt đi vào.
Tiểu tử, hy vọng ngươi còn sống đến lúc ta đến! Tốt nhất đừng khiến bổn quân thất vọng!
Tuyết Phong Trần nghe ngữ điệu của hắn, không cấm kinh ngạc, Thần Quân Huyền Tịch lại quan tâm người khác? Còn là một thiếu niên? Hắn sẽ không thật là đoạn tụ đi?
Ý nghĩ này vừa ra, Tuyết Phong Trần không tiếng động lùi lại, nhưng nghĩ nghĩ lại là hắn nghĩ nhiều, hắn đuổi theo hắn nhiều năm như vậy, hắn đều lười cùng hắn đánh, nếu hắn thực sự đoạn tụ, kia đối tượng cũng không phải hắn.
Aizz, tiểu tử kia, nhiều cầu phúc a!
Ước chừng nửa canh giờ, chấn động rốt cuộc dừng lại, người vây quanh tựa như ong vỡ tổ, ào ào lao vào.
Huyền Tịch thân ảnh chợt loé, là người đầu tiên đi vào. Tuyết Phong Trần cũng có chút mua vui, chạy theo.
Vượt qua cửa vào nháy mắt, hắn hối hận rồi, hắn nếu biết là dạng bí cảnh này, tuyệt đối không vào! Hiện tại lại không thể quay đầu lại!
Đây là Thiên Nguyên bí cảnh, vào sẽ bị áp thiên địa lực lượng trong bí cảnh áp chế tu vi, mỗi bí cảnh sẽ áp chế ở trình độ khác nhau, mà nơi này, tu vi liền bị áp chế ở Động Thiên Cảnh hậu kì tu vi.
Xem ra bí cảnh này cũng không tốt đùa, thật hối hận...
_________
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro