Phượng Tôn Cửu Thiên: Khuynh Thành Tuyệt Sắc Linh Trận Sư
Tin Dữ
Bắc Ly Tâm
2024-09-23 21:15:05
Tuyên Ngô, thảo nguyên rộng lớn nhất đại lục Huyền Linh. Nơi này rộng lớn bạt ngàn. Vốn dĩ Tuyên Ngô không hề có bất kỳ ma thú hay linh thú nào nguy
hiểm.
Tuy nhiên nơi này lại là nơi chôn xác vô số cường giả.
Bởi vì là thảo nguyên, nơi này rất rộng, lại không có bất kỳ chỗ nào để ẩn nấp, địa hình này thường xuyên trở thành nơi giao tranh giữa các cường giả.
Lam Nguyệt che miệng ngáp một cái, nàng ngồi trên xe ngựa, chống cằm nhìn đám người đem xe ngựa của mình vây lại.
“Tiểu thư yên tâm, Diệp Mộng sẽ giải quyết nhanh gọn.”
Diệp Mộng ngồi trước cửa xe, lạnh lùng nói. Nàng mặc một thân võ phục màu đen, tóc dài buộc cao lên, hoàn toàn khác xa với dáng vẻ tiểu thư đài cát ôn nhu yếu đuối thường ngày, ngược lại mang theo chút khí phách nữ trung hào kiệt.
“Ừ”
Lam Nguyệt cũng không để ý lắm đáp một tiếng, lấy một quả nho trên dĩa bỏ vào miệng. Chẳng qua là một đám thổ phỉ mà thôi, hoàn toàn không đáng để nàng bận tâm, Diệp Mộng hoàn toàn có thể giải quyết. Sau khi giải quyết xong đám phiền phức đó, Diệp Mộng tiếp tục đánh xe, đi vào biên thành của Tây Âm quốc.
Mặc dù đã có được tin tức của Tuyên Vọng, nhưng ngoài chuyện hắn có thể ở Tây Âm quốc ra, nàng hoàn toàn không có chút manh mối nào khác.
Nói ra thì, các nàng cũng đã đến biên giới Tây Âm rồi, nhưng mấy ngày nay lại hoàn toàn không liên lạc được với Diệp Tu.
“Tiểu thư, chúng ta sắp vào thành rồi.”
Thanh âm của Diệp Mộng từ bên ngoài vang lên, Lam Nguyệt cũng 'ừm' một tiếng, không tập trung lắm.
Quân Vô Nhai ngủ say cũng đã một năm rồi, đến nay vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Chẳng lẽ lần đó ra ngoài lại tốn nhiều hồn lực như vậy sao ? Cũng không biết ở đất nước này có loại thiên tài địa bảo nào có thể giúp bổ sung linh hồn lực không …
Mỗi khi vào thành, đều phải nộp phí cho gác thành. Điều này đã thành thông lệ áp dụng cho cả đại lục này, à không thậm chí là cả Huyền Nguyên Thiên hay cả Nhân giới.
Thiên tài địa bảo sao, nghe nói có một trận đấu giữa các luyện đan sư, nghe nói là do Hiệp Hội Luyện đan sư tổ chức. Đại hội luyện đan đến năm năm mới tổ chức một lần, lại còn giới hạn tuổi dưới 20, là một trong những đại hội lớn nhất khắp đại lục. Đáng tiếc, nàng không phải luyện đan sư, nghe nói phần thưởng cho quán quân rất có sức hấp dẫn a.
À, đúng rồi, Diệp Mộng không phải là một luyện đan sư sao ? Để nàng ấy tham gia cũng không tồi.
Với tư chất của Diệp Mộng, giành quán quân cũng không phải không có khả năng.
Sau khi vào thành, hai người tìm một khách điếm nghỉ lại. Diệp Mộng tiếp tục tìm cách liên hệ Diệp Tu, Lam Nguyệt thì ở lại khách điếm tu luyện.
“Tinh thần lực, tỏa !”
Lực lượng tinh thần của Lam Nguyệt nháy mắt lan toả ra xung quanh. Đem toàn bộ Biên Thành bao lại.
Tinh Thần quyết của nàng đã tu luyện đến tầng thứ 3, Tinh thần lực sớm đã vượt xa người cùng cảnh giới, đạt đến trình độ cao thủ Đế Phân cảnh mới có.
Chỉ cần trong phạm vi ngàn dặm, đều có thể nằm trong phạm vi cảm nhận của nàng.
Lần này đến Tây Âm là bí mật tìm kiếm Tuyên Vọng, cũng không thể gây quá nhiều chú ý, Lam Nguyệt và Diệp Mộng đều chuyển sang y phục chính thống của người Tây Âm quốc. Tây Âm quốc trang phục bảo thủ hơn của Đông Nhạc một chút, y phục của nữ tử đều là váy lụa dài phủ thêm một tầng voan mỏng, phần tay áo thiết kế ôm sát, bên ngoài cũng phủ một lớp voan mỏng. thắt lưng được đính đá quý rất tinh tế, hoàn toàn không có cảm giác thô, càng khiến cho y phục thêm đẹp mắt.
Mặc dù là người Đông Nhạc, nhưng Lam Nguyệt không thể phủ nhận, người Tây Âm có thẩm mỹ về trang phục tốt hơn Đông Nhạc rất nhiều.
Kiểu tóc thịnh hành nhất ở Tây Âm quốc chính là tết đuôi sam, và một vòng đá quý đội trên đầu làm trang sức, vừa đơn giản lại đẹp mắt.
Tây Âm và Đông Nhạc ở cùng một vùng khí hậu, nên con người cũng không có nhiều điểm khác biệt. Chỉ cần thay đổi y phục, quả thực rất khó nhận ra người nào thuộc quốc gia nào.
Lam Nguyệt tu luyện đã qua một canh giờ, vẫn chưa chờ được Diệp Mộng trở về, hơi nhíu mày. Nàng nhảy khỏi cửa sổ, đi theo hướng Diệp Mộng rời đi.
Lam Nguyệt vừa đi không lâu, đã gặp Diệp Mộng đỡ một nam nhân cả người đầy máu đang chậm rãi quay lại.
“Diệp Mộng.”
Diệp Mộng vừa nghe có người gọi tên mình, lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt mang theo cảnh giác lúc nhìn thấy Lam Nguyệt liền biến thành thở phào nhẹ nhõm.
“Môn chủ.”
Lam Nguyệt nhíu mày, Diệp Mộng tựa hồ cũng đang bị thương, chỉ là nam nhân nàng đỡ thương thế còn nặng hơn, tựa hồ đã hôn mê bất tỉnh. Lam Nguyệt vừa đến gần, đã phát hiện người Diệp Mộng đỡ là người của Cửu Môn, là Lăng Duyệt. Diệp Mộng lên tiếng giải thích lại sự việc.
“Môn chủ, ta vốn đến nơi hẹn với ca ca tìm huynh ấy, không ngờ lại gặp được Lăng Duyệt bị một đám cao thủ truy sát. May mắn nhờ có độc dược sư phụ để lại, còn có Linh trận ẩn nấp, nếu không bọn ta đều đã bị bắt.”
“Để ta đỡ hắn, trở về khách điếm trước đã.”
Lam Nguyệt kéo Lăng Duyệt từ người Diệp Mộng ra, đem người vác lên lưng, sao đó quay về khách điếm.
______
Diệp Mộng giúp Lăng Duyệt cầm máu, lại cho hắn dùng một viên đan dược cầm máu. Lam Nguyệt dùng lam đồng kiểm tra qua hắn một, chắc chắn hắn không còn vấn đề gì.
“Môn chủ, người quay về nghỉ ngơi đi, ở đây có Diệp Mộng sẽ chăm sóc.”
Lam Nguyệt lắc đầu, chậm rãi nói:
“Ngươi cũng bị thương rồi, quay về nghỉ ngơi đi.”
“Nhưng mà,…”
Diệp Mộng còn định nói gì đó, nhưng lại dừng lại, cung kính nói:
“Vâng, vậy Diệp Mộng cáo từ. Nếu có chuyện gì, môn chủ có thể gọi ta bất kỳ lúc nào.”
“Ừm.”
Diệp Mộng rời phòng, Lam Nguyệt mới bắt đầu suy ngẫm mọi chuyện đang diễn ra.
Ở Tây Âm cũng có một tổ chức sát thủ khét tiếng, không thua kém gì Huyết Sát lâu, tên làm Ám Dạ Đình. Trên người bọn họ đều có một hình chữ thập màu đen, chính là biểu tượng của Ám Dạ Đình.
Ám Dạ Đình và Cửu Môn cũng chưa từng có xích mích hay ân oán gì, nếu Ám Dạ Đình ra tay, vậy chỉ có thể là có kể đứng ra thuê bọn họ.
Mục đích không phải Cửu Môn, mà chỉ là Lăng Duyệt.
Lăng Duyệt đến Tây Âm quốc là cùng Diệp Tu làm nhiệm vụ. Hiện tại Lăng Duyệt bị truy sát, Diệp Tu không rõ tung tích. Nàng biết Diệp Mộng hiện tại trong lòng cũng không dễ chịu, chắc hẳn cô ấy cũng đoán được phần nào. Nhiệm vụ của hai người họ nhận lần này là bảo mật, nếu đợi truyền tinh tức đến Tổng bộ rồi đến, cũng phải mất vài ngày.
Bọn họ bây giờ không còn cách nào khác ngoài chờ đợi Lăng Duyệt tỉnh lại.
Vết thương của Lăng Duyệt không quá nguy hiểm, dưới tay nghề của Diệp Mộng cùng sự hỗ trợ của nàng, trễ nhất là ngày mai hắn sẽ tỉnh lại.
______
"Tiểu thư ! A Duyệt tỉnh rồi !"
Lam Nguyệt đang tu luyện tại phòng, liền nghe tiếng Diệp Mộng ngoài cửa vang lên. Nàng mở mắt, lập tức thu hồi linh lực, nháy mắt đã đến cửa, thẳng đến phòng Lăng Duyệt.
Lăng Duyệt vừa tỉnh lại, được Diệp Mộng đỡ tựa vào gối. Ánh mắt hắn thẫn thờ nhìn phía cửa sổ, tựa hồ không có tiêu cự, đến khi Lam Nguyệt bước vào phòng, hắn mới phản ứng lại, muốn quỳ xuống hành lễ.
"Bái kiến môn chủ."
"Được rồi, vết thương của ngươi còn chưa khỏi đâu."
Lam Nguyệt đè tay xuống, ngăn cản hắn xuống giường.
Lăng Duyệt lại khá kích động, hắn bắt lấy tay Lam Nguyệt, giọng hơi run rẩy lại gấp rút.
"Môn chủ, xin người nhất định phải cứu Diệp đại ca !"
Diệp Mộng nghe lời này, còn kích động hơn cả hắn, vội bắt lấy vai Lăng Duyệt, tra hỏi.
"Ca ca làm sao ? Huynh ấy đâu rồi !!?"
Lăng Duyệt cắn chặt răng, bàn tay cũng nắm chặt ôm lấy đầu. Hắn vừa kích động vừa lẩm bẩm.
"Đều tại ta, đều trách ta, là ta liên lụy Diệp đại ca... Diệp đại ca, Diệp đại ca huynh ấy..."
Tuy nhiên nơi này lại là nơi chôn xác vô số cường giả.
Bởi vì là thảo nguyên, nơi này rất rộng, lại không có bất kỳ chỗ nào để ẩn nấp, địa hình này thường xuyên trở thành nơi giao tranh giữa các cường giả.
Lam Nguyệt che miệng ngáp một cái, nàng ngồi trên xe ngựa, chống cằm nhìn đám người đem xe ngựa của mình vây lại.
“Tiểu thư yên tâm, Diệp Mộng sẽ giải quyết nhanh gọn.”
Diệp Mộng ngồi trước cửa xe, lạnh lùng nói. Nàng mặc một thân võ phục màu đen, tóc dài buộc cao lên, hoàn toàn khác xa với dáng vẻ tiểu thư đài cát ôn nhu yếu đuối thường ngày, ngược lại mang theo chút khí phách nữ trung hào kiệt.
“Ừ”
Lam Nguyệt cũng không để ý lắm đáp một tiếng, lấy một quả nho trên dĩa bỏ vào miệng. Chẳng qua là một đám thổ phỉ mà thôi, hoàn toàn không đáng để nàng bận tâm, Diệp Mộng hoàn toàn có thể giải quyết. Sau khi giải quyết xong đám phiền phức đó, Diệp Mộng tiếp tục đánh xe, đi vào biên thành của Tây Âm quốc.
Mặc dù đã có được tin tức của Tuyên Vọng, nhưng ngoài chuyện hắn có thể ở Tây Âm quốc ra, nàng hoàn toàn không có chút manh mối nào khác.
Nói ra thì, các nàng cũng đã đến biên giới Tây Âm rồi, nhưng mấy ngày nay lại hoàn toàn không liên lạc được với Diệp Tu.
“Tiểu thư, chúng ta sắp vào thành rồi.”
Thanh âm của Diệp Mộng từ bên ngoài vang lên, Lam Nguyệt cũng 'ừm' một tiếng, không tập trung lắm.
Quân Vô Nhai ngủ say cũng đã một năm rồi, đến nay vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Chẳng lẽ lần đó ra ngoài lại tốn nhiều hồn lực như vậy sao ? Cũng không biết ở đất nước này có loại thiên tài địa bảo nào có thể giúp bổ sung linh hồn lực không …
Mỗi khi vào thành, đều phải nộp phí cho gác thành. Điều này đã thành thông lệ áp dụng cho cả đại lục này, à không thậm chí là cả Huyền Nguyên Thiên hay cả Nhân giới.
Thiên tài địa bảo sao, nghe nói có một trận đấu giữa các luyện đan sư, nghe nói là do Hiệp Hội Luyện đan sư tổ chức. Đại hội luyện đan đến năm năm mới tổ chức một lần, lại còn giới hạn tuổi dưới 20, là một trong những đại hội lớn nhất khắp đại lục. Đáng tiếc, nàng không phải luyện đan sư, nghe nói phần thưởng cho quán quân rất có sức hấp dẫn a.
À, đúng rồi, Diệp Mộng không phải là một luyện đan sư sao ? Để nàng ấy tham gia cũng không tồi.
Với tư chất của Diệp Mộng, giành quán quân cũng không phải không có khả năng.
Sau khi vào thành, hai người tìm một khách điếm nghỉ lại. Diệp Mộng tiếp tục tìm cách liên hệ Diệp Tu, Lam Nguyệt thì ở lại khách điếm tu luyện.
“Tinh thần lực, tỏa !”
Lực lượng tinh thần của Lam Nguyệt nháy mắt lan toả ra xung quanh. Đem toàn bộ Biên Thành bao lại.
Tinh Thần quyết của nàng đã tu luyện đến tầng thứ 3, Tinh thần lực sớm đã vượt xa người cùng cảnh giới, đạt đến trình độ cao thủ Đế Phân cảnh mới có.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ cần trong phạm vi ngàn dặm, đều có thể nằm trong phạm vi cảm nhận của nàng.
Lần này đến Tây Âm là bí mật tìm kiếm Tuyên Vọng, cũng không thể gây quá nhiều chú ý, Lam Nguyệt và Diệp Mộng đều chuyển sang y phục chính thống của người Tây Âm quốc. Tây Âm quốc trang phục bảo thủ hơn của Đông Nhạc một chút, y phục của nữ tử đều là váy lụa dài phủ thêm một tầng voan mỏng, phần tay áo thiết kế ôm sát, bên ngoài cũng phủ một lớp voan mỏng. thắt lưng được đính đá quý rất tinh tế, hoàn toàn không có cảm giác thô, càng khiến cho y phục thêm đẹp mắt.
Mặc dù là người Đông Nhạc, nhưng Lam Nguyệt không thể phủ nhận, người Tây Âm có thẩm mỹ về trang phục tốt hơn Đông Nhạc rất nhiều.
Kiểu tóc thịnh hành nhất ở Tây Âm quốc chính là tết đuôi sam, và một vòng đá quý đội trên đầu làm trang sức, vừa đơn giản lại đẹp mắt.
Tây Âm và Đông Nhạc ở cùng một vùng khí hậu, nên con người cũng không có nhiều điểm khác biệt. Chỉ cần thay đổi y phục, quả thực rất khó nhận ra người nào thuộc quốc gia nào.
Lam Nguyệt tu luyện đã qua một canh giờ, vẫn chưa chờ được Diệp Mộng trở về, hơi nhíu mày. Nàng nhảy khỏi cửa sổ, đi theo hướng Diệp Mộng rời đi.
Lam Nguyệt vừa đi không lâu, đã gặp Diệp Mộng đỡ một nam nhân cả người đầy máu đang chậm rãi quay lại.
“Diệp Mộng.”
Diệp Mộng vừa nghe có người gọi tên mình, lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt mang theo cảnh giác lúc nhìn thấy Lam Nguyệt liền biến thành thở phào nhẹ nhõm.
“Môn chủ.”
Lam Nguyệt nhíu mày, Diệp Mộng tựa hồ cũng đang bị thương, chỉ là nam nhân nàng đỡ thương thế còn nặng hơn, tựa hồ đã hôn mê bất tỉnh. Lam Nguyệt vừa đến gần, đã phát hiện người Diệp Mộng đỡ là người của Cửu Môn, là Lăng Duyệt. Diệp Mộng lên tiếng giải thích lại sự việc.
“Môn chủ, ta vốn đến nơi hẹn với ca ca tìm huynh ấy, không ngờ lại gặp được Lăng Duyệt bị một đám cao thủ truy sát. May mắn nhờ có độc dược sư phụ để lại, còn có Linh trận ẩn nấp, nếu không bọn ta đều đã bị bắt.”
“Để ta đỡ hắn, trở về khách điếm trước đã.”
Lam Nguyệt kéo Lăng Duyệt từ người Diệp Mộng ra, đem người vác lên lưng, sao đó quay về khách điếm.
______
Diệp Mộng giúp Lăng Duyệt cầm máu, lại cho hắn dùng một viên đan dược cầm máu. Lam Nguyệt dùng lam đồng kiểm tra qua hắn một, chắc chắn hắn không còn vấn đề gì.
“Môn chủ, người quay về nghỉ ngơi đi, ở đây có Diệp Mộng sẽ chăm sóc.”
Lam Nguyệt lắc đầu, chậm rãi nói:
“Ngươi cũng bị thương rồi, quay về nghỉ ngơi đi.”
“Nhưng mà,…”
Diệp Mộng còn định nói gì đó, nhưng lại dừng lại, cung kính nói:
“Vâng, vậy Diệp Mộng cáo từ. Nếu có chuyện gì, môn chủ có thể gọi ta bất kỳ lúc nào.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ừm.”
Diệp Mộng rời phòng, Lam Nguyệt mới bắt đầu suy ngẫm mọi chuyện đang diễn ra.
Ở Tây Âm cũng có một tổ chức sát thủ khét tiếng, không thua kém gì Huyết Sát lâu, tên làm Ám Dạ Đình. Trên người bọn họ đều có một hình chữ thập màu đen, chính là biểu tượng của Ám Dạ Đình.
Ám Dạ Đình và Cửu Môn cũng chưa từng có xích mích hay ân oán gì, nếu Ám Dạ Đình ra tay, vậy chỉ có thể là có kể đứng ra thuê bọn họ.
Mục đích không phải Cửu Môn, mà chỉ là Lăng Duyệt.
Lăng Duyệt đến Tây Âm quốc là cùng Diệp Tu làm nhiệm vụ. Hiện tại Lăng Duyệt bị truy sát, Diệp Tu không rõ tung tích. Nàng biết Diệp Mộng hiện tại trong lòng cũng không dễ chịu, chắc hẳn cô ấy cũng đoán được phần nào. Nhiệm vụ của hai người họ nhận lần này là bảo mật, nếu đợi truyền tinh tức đến Tổng bộ rồi đến, cũng phải mất vài ngày.
Bọn họ bây giờ không còn cách nào khác ngoài chờ đợi Lăng Duyệt tỉnh lại.
Vết thương của Lăng Duyệt không quá nguy hiểm, dưới tay nghề của Diệp Mộng cùng sự hỗ trợ của nàng, trễ nhất là ngày mai hắn sẽ tỉnh lại.
______
"Tiểu thư ! A Duyệt tỉnh rồi !"
Lam Nguyệt đang tu luyện tại phòng, liền nghe tiếng Diệp Mộng ngoài cửa vang lên. Nàng mở mắt, lập tức thu hồi linh lực, nháy mắt đã đến cửa, thẳng đến phòng Lăng Duyệt.
Lăng Duyệt vừa tỉnh lại, được Diệp Mộng đỡ tựa vào gối. Ánh mắt hắn thẫn thờ nhìn phía cửa sổ, tựa hồ không có tiêu cự, đến khi Lam Nguyệt bước vào phòng, hắn mới phản ứng lại, muốn quỳ xuống hành lễ.
"Bái kiến môn chủ."
"Được rồi, vết thương của ngươi còn chưa khỏi đâu."
Lam Nguyệt đè tay xuống, ngăn cản hắn xuống giường.
Lăng Duyệt lại khá kích động, hắn bắt lấy tay Lam Nguyệt, giọng hơi run rẩy lại gấp rút.
"Môn chủ, xin người nhất định phải cứu Diệp đại ca !"
Diệp Mộng nghe lời này, còn kích động hơn cả hắn, vội bắt lấy vai Lăng Duyệt, tra hỏi.
"Ca ca làm sao ? Huynh ấy đâu rồi !!?"
Lăng Duyệt cắn chặt răng, bàn tay cũng nắm chặt ôm lấy đầu. Hắn vừa kích động vừa lẩm bẩm.
"Đều tại ta, đều trách ta, là ta liên lụy Diệp đại ca... Diệp đại ca, Diệp đại ca huynh ấy..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro