Prius - Người Mở Đường

Quạ đen

Hiki Potato

2024-03-14 00:40:29

Người ta thường sẽ tránh chọn vận chuyển hàng hóa vào vào buổi tối, đặc biệt là vào thời điểm những kẻ lang thang hay tội phạm đang lộng hành với mục đích thường xuyên là những lô hàng năng lượng lớn nhỏ trên khắp khu vực.

Né vấn đề vẫn tốt hơn là đối mặt và giải quyết vấn đề.

Tránh bệnh tốt hơn chữa bệnh và nhảy xuống hồ nước nóng chưa chắc đã tốt hơn là hồ nước lạnh.

Cái cuối có vẻ không ăn nhập lắm.

Dẫu vậy, đôi khi ta không có quyền được chọn lựa để bước sang ô lý tưởng nhất.

Với mớ suy nghĩ chẳng đâu ra đâu ấy, người đàn ông trung tuổi thôi việc dựa lưng vào tường, đôi tai lớn cảm nhận được sự hiện diện của ai đó ở phía bả vai trái.

"Hừm.."

Hắn ta lắc đầu ra hiệu cho hai người khác phía sau di chuyển theo mình, hai vệ sĩ được hắn thuê sẵn sàng cho trường hợp cần thiết.

Họ có một cuộc hẹn đêm nay.

Bước tới từng nhịp nhẹ nhàng, bóng dáng mềm mại của một người phụ nữ ẩn hiện, ánh trăng soi rọi và tuyết tung bay như tạo dựng một buổi trình diễn thời trang có vẻ đang được nhắc đến nhiều trong các sự kiện gần đây.

Con người ta sau cùng vẫn chẳng thể bỏ qua được những chi tiết ở vẻ bề ngoài.

Vậy nên nếu có kinh doanh thời trang thì tuyệt đối chẳng bao giờ lỗi thời hay sợ mất khách, kể cả khi thời đại ăn bốc ở chuồng có quay lại một lần nữa, thì khố che thân vẫn được bán cơ mà.

Dù chẳng thể thoát khỏi những suy tư ấy, người đàn ông vẫn đưa mắt theo từng chuyển động trước mắt.

"Hàng tới."

"Ừm."

Cuộc đối thoại ngắn ngủi diễn ra.

Người phụ nữ rảo bước, người đàn ông theo nhịp tiến đến, hai bên đứng đối diện nhau.

Sau một thoáng im lặng, chiếc thùng cỡ vừa được đẩy về phía người đàn ông.

Hắn ta hơi cúi người, dáng vẻ nửa đề phòng nửa hào hứng.

Nắp được mở và ngay lập tức nguồn sáng xanh xuất hiện.

Kako..

Tiếp tế là cách duy nhất để Kako có thể xuất hiện ở nơi đầy rẫy cấm kỵ này.

Nhưng nói không có cách thì không phải.

Hoàn toàn có thể mua ở bên ngoài, miễn là có tiền và mối làm ăn, dù bản chất vẫn là bất hợp pháp. Những mối như vậy có thể diễn ra êm xuôi chỉ có thể là ở khu lao động này mà thôi, hơn nữa nếu chỉ là lượng Kako nhỏ thế này, không gây ra điều bất thường thì cũng chẳng có cảnh vệ nào sờ gáy hỏi tội cả.

Với khối lượng này, cũng đủ để sử dụng trong tháng này rồi.

Người đàn ông nghĩ bụng rồi đậy chiếc nắp màu xám nhạt lại.

Phí được thanh toán nhanh chóng.

"Đã đủ.."

"Cô vất vả rồi.."

Lại một cuộc đối thoại ngắn nữa.

Xong xuôi, hắn nhếch mép cười một tiếng trước khi quay lưng với người phụ nữ, tay siết lại, kéo theo chiếc thùng quý giá còn ấm hương vị sở hữu.

Giao dịch thành công.

Hai người vệ sĩ cạnh bên nãy giờ không nói lấy nửa lời cũng ngay lập tức theo sau.

Chỉ là công việc, không cần thiết phải mở miệng quá nhiều.

Biết càng ít rắc rối càng ít.

Có lẽ những con người này hiểu rõ và tuân thủ điều đó.

Họ không sai.

Chỉ là.

Họ đã sơ suất mà thôi.

Nếu không muốn nói là chủ quan.

Ngay khoảnh khắc hai bóng đen chĩa lưng vào nhau, tâm trí họ chỉ nghĩ đến điểm đến và dự định tiếp theo.

Khoái lạc hư ảo ấy khiến họ bỏ lỡ mất cơ hội để nhận biết chuyện gì sắp xảy ra với mình.

Một thảm cảnh nồng mùi tanh của máu đỏ nhỏ giọt.

Con thú săn mồi đã xuất hiện từ bao giờ.

Mùi hương của những con cừu tách đàn.

Chẳng thể nào chối từ.

Bỗng..

Từ dải trời rả rích những hạt tuyết, hai khối kim loại đột ngột xuất hiện, lóe sáng khoe mình trước ánh trăng.

Tích tắc..

Nó lơ lửng rồi rơi xuống nền đất lạnh lẽo.

Cộp..

Thanh âm vang lên ngu ngốc.

Đủ để thu hút sự chú ý của hai tên vệ sĩ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Với cấu tạo khuôn tròn của mình, chúng lăn tới mũi giày của cả hai, ngờ nghệch như trò đùa của lũ trẻ quậy phá nhưng lại quá hoàn hảo cho một chuyển động tình cờ.

Dòng suy nghĩ đột nhiên tắc nghẽn.

Trong lúc hai gã còn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Chỉ chờ có vậy.

Nhát đâm đầu tiên cắt dọc khung hình.

BANG!

Trong chớp mắt.

Ánh lửa nhanh chóng sinh ra từ thân thể bé nhỏ tưởng như vô hại, chúng lóe sáng, vồ vập lấn áp màn đêm, điên dại xé toạc khúc ca tĩnh mịch.

Chỉ trong chưa đến nửa giây.

Hai vụ nổ nhỏ hòa vào nhau, thổi bay sự hiện diện của hai tên vệ sĩ cao lớn, lần lượt từng tên, đổ sụp xuống hơi lạnh nơi đất đá, hoàn toàn bất động.

Đường đã được mở.

Cùng lúc đó.

"Ô.. Ôi?"

Tiếng người đàn ông phía sau thốt lên.

Thảm cảnh đến chóng vánh mà chẳng báo trước.

Hắn ta vội vã siết chặt thùng hàng, tâm trí bị xoay cho hỗn loạn.

Tầm nhìn xoay chuyển, sau lưng, người phụ nữ khi nãy đã chạy đâu biệt tăm.

Nhìn ngang ngó dọc, gió rít tới liếm láp làn da mong manh, con hẻm giờ chỉ còn độc bước mình hắn.

Hắn hoàn toàn có thể chạy, miệng hẻm mở toang và chẳng có lấy một chướng ngại vật chồng chéo.

Dẫu vậy.

Đầu gối hắn tê cứng.

Lối thoát hoàn toàn mở ra sau lưng, nhưng chẳng thể nhúc nhích, có một loại áp lực kinh khủng nào đó đè nén các giác quan của hắn, bóp nghẹt các dây thần kinh, phá tan khả năng tư duy và ghì chặt đôi chân xuống mặt đất.

Đã quá muộn rồi.

Lần này thì các giác quan đã báo cho hắn về mối hiểm nguy tiềm tàng.

Sống lưng ứa lạnh.

Có thứ gì đó đang tới.

Âm ca của ánh trăng máu đỏ.

Kẻ săn mồi chính thức lộ diện.

Nó đến từ bên phải, từ trong bóng tối, tích tắc đã lao tới kề cận.

Hơi thở gay gắt phả vào đôi tai đang vô phòng bị.

Sắc xanh trầm ổn bung tỏa giữa màn đêm như khẳng định vị thế của bản thân.

Hành động sau đó diễn ra quá nhanh.

Một lực mạnh mẽ tiếp xúc vào mu bàn tay người đàn ông khiến cảm nhận về sự tồn tại của chiếc thùng năng lượng trở lên mơ hồ. Kế đó là một chuyển động dẻo dai, cánh tay chằng chịt băng quấn xuất hiện, nó siết lại thật chặt trước khi in hằn dấu vết của mình lên khoang ngực con mồi xấu số.

"Ặc!"

Tiếng người đàn ông rên rỉ.

Trước khi kịp nhận ra, cả cơ thể hắn chợt lơ lửng giữa hư không, hàm răng chẳng biết tự lúc nào trở lên méo mó, phân tách thành từng mảnh, để lộ ra khuôn mặt một người đàn ông đang nhăn lại vì đau đớn.

Đôi đồng tử yếu ớt phản chiếu lại hình ảnh cánh tay kim loại phát lên ánh quang, chuyển động kế tiếp, nó hướng tới, cắn xé như con thú điên cuồng, hạ màn cho nhát đâm cuối cùng.

Mọi thứ chỉ diễn ra trong bốn giây trước khi con mồi ấy theo dư âm mà lao thẳng vào nền tường vô cảm.

Rầm!

Gạch đá rơi vãi.

Người đàn ông khụy gối xuống, cơ thể như bị rút toàn bộ sinh lực, thùng hàng lăn lóc, vất vưởng ở một góc, hoàn toàn không còn nằm trong tầm kiểm soát của hắn nữa.

"..."

Ý thức mờ dần cùng sinh lực rò rỉ.

Trong thời khắc cuối cùng của ý thức ấy, hắn vẫn kịp hướng của sự tồn tại khác lạ, hướng về phía con mồi áp đảo, khắc ghi hình bóng tử thần.

Từ chân chạy lên tới đầu đều được phủ bởi sắc đen u uất, riêng khuôn mặt được che lại một nửa bởi tấm khăn quàng cũ. Dù vậy, sự hoang dại và u uất thì không thể bị che đi bởi một cái khăn được.

Từ xa, sát khí ấy đã được truyền tới vô cùng mạnh mẽ.

"..."

Giao dịch thành công.

Cũng là lúc chuyến đi săn bắt đầu.

Kết quả.

Hẳn là đã được định đoạt.

Cảm thấy con mồi đã bị hoàn toàn cúi đầu chịu hàng, người phụ nữ thở ra một tiếng trước khi hạ bàn tay kim loại xuống, tạm ngắt hệ thống năng lượng khép kín bên trong.

Đó là món đồ cô tự tay chế tác.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Găng tay gia tốc cỡ vừa, hoạt động dựa trên lực đẩy sinh ra từ năng lượng bên trong.

Có lẽ chỉ có mình cô là muốn sử dụng thứ vũ khí tích hợp nặng đô này cho các cuộc đi săn lẽ ra nên ưu tiên sự bí mật của mình.

Dẫu vậy.

Ít nhất, nó đem đến sự tàn phá đủ để lấp đầy trái tim trống rỗng trong cô.

Tất nhiên là cả hiệu quả chiến đấu phi thường nữa.

Chợt.

Tiếng thở dài.

Tuyết trắng vẫn rơi nhưng ánh trăng thì đã thôi soi rọi nơi này.

Tách..

Tiếng nhà ai đó đánh lửa sưởi ấm.

Khói khẽ bốc lên từ ống dẫn nhỏ.

Thời gian đã hết.

Khóe mi hé mở.

Gió tới.

Con ngươi nâu nhạt ẩn hiện dòng suối dư tàn của ánh trăng, cùng lúc hướng về phía thùng hàng vô chủ.

Chiến lợi phẩm.

Không.

Có lẽ đây mới thực sự là mục tiêu của chuyến đi săn của cô.

Bước chân.

Đôi giày cao cổ đưa lên che khuất một khoảng đất.

Mái tóc xám bạc khẽ rung nhẹ theo nhịp chuyển động.

Cạch!

Nắp thùng hàng mở ra.

Màn đêm đón nhận thứ ánh sáng xanh trầm.

Lơ lửng đêm khuya.

Ánh lửa lặng lẽ, tấm vải chắp vá, lo lắng phiền muộn chẳng tan biến.

Thưa thớt ánh đèn năng lượng, chăn ấm gối êm, giấc mộng chìm sâu.

Dẫu vậy.

Chưa bao giờ là quá muộn để dạo chơi dưới những hạt tuyết cả.

Không chỉ với cô.

Trên võ đài, làm sao có thể tỏa sáng nếu như không có đối thủ, bất chấp người đó có xứng tầm hay không, có thể cống hiến một trận đấu mãn nhãn hay không, phải có kẻ thua để ánh đèn vinh quang soi rọi kẻ thắng.

Một lẽ tất nhiên.

Dù cô chẳng cần thứ hào quang ấy, nếu không cô đã mặc lớp áo choàng lòe loẹt hơn rồi.

Nhưng cô cần một thứ ánh sáng khác.

Trầm dịu hơn, quyền năng hơn.

Kako.

Cô tiến gần hơn tới bề mặt dung dịch uốn lượn.

Cô dịu dàng nhìn nó, thứ ánh sáng màu lam âm trầm.

Cô để nó mơn trớn gò má ẩn hiện, ve vuốt làn da nhợt nhạt.

Cô đưa tay tới, ngỏ ý muốn được sánh bước trên cùng một bản nhạc.

Nhưng điều đó chỉ diễn ra trong tưởng tượng của cô mà thôi.

"Rõ ràng là có thể nhìn ra được điểm chung của nhau, nhưng lại chẳng thể thấu hiểu nhau."

Lời thì thầm tan ra giữa hư vô.

Cùng với tà áo choàng phấp phới.

Người phụ nữ đứng dậy từ bao giờ.

Một tay đưa ra kéo thùng hàng lại gần.

Tay còn lại đưa lên khuôn mặt, che nó lại bằng một tấm mặt nạ mà cô thực sự không mấy hứng thú.

Hai con ngươi khoét sâu.

Khuôn mồm kéo dài tạo thành cái mỏ lớn.

Quạ đen.

Những kẻ ngông cuồng ở nơi này, sẽ chỉ chấp nhận lộ diện dưới ánh sáng Kako mà thôi.

Zyra vùi mình vào lớp khăn quấn, bước vào con hẻm trước mắt.

Ý thức màn đêm dần ôm trọn lấy bản thân..

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Prius - Người Mở Đường

Số ký tự: 0