Chương 16
Mạch Tâm
2024-11-06 10:42:44
Đơn hàng từ Thành Đô đến Côn Minh vì bên mua không giữ lời hứa thanh toán đúng hạn nên chủ hàng cố tình dạy đối phương một bài học, đưa cho Hàn Chinh một bao lì xì rồi dặn anh cứ đi thong thả, khi nào bên mua trả tiền hẵng đi nhanh.
Tiền lì xì hết sức hậu hĩnh, Hàn Chinh cũng vui vì được dịp lười biếng nên dứt khoát xuống cao tốc đi đường quốc lộ, chở Mèo Con ngắm núi ngắm sông, ung dung dạo chơi.
"Hồi xưa anh chạy xe chưa có định vị trên điện thoại nên đi đâu cũng phải đem theo bản đồ, lỡ gặp kẹt xe cũng không dám đi đường vòng mà chỉ có thể ngồi trên xe ăn uống chờ đợi." Hàn Chinh chỉ cho Mèo Con xem cột mốc ven đường, "Em nhìn này, đây là mốc ranh giới, trên đó có sơn số màu đỏ, 218 là số hiệu quốc lộ chúng ta đang đi, còn số phía trên là vị trí cụ thể trên con đường này, nếu em không ngốc thì hồi đó bị lạc nói với cảnh sát là có thể tìm đường về nhà rồi."
"Mèo, không ngốc!"
Mèo Con chu môi cãi lại rồi vỗ hai tay vào bảng điều khiển, "Xe, là nhà chúng ta."
Hàn Chinh rất thích vẻ mặt đắc ý của cậu khi nói "nhà chúng ta".
"Có ngốc không hả ~" Hàn Chinh đưa tay búng mũi cậu.
"Trước kia không biết lập gia đình sẽ có cảm giác gì, giờ đi chung với em lâu ngày, cảm thấy nhà...... cũng là chỗ tốt."
"Chỗ tốt." Mèo Con gật đầu.
"Nhưng xe đâu phải là nhà." Hàn Chinh nhìn ngôi nhà ngói đen tường trắng trồng đầy hoa tươi ven đường rồi cảm khái: "Nhà phải là một nơi kiên cố, dù bên ngoài mưa gió bão bùng cũng không sập, dù em đi đâu hay đi bao xa vẫn sẽ nhớ nhà, nhớ trong nhà có ai đang chờ mình."
"Có Hàn......" Mèo Con nghiêm túc nhìn anh, cố gắng phát âm, "Hàn, Chinh!"
Dõng dạc rành mạch, toàn tâm toàn ý.
Hàn Chinh từng được rất nhiều người gọi tên nhưng chưa bao giờ hạnh phúc như lúc này.
"Ơi!" Hàn Chinh ôm Mèo Con vào lòng, chỉ hận không thể hòa tan cậu trong cơ thể mình, "Anh đây, trong nhà chúng ta có Hàn Chinh, Mèo Con mở cửa ra sẽ thấy ngay."
Dạo chơi ba ngày, vì đối phương thiếu vật liệu nghiêm trọng nên rốt cuộc thanh toán tiền hàng cho bên bán, Hàn Chinh đạp ga hết cỡ, chẳng mấy chốc đã chở hàng đến nơi.
Giờ giải lao, Hàn Chinh đưa thuốc lá cho công nhân dỡ hàng trong xưởng như thường lệ, thanh niên cười nói nhà máy cấm hút thuốc, sau đó giắt điếu thuốc lên tai rồi tán gẫu với anh.
Một cơn gió lạnh thổi qua, thanh niên khoanh tay cảm khái: "Đi làm thấy thời gian qua mau thật, còn hai tháng nữa là Tết rồi, chừng nào đại ca nghỉ chạy xe?"
"Tôi toàn chạy đến sát Tết thôi, không ai đặt hàng nữa mới nghỉ."
"Anh liều thật đấy, có bài hát có tiền hay không cũng phải về quê ăn Tết, cả nhà quây quần bên nhau vẫn quan trọng hơn mà."
Hàn Chinh nghe vậy thì nhìn sang bé ngốc đang nghịch hoa dại dưới bóng cây phía xa, đột nhiên cười nói: "Đúng vậy, tôi cũng định năm nay về quê ăn Tết đây."
Trong lúc Mèo Con ngủ trưa trên xe, Hàn Chinh đứng một mình dưới tàng cây hồi lâu, xem tới xem lui vòng bạn bè của nhân viên môi giới bất động sản lần trước mình kết bạn.
Đầu năm nay vì ảnh hưởng của dịch bệnh nên tài xế ngành hậu cần thất nghiệp, rảnh rỗi không có gì làm, anh chợt nảy ra ý định tìm người môi giới dẫn mình đi xem nhà.
Biết đám môi giới hay nhìn mặt bắt hình dong nên Hàn Chinh mang giày Nike cao cấp, dưới nách kẹp túi hàng hiệu, cổ đeo dây chuyền giả mua ở chợ, trong túi đựng hai mươi tám tệ lẻ, được môi giới nhiệt tình dẫn đi xem từ căn hộ đơn ba mươi mét vuông đến penthouse bốn phòng ngủ hai phòng khách.
Xem căn hộ thì chê phiền phức, xem penthouse thì nói mình còn độc thân, xem cư xá cao cấp thì chê cách bài trí...... Nhưng trong đó có một căn nhà nhỏ hai phòng ngủ ở vùng ngoại ô mà anh rất thích.
Trước mặt không có làng sau lưng không có chợ, giá cả phải chăng.
Dân cư cũng thưa thớt nên khá yên tĩnh.
Hàn Chinh dừng tay lại, phát hiện căn nhà cũ trong vòng bạn bè của môi giới mấy tháng trước, quả nhiên vẫn chưa bán.
Hút hết điếu thuốc cuối cùng, anh giẫm tàn thuốc dưới chân, trong lòng đã có quyết định.
Lúc lên xe làm Mèo Con thức giấc, lẩm bẩm vươn tay ra đòi ôm Hàn Chinh, đến khi được toại nguyện mới ôm cổ anh thở phào một hơi.
"Đi?"
"Ừ, đi."
Mèo Con đung đưa hai chân, từ lâu đã quen với cuộc sống trên xe.
"Đi đâu?"
Trong mắt Hàn Chinh chan chứa ý cười, hôn tới tấp lên vầng trán mịn màng của Mèo Con.
"Dẫn em về nhà."
--------------------
Hàn Chinh: Yêu đương kiểu tán gia bại sản
Tiền lì xì hết sức hậu hĩnh, Hàn Chinh cũng vui vì được dịp lười biếng nên dứt khoát xuống cao tốc đi đường quốc lộ, chở Mèo Con ngắm núi ngắm sông, ung dung dạo chơi.
"Hồi xưa anh chạy xe chưa có định vị trên điện thoại nên đi đâu cũng phải đem theo bản đồ, lỡ gặp kẹt xe cũng không dám đi đường vòng mà chỉ có thể ngồi trên xe ăn uống chờ đợi." Hàn Chinh chỉ cho Mèo Con xem cột mốc ven đường, "Em nhìn này, đây là mốc ranh giới, trên đó có sơn số màu đỏ, 218 là số hiệu quốc lộ chúng ta đang đi, còn số phía trên là vị trí cụ thể trên con đường này, nếu em không ngốc thì hồi đó bị lạc nói với cảnh sát là có thể tìm đường về nhà rồi."
"Mèo, không ngốc!"
Mèo Con chu môi cãi lại rồi vỗ hai tay vào bảng điều khiển, "Xe, là nhà chúng ta."
Hàn Chinh rất thích vẻ mặt đắc ý của cậu khi nói "nhà chúng ta".
"Có ngốc không hả ~" Hàn Chinh đưa tay búng mũi cậu.
"Trước kia không biết lập gia đình sẽ có cảm giác gì, giờ đi chung với em lâu ngày, cảm thấy nhà...... cũng là chỗ tốt."
"Chỗ tốt." Mèo Con gật đầu.
"Nhưng xe đâu phải là nhà." Hàn Chinh nhìn ngôi nhà ngói đen tường trắng trồng đầy hoa tươi ven đường rồi cảm khái: "Nhà phải là một nơi kiên cố, dù bên ngoài mưa gió bão bùng cũng không sập, dù em đi đâu hay đi bao xa vẫn sẽ nhớ nhà, nhớ trong nhà có ai đang chờ mình."
"Có Hàn......" Mèo Con nghiêm túc nhìn anh, cố gắng phát âm, "Hàn, Chinh!"
Dõng dạc rành mạch, toàn tâm toàn ý.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hàn Chinh từng được rất nhiều người gọi tên nhưng chưa bao giờ hạnh phúc như lúc này.
"Ơi!" Hàn Chinh ôm Mèo Con vào lòng, chỉ hận không thể hòa tan cậu trong cơ thể mình, "Anh đây, trong nhà chúng ta có Hàn Chinh, Mèo Con mở cửa ra sẽ thấy ngay."
Dạo chơi ba ngày, vì đối phương thiếu vật liệu nghiêm trọng nên rốt cuộc thanh toán tiền hàng cho bên bán, Hàn Chinh đạp ga hết cỡ, chẳng mấy chốc đã chở hàng đến nơi.
Giờ giải lao, Hàn Chinh đưa thuốc lá cho công nhân dỡ hàng trong xưởng như thường lệ, thanh niên cười nói nhà máy cấm hút thuốc, sau đó giắt điếu thuốc lên tai rồi tán gẫu với anh.
Một cơn gió lạnh thổi qua, thanh niên khoanh tay cảm khái: "Đi làm thấy thời gian qua mau thật, còn hai tháng nữa là Tết rồi, chừng nào đại ca nghỉ chạy xe?"
"Tôi toàn chạy đến sát Tết thôi, không ai đặt hàng nữa mới nghỉ."
"Anh liều thật đấy, có bài hát có tiền hay không cũng phải về quê ăn Tết, cả nhà quây quần bên nhau vẫn quan trọng hơn mà."
Hàn Chinh nghe vậy thì nhìn sang bé ngốc đang nghịch hoa dại dưới bóng cây phía xa, đột nhiên cười nói: "Đúng vậy, tôi cũng định năm nay về quê ăn Tết đây."
Trong lúc Mèo Con ngủ trưa trên xe, Hàn Chinh đứng một mình dưới tàng cây hồi lâu, xem tới xem lui vòng bạn bè của nhân viên môi giới bất động sản lần trước mình kết bạn.
Đầu năm nay vì ảnh hưởng của dịch bệnh nên tài xế ngành hậu cần thất nghiệp, rảnh rỗi không có gì làm, anh chợt nảy ra ý định tìm người môi giới dẫn mình đi xem nhà.
Biết đám môi giới hay nhìn mặt bắt hình dong nên Hàn Chinh mang giày Nike cao cấp, dưới nách kẹp túi hàng hiệu, cổ đeo dây chuyền giả mua ở chợ, trong túi đựng hai mươi tám tệ lẻ, được môi giới nhiệt tình dẫn đi xem từ căn hộ đơn ba mươi mét vuông đến penthouse bốn phòng ngủ hai phòng khách.
Xem căn hộ thì chê phiền phức, xem penthouse thì nói mình còn độc thân, xem cư xá cao cấp thì chê cách bài trí...... Nhưng trong đó có một căn nhà nhỏ hai phòng ngủ ở vùng ngoại ô mà anh rất thích.
Trước mặt không có làng sau lưng không có chợ, giá cả phải chăng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dân cư cũng thưa thớt nên khá yên tĩnh.
Hàn Chinh dừng tay lại, phát hiện căn nhà cũ trong vòng bạn bè của môi giới mấy tháng trước, quả nhiên vẫn chưa bán.
Hút hết điếu thuốc cuối cùng, anh giẫm tàn thuốc dưới chân, trong lòng đã có quyết định.
Lúc lên xe làm Mèo Con thức giấc, lẩm bẩm vươn tay ra đòi ôm Hàn Chinh, đến khi được toại nguyện mới ôm cổ anh thở phào một hơi.
"Đi?"
"Ừ, đi."
Mèo Con đung đưa hai chân, từ lâu đã quen với cuộc sống trên xe.
"Đi đâu?"
Trong mắt Hàn Chinh chan chứa ý cười, hôn tới tấp lên vầng trán mịn màng của Mèo Con.
"Dẫn em về nhà."
--------------------
Hàn Chinh: Yêu đương kiểu tán gia bại sản
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro